Chương 4: "Tần Phạn, lại đây!"

“Đương nhiên, không phải chỉ nhảy không, tôi có ý định đầu tư phim mới của đạo diễn Tống.”

Tống Lân không nói gì, dù cho Tần Phạn đồng ý hay không đều không liên quan đến ông ta.

Loại chuyện này vốn là hai bên tình nguyện.

Là người trong giới, Tưởng Dung làm sao không nghe ra ám chỉ của Vu tổng, sắc mặt cô thay đổi, vội vàng nhìn về phía Tần Phạn.

Sợ tính tình của vị tiểu tổ tông này không tốt, quên mất đây là chỗ không thể lỗ mãng.

Tưởng Dung thấy sắc mặt Tần Phạn không đúng, vội vàng thấp giọng bên tai cô nhắc nhở: “Bình tĩnh bình tĩnh, ngàn vạn lần đừng tức giận, đừng đắc tội với người khác. Cứ xem ông ta như ếch nhái, sâu bọ, em không cần so đo với động vật!”

Tần Phạn thấy chị Tưởng điên cuồng nháy mắt ra hiệu, lời châm chọc đến miệng lại nuốt xuống, sau đó lông mi khẽ nâng, cười như không cười mà nhìn về phía Vu tổng: “Thật không khéo, tôi bị trẹo chân.”

Chị Tưởng thiếu chút ngất xỉu tại chỗ.

Tổ tông ơi, không thể tìm cái cớ có tâm một chút sao! Em đi một đôi giày cao gót hơn 10cm, ai sẽ tin chân em trẹo.

Tống Lân bên cạnh xem, nhịn không được bật cười.

Vu tổng cũng chú ý tới đôi chân vững vàng đạp trên giày cao gót của Tần Phạn, lập tức cảm thấy bị sỉ nhục.

Nghĩ đến tiếng cười của Tống Lân, càng mất hết mặt mũi, đem tức giận phát tiết ở trên người Tần Phạn: “Bảo an đâu, đuổi cô ta ra, cũng không nhìn xem đây là chỗ nào, loại phụ nữ nào cũng muốn vào là vào sao.”

Động tĩnh quá lớn, những người khác trong phòng đều cùng nhìn qua.

Nghị luận sôi nổi .

“Đây hình như là Tần Phạn?”

“Nếu bị đuổi ngay tại chỗ, tôi cũng thấy xấu hổ thay cô ta.”

“Tần Phạn từ khi rời khỏi giới múa cổ điển, thật là ngày càng thảm, cô ta hôm nay nếu như bị đuổi đi thật chẳng phải sẽ trở thành trò cười trong giới giải trí à.”

“……”

Đôi mắt Tần Phạn lạnh xuống, cô từ nhỏ đến lớn trước nay chưa từng chịu ủy khuất.

Người đẹp tức giận thì vẫn đẹp, Vu Châu Thăng nhìn khuôn mặt xinh đẹp động lòng người dưới ánh đèn của Tần Phạn, cảm thấy vẫn có thể lại cho cô một cơ hội nữa.

Ông ta ho khan một tiếng, ra vẻ rộng lượng: “Hiện tại cô hối hận vẫn còn kịp.”

Tần Phạn bất động nhìn ly rượu trên bàn trà,

Vừa mới chuẩn bị giơ tay...

Ai ngờ, từ bên trong bình phong, một người đàn ông tây trang giày da, trẻ tuổi tinh anh đi ra: “Cô Tần, Tạ tổng chúng tôi mời cô ngồi vào chỗ.”

Tạ tổng?

!!!

Khách ở ngoài kinh ngạc đến ngây người, nhìn thư ký Ôn trong lúc làm việc cũng không rời khỏi người Tạ tổng, đang cung kính mà nói với Tần Phạn.

Không nói bọn họ, ngay cả Tưởng Dung cũng ngây ra.

Đây là cái duyên phận gì, Tạ tổng vậy mà cũng ở đây!

Tưởng Dung đẩy đẩy cánh tay Tần Phạn, kề tai cô nhỏ giọng nói, “Chỉ có ông chồng plastic của em mới có thể cứu em, còn không đi mau!”

Thư ký Ôn biết thân phận của Tần Phạn, nhìn Vu tổng mắt đang dại ra: “Cô Tần, yêu cầu bảo an mời Vu tổng đi sao?”

Mời đi có nghĩa là đuổi đi.

Ở đây ai cũng biết ý tứ này.

Tần Phạn thật bình tĩnh, có ông chồng rẻ rúng không dùng thì uổng, bất động thanh sắc mà gật đầu: “Có thể.”

Xung quanh không một tiếng động.

Vu tổng dù vừa rồi còn kiêu ngạo, cũng không dám phản bác.

Ý của thư ký Ôn cũng là ý của Tạ tổng, ôngta dám phản kháng ý của Tạ tổng sao, trừ phi là muốn tán gia bại sản.

Tần Phạn cầm làn váy, thướt tha lả lướt mà đi theo thư ký Ôn vào bên trong bình phong.

Lúc này trên bàn tiệc, mười mấy chỗ ít ỏi gần như đã ngồi đầy.

Đảo mắt một vòng, tất cả đều là những người giàu có và nổi tiếng trong giới kinh doanh.

Chỉ có bên cạnh chủ tiệc chừa ra một chỗ.

Tần Phạn đảo mắt qua vị trí chủ tiệc, tầm mắt dừng lại

Cô rất ít nhìn thấy Tạ Nghiên Lễ mặc áo sơ mi màu đen, làm nổi bật lên khuôn mặt vốn dĩ đẹp như tranh vẽ càng đẹp đến cực điểm, thẳng đến khi người đàn ông buông chén rượu, ngước mắt nhìn qua.

Mặt mày lạnh lẽo đạm mạc, không buồn không vui, giống như một bức tượng băng hình người không có cảm tình, vẻ đẹp trong nháy mắt biến mất, tất cả đều hóa thành sương lạnh.

Đầu ngón tay cầm làn váy của Tần Phạn theo bản năng dùng sức, còn chưa kịp mở miệng.

Liền thấy người đó giơ ngón tay thon dài, gõ gõ mặt bàn chỗ trống bên phải anh, dùng giọng lạnh nhạt gọi tên cô: “Tần Phạn.”

“Lại đây.”

--------------------------------------------------------

Tác giả có lời muốn nói: Đến rồi, chim công kiêu ngạo Phạn Phạn mang theo ‘công cụ người’ bồi cô ngủ đến rồi ~