Chương 15: Tạ phu nhân rất thích đánh trả.

Tạ Nghiên Lễ từ đầu đến cuối chưa nói chuyện, đầu tiên là liếc mắt nhìn cô em gái của bạn tốt.

Là cái gì cũng không liên quan tới cô ta, Tạ Nghiên Lễ không có nghĩa vụ giải thích với cô ta.

Chỉ là nhéo nhéo tay nhỏ của Tần Phạn còn đang lộn xộn trên hầu kết anh, giọng nói của người đàn ông lạnh lẽo lại lộ ra cảm giác quen thuộc: “Chơi đủ chưa?”

Lời này tất nhiên là nói với Tần Phạn.

Bùi Yên Yên vừa nghe ngữ khí này, lập tức hiểu rõ người phụ nữ xinh đẹp trước mặt này có quan hệ không bình thường với Tạ Nghiên Lễ.

Cảm thấy trời đều muốn sập xuống.

Ahhh, hai mươi năm cô mới người đàn ông nhìn trúng một, thế mà lại là một tên hải vương*!

* bắt cá nhiều tay =))

Tần Phạn chớp chớp mắt, cô cảm thấy cô chính là Thái Hậu: “Nếu không cô chờ tôi tâm tình tốt thoái vị, cho cô thay vào?”

Bùi Yên Yên tâm trạng lại càng lạnh, khóc lóc xoay người chạy đi.

Khóc?

Đây là Tần Phạn không có dự đoán được. Cô buông ra tay nhỏ đang đặt trên người Tạ Nghiên Lễ, sau đó lùi lại hai bước, giữ khoảng cách an toàn.

Hơn nữa dứt khoát nhanh nhẹn đội nồi cho anh: “Anh trêu chọc cô gái nhỏ nhà người ta khóc rồi!”

Tạ Nghiên Lễ ánh mắt dừng trên người cô, ăn diện lộng lẫy, anh môi mỏng mím thành một độ cong cực nhạt, ánh mắt không hề dao động, giống như đang xem một người máy.

Tạ phu nhân rất thích đánh trả.

Tần Phạn không quên việc chính của mình, cất bước lướt qua người Tạ Nghiên Lễ, đi đến căn phòng đăng đóng chặt cửa phía cuối.

Tần Phạn vừa chuẩn bị gõ cửa, phát hiện Tạ Nghiên Lễ cũng dừng lại ở phía sau cô.

Tần Phạn mày nhăn lại: “Anh đi theo em làm gì?”

Tạ Nghiên Lễ trước mặt cô đẩy cửa đi vào.

Ngay sau đó, bên trong truyền đến một giọng nói: “Nghiên Lễ, bài ba thiếu một, đang chờ cậu.”

Tần Phạn ra vẻ ung dung mà thu hồi xấu hổ gõ cửa trạng tay:……

Tên khốn Tạ Nghiên Lễ này không nói sớm cùng phòng với cô.

Trong phòng không có nhiều người lắm, ít ỏi bảy tám, một người Tần Phạn cũng không quen biết.

Nhưng có thể nghe người này tùy ý nói chuyện cùng Tạ Nghiên Lễ như vậy, liền biết quan hệ với anh không tồi.

Lúc trước hôn lễ, cô chỉ tham dự nghi thức kết hôn, kính rượu cũng không có mặt, cứ như thế kết thúc một hôn lễ nhìn như long trọng.

Bạn bè của Tạ Nghiên Lễ, một người cô cũng chưa gặp chính thức.

Chính là hôn nhân giả dối lại plastic như vậy.

Sau khi Tạ Nghiên Lễ vào phòng, tiện tay cầm lấy tây trang trên sô pha, giọng nói lãnh đạm: “Không chơi, về đây.”

Người đàn ông trẻ tuổi ngồi ở một bên ngậm thuốc lá, dáng vẻ ung dung, hài hước trêu chọc: “Như thế nào phu nhân trong nhà quản rất nghiêm, cho ngươi định rồi gác cổng.”

“Đáng tiếc ngày cậu kết hôn, tôi ở nước ngoài lấy cảnh quay, bằng không cũng muốn gặp mặt Tạ phu nhân. Hay là cậu gọi cô ấy đến đây?”

Nghe Bùi Phong nói, Tạ Nghiên Lễ nghiêng mắt nhìn về phía Tần Phạn đi sau anh nửa bước.

Ý tứ thực rõ ràng: Không cần gọi nữa.

Nhưng mà Bùi Phong lại không hiểu, theo ánh mắt anh nhìn qua, đỉnh mày nhẹ chọn: “Oh, đây không phải tiểu minh tinh do Phương Du Trạch giới thiệu sao, cùng cậu tới?”

Bùi Phong đánh giá gương mặt Tần Phạn, tiểu minh tinh này đúng thật là có nhan sắc khiến người ta kinh diễm.

Tần Phạn nhìn người đàn ông đang nhìn cô với ánh mắt như đang suy nghĩ gì đó, nhận ra anh ta chính là Bùi Phong.

Tiến lên một bước tự giới thiệu: “Chào đạo diễn Bùi, tôi là Tần Phạn.”

Người đàn ông mặc áo sơ mi ngồi cùng bàn với Bùi Phong bỗng nhiên nói: “Tần Phạn? Tên này nghe có chút quen.”

Bùi Phong đáp: “Là một diễn viên, nghe quen là bình thường.”

Ngay sau đó vẫy vẫy tay với Tần Phạn, “Cô lại đây.”

Người đàn ông áo sơ mi nghi hoặc: Phải không?

Anh ta ngày thường cũng không xem phim… luôn cảm thấy nghe quen không phải vì nguyên nhân này.

Thấy Bùi Phong cũng ném bài xuống, áo sơ mi cũng không có thời gian nghĩ cái khác: “Này, cậu cũng không đánh?”

Bùi Phong dẫn theo đi đến Tần Phạn bên trong phòng trà, tùy ý xua xua tay: “Không đánh, phỏng vấn.”

Nếu đã đông ý với Phương Du Trạch, không thể cứ để người ta đi như vậy.

Tạ Nghiên Lễ cầm áo khoác tây trang, đứng ở cửa nhìn bóng dáng Tần Phạn cùng Bùi Phong biến mất.

Không nhanh không chậm mà xoay người rời đi.

Nửa giờ sau, Tần Phạn vừa ra khởi cửa câu lạc bộ liền nhìn thấy chiếc Maybach màu đen ngừng ở ven đường.

Cửa sổ xe ghế sau chậm rãi hạ xuống, lộ ra sườn mặt lạnh nhạt của người đàn ông, ngữ điệu anh nhàn nhạt: “Lên xe.”