Cây Sa Kê Lưu Lạc

Chưa có ai đánh giá truyện này!
Tác Giả: Đề Cử
Tình Trạng: Hoàn Thành
Bộ 3 Cây Sa Kê Hệ Liệt
Editor: email protected Rốt cuộc thì biệt ly là một kết thúc hay là sự kéo dài hồi ức tốt đẹp? Tình yêu đẹp nhất rốt cuộc là thành toàn hay chờ đợi? Khi đọc tiểu thuyết của Trương Tiểu Nhàn chúng ta s …
Xem Thêm

Chương 2-4: Những nhỏ nhặt trong tình yêu(4)
14.







“Tại sao anh không thích xem ‘Súp gà cho tâm hồn?” Trên đường đi, tôi hỏi Đỗ Vệ Bình.

Anh cười đáp: “Anh không chịu nổi cái kiểu nhàn nhạt như nồi nước nóng đó. Em thích sao?”

Tôi cũng cười: “Em cũng không thích, thật sự cuộc sống phức tạp hơn nhiều.”

Im lặng giây lát, tôi lại lên tiếng hỏi anh:

“Anh đã suy nghĩ thông suốt chưa?”

“Em nói rất đúng, nếu đối phương không phải người da đen, có lẽ anh đã không phẫn nộ như vậy. Danh dự đàn ông của anh đã bị giẫm đạp.”

“Đem danh dự đặt trên tình yêu, anh là một người đáng được yêu thương. Thế nhưng, đem danh dự đàn ông đặt trên tình yêu, anh chính là một người đàn ông vĩ đại.” Tôi nói.

Anh trố mắt nhìn tôi.

“Những lời em nói đều là thật.” Tôi nói tiếp, “Tại sao sự phản bội của đàn ông dường như luôn luôn có thể được tha thứ?”

“Anh không phải đàn ông vĩ đại.” Anh nói.

“Em biết rồi. Đúng là nếu không phải là người đàn ông vĩ đại, thì chính là người đàn ông rất vĩ đại.”

Anh toét miệng cười.

“Tha thứ cho cô ấy đi. Descarte[3]

đã nói, sự mềm yếu của con người hẳn là đã nhận được sự cảm thông và thấu hiểu của ông trời, bất luận con người có số phận ra sao cũng không nên xem thường sự vui sướиɠ trần tục của tình yêu.”

[3] René Descartes (1596–1650) là triết gia, nhà khoa học,nhà toán học người Pháp, được một số người xem là cha đẻ của triết học hiện đại.

“Em còn giỏi an ủi người khác hơn cả Cát Mễ Nhi.” Anh cười có phần mệt mỏi.

“Em chỉ là không muốn thấy anh hối hận.” Tôi nói, “Em dường như cả đời đều tha thứ cho một người. Đến khi em quyết định không tha thứ cho người ấy nữa, người ấy lại biến mất vĩnh viến, hối hận cũng không kịp.”

“Anh đã tha thứ cho cô ấy rồi.”

“Thật sao?”

“Ừ. Sáng hôm nay anh đã nói chuyện điện thoại với cô ấy.”

“Vậy có phải tốt hơn, đúng không?”

“Em đã nói, tình yêu có nghĩa là chấp nhận.”

“Đúng vậy, cho dù không thể nào lý giải, nhưng có thể học tập và tiếp nhận, tiếp nhận những điểm khác biệt của đối phương so với bản thân mình.” Tôi đáp.

“Tối nay em muốn ăn gì?” Anh đột nhiên hỏi.

“Anh chịu xuống bếp rồi sao? Thật tốt quá. Từ lúc ăn con gà tây kia, em đã lâu không ăn được bữa ngon. Em muốn ăn nấm hạnh phúc, gan ngỗng, còn muốn trứng cá muối.”

“Xa xỉ quá đi! Trên cửa phòng của em không phải đã viết ‘hoàn toàn miễn phí, bảo mật tuyệt đối’ hay sao?”

“Là ‘hoàn toàn miễn phí’, chứ đâu có nói ‘hoàn toàn miễn đồ ăn’.”

Anh bật cười sang sảng, khuôn mặt tươi cười quen thuộc kia đã quay trở lại.

15.

Hai hôm sau, lúc tôi và Cát Mễ Nhi dùng cơm trưa ở "Nhà hàng Độ Độ", da cô ấy đã được tẩy trắng, không còn giống một cây củ cải đỏ biết đi nữa.

Đỗ Vệ Bình đặc biệt đích thân làm cho chúng tôi món mì Ý tương cua.

Sau khi Đỗ Vệ Bình vào phòng bếp, Cát Mễ Nhi lôi từ trong ba lô ra một cái mũ đầu bếp trên đỉnh có màu hồng.

"Đáng yêu chứ?" Cô nàng toét miệng cười hỏi.

Trên đỉnh chiếc mũ đầu bếp màu hồng phấn kia có in một chú vịt màu đen. Cái mỏ màu vàng bằng nhựa của chú vịt trông như in nổi. Cát Mễ Nhi đội mũ lên đầu.

"Rất đáng yêu!" Tôi nói.

"Em mua để tặng anh ấy!” Cô nàng nháy mắt, sau đó hỏi tôi:

“Anh ấy sẽ thích chứ?”

