Hiệu suất của Phương Du Trạch rất cao, mới vừa nói muốn giúp Tần Phạn tiến cử, không đến hai ngày đã hẹn được thời gian.
Câu lạc bộ Ngư Ca có tính bảo mật cao nhất Bắc thành.
Bởi vì tính cách của Bùi Phong cổ quái, cho nên chỉ cho phép Tần Phạn một mình lại đây.
Tạo hình được Tưởng Dung làm ước chừng một buổi trưa, không có lãng phí. Tất cả những nơi Tần Phạn đi qua, ai cũng nhìn cô với ánh mắt kinh diễm.
Dù sao Tần Phạn trước nay chỉ quanh quẩn trong một phạm vi nhỏ, hôm nay lại hiếm khi trang điểm đậm. Người có thể đến Ngư Ca ăn chơi, cơ bản rất ít chú ý tin tức trong giải trí. Vì thế dọc trên đường đi, không có người nhận ra đây là nhân gian tiên nữ Tần Phạn trong giới múa cổ điển.
Tần Phạn dẫm lên giày cao gót trân châu, dáng người thướt tha yểu điệu mà đi đến phòng Phương Du Trạch đã nói với cô.
Ai ngờ, mới vừa bưới tới lầu hai, tóc dài cuốn thành cuộn sóng hơi hơi rơi rụng trên vai, Tần Phạn tiện tay gạt ra phía sau, ngước mắt khi. Ánh mắt đột nhiên nheo lại.
Ánh sáng hành lang ven tường ái muội mờ nhạt.
Cô nhìn thấy một người đàn ông quen thuộc.
Dưới ánh đèn, dáng người Tạ Nghiên Lễ cao lớn anh tuấn đứng ở cửa sổ, một cô gái trẻ tuổi mạc một chiếc váy đỏ rực như lửa đuổi theo phía sau.
Tần Phạn dẫm lên giày cao gót không nhanh không chậm dừng lại, cánh tay mảnh khảnh vòng ở trước ngực. Từ chỗ của cô cũng có thể rõ ràng nghe được cô gái thở phì phò: “Anh Tạ, em còn tưởng rằng anh đã đi rồi, có thể cho em một tấm danh thϊếp của anh không. Hôm nay thật vui được quen biết anh.”
Tạ Nghiên Lễ phản ứng lạnh nhạt, chưa mở miệng, hơi hơi nghiêng mắt, lại không nhign cô ta, ngược lại tầm mắt thấy được cách đó không xa một người phụ nữ cực kỳ xinh đẹp đang câu môi cười với anh.
“Anh Tạ?”
……
Tần Phạn nhẹ nhàng gọi một tiếng: Lại là một cô gái đáng thương bị vẻ bề ngoài của Tạ Nghiên Lễ lừa gạt.
Năm đó khi cô bị trong nhà đẩy ra liên hôn cùng Tạ Nghiên Lễ, cũng bị vẻ ngoài tự phụ ưu nhã của anh che mắt lừa dối trong một khoảng thời gian. Cho rằng bọn họ sau khi kết hôn mặc dù không có tình cảm thì ít nhất cũng tôn trọng nhau mà sống. Là cô đơn thuần.
Không quen nhìn Tạ Nghiên Lễ lừa bịp cô gái nhỏ nhà người ta, Tần Phạn rốt cuộc động.
Giày cao gót đạp lên trải thảm trên mặt đất, phát ra rõ ràng tiếng vang, cô thong thả ung dung từng bước đi qua, chậm rì rì mở miệng:
“Tạ tổng của chúng ta không đưa danh thϊếp cho phụ nữ.”
Giữa lông mãy khẽ chuyển, lộ ra vài phần câu nhân quyến rũ, cô khẽ nhếch môi đỏ, làm như nỉ non phun ra câu tiếp theo, “Anh ấy chỉ cho phụ nữ thẻ phòng.”
Một giọng nói đột nhiên xuất hiện dọa tới Bùi Yên Yên mặc váy đỏ.
Theo bản năng nhìn qua.
“Cô là……”
Sau khi nhìn rõ khuôn mặt Tần Phạn, tâm tình Bùi Yên Yên trầm xuống.
Tần Phạn mặc một bộ sườn xám lụa mỏng màu xanh lục đậm, dưới ánh đèn, làn da có vẻ non nớt trắng lóa mắt, môi đỏ tóc đen, đẹp không hề tỳ vết.
Vừa thấy chính là đại mỹ nữ tính công kích rất mạnh, xinh đẹp tùy ý loá mắt.
Phụ nữ nhìn phụ nữ, liếc mắt một cái đã có thể phân rõ thắng bại.
Đứng trước khuôn mặt cực hạn xinh đẹp thế này, váy đỏ của Bùi Yên Yên đều ảm đạm đi rất nhiều.
Bùi Yên Yên trộm nhìn Tạ Nghiên Lễ, muốn biết anh đối người phụ nữ xinh đẹp đột nhiên xuất hiện này có phản ứng gì.
Chỉ thấy ánh mắt Tạ Nghiên Lễ cũng không biến đổi gì.
Bùi Yên Yên nhẹ nhàng thở ra, cho rằng Tạ Nghiên Lễ không quen biết cô, yên tâm lớn mật đi lên, hừ lạnh nói: “Cô là ai, một chút lễ phép cũng không có, dựa vào cái gì chen vào giữa chúng tôi?”
Vừa chuẩn bị mời Tần Phạn rời đi, lại thấy người phụ nữ xinh đẹp này thân mật ôm lấy cánh tay Tạ Nghiên Lễ, nhìn cô ấy cười lạnh nhạt: “Dựa vào tôi là bạn giường được Tạ tổng đưa thẻ phòng a.”
Lúc nói chuyện, ngón tay Tần Phạn thong thả leo lên ngực Tạ Nghiên Lễ, cách áo sơ mi trắng mỏng, tới gần vị trí hầu kết.
Sshhh
Nhìn Tần Phạn một mỹ nhân giống con rắn gần như dán trên người lạnh lùng như Phật tử không chịu mê hoặc Tạ Nghiên Lễ, Bùi Yên Yên hít hà một hơi.
Càng làm cho cô khϊếp sợ chính là, anh Tạ xưa nay không gần nữ sắc vậy mà lại không đẩy con rắn này ra.
Cho nên, đây thật sự là bạn giường của anh sao?
Tần Phạn nhẹ nhàng cười: “Nếu cô muốn có chỗ, khả năng phải đi xuống xếp hàng, rốt cuộc khách nữ cầm số thứ tự để yêu anh Tạ của cô đại khái có……”
Dừng hai giây, Tần Phạn đầu ngón tay trên bả vai người đàn ông tùy ý chọc chọc, đôi môi cực nhẹ nhàng phun ra một câu: “Cô xếp thứ 3456.”
“Cô……” Bùi Yên Yên chỉ vào Tần Phạn, cắn môi dưới hỏi Tạ Nghiên Lễ, “Cô ấy thật sự là bạn giường của anh sao?”