“Cái mũ á?”

“Em nói là em cơ.” Cô ấy nhỏ giọng nói.

Tôi quả thật bị dọa hồn bay phách lạc.

“Anh ấy và bạn gái quay lại như lúc ban đầu rồi.” Tôi nói.

“Hai người đó sớm muộn gì cũng chia tay thôi. Chim cánh cụt Nam cực làm sao có thể yêu gấu trúc Châu Á đây?” Cô ấy lấy mũ trên đầu xuống.

“Có ý gì thế?”

“Em nói là, khoảng cách xa xôi như thế, sao có thể kéo dài?”

“Em muốn làm trạm dừng chân giữa đường của người ta sao?”

“Em chỉ là muốn đăng ký.”

“Đăng ký?”

“Đi khám bệnh chẳng phải cũng cần đăng ký sao? Em bốc số chờ, khi nào anh ấy và bạn gái chia tay, là đến phiên em.”

“Ngộ nhỡ hai người họ không chia tay thì sao?”

“Nếu vậy, đăng ký cũng đâu có làm sao!”

“Em bắt đầu thích anh ấy từ lúc nào thế?”

“Chính là vào tối hôm ấy! Lúc em an ủi anh ấy, anh ấy cứ cúi đầu, không nói không rằng, bộ dạng rất u buồn. Hóa ra lúc anh ấy u buồn lại cuốn hút đến thế! Em thích đàn ông u sầu.”

“Không phải em đã nói tình yêu chỉ có hạnh phúc hay sao?”

“Em yêu đương cùng đàn ông u buồn lại càng hạnh phúc.” Cô ấy đính chính.

“Chị ở cùng anh ấy lâu như vậy, cũng không cảm thấy anh ấy u buồn à.”

“Điểm cuốn hút của anh ấy còn bao gồm cả những món anh ấy làm ra.” Cát Mễ Nhi vừa ăn càng cua vừa nói, “Em muốn sau khi đi làm về nhà mỗi ngày, đã có một người đàn ông chuẩn bị những món ăn ngon chờ em.”

“Vậy em tìm một người giúp việc nam người Philippines đi.”

“Cái đó không giống. Món ăn do người đàn ông mình yêu làm ra mới có mùi vị của tình yêu, có thể xóa bỏ mọi mệt mỏi.”

Đỗ Vệ Bình đi ra từ phòng bếp đến trước mặt chúng tôi. Cát Mễ Nhi vội vàng đứng lên, đưa chiếc mũ đầu bếp kia cho anh.

“Tặng anh.” Khuôn mặt của cô ấy bỗng đỏ bừng, nói: “Anh đội thử xem.”

Thì ra cô ấy cũng có lúc đỏ mặt.

“Anh thích không?” Cát Mễ Nhi hỏi Đỗ Vệ Bình.

Đỗ Vệ Bình đội chiếc mũ đầu bếp kia lên, vẻ mặt vừa khó xử vừa xấu hổ. Anh hiếm khi dùng những đồ có màu sắc sặc sỡ như thế.

“Rất đẹp. Cảm ơn em.” Anh khách sáo nói.

“Lúc chiên gan vịt mà đội cái mũ này là hợp nhất.” Tôi cười lên tiếng.

Đỗ Vệ Bình nở nụ cười sáng chói: “Đúng vậy!”

Anh lấy chiếc mũ xuống, lại hỏi: “Hai em còn muốn ăn gì nữa không?”

“Hôm nay vậy là đủ rồi, ngày mai em lại đến ăn.” Cát Mễ Nhi trả lời.

“Vậy anh vào xem có đồ tráng miệng bưng ra.”

Sau khi Đỗ Vệ Bình bỏ đi, Cát Mễ Nhi vội hỏi tôi:

“Xem ra anh ấy thích chiếc mũ kia đúng không?”

“Với anh ấy mà nói, nó hình như quá đáng yêu rồi.”

“Phải không? Em thấy nó rất hợp với ảnh.”

“Mai em còn muốn đến đây sao? Không phải em định mỗi ngày đều đến đăng ký chứ hả?”

“Em không thể đến đây mỗi ngày được. Cuối tuần này là bắt đầu tập luyện cho nhạc hội rồi. Nào là phải chạy bộ luyện hơi, luyện hát. Xong nhạc hội thì phải đóng phim, em căn bản không có thời gian để yêu đương, rất cô đơn!” Cô nàng ca thán một hơi.

“Anh ấy không hợp với em.” Tôi nói.

Cát Mễ Nhi bỗng nhiên bình tĩnh nhìn tôi, nói:

“Không phải chị cũng thích anh ấy chứ? Hình như chị không thích em thích anh ấy.”

“Nếu chị thích anh ấy thì chị đã thích từ lâu rồi.” Tôi đáp.

“Có thể là do em nói cho chị biết em thích anh ấy, nên chị mới phát giác mình cũng thích anh ấy.”

“Em thích anh ấy, liền cảm thấy tất cả phụ nữ đều thích anh ấy.” Tôi nói.

“Nếu chị thích anh ấy, thì em không cạnh tranh với chị.” Cô ấy nhướn mày.

“Sao chị có thể cạnh tranh lại em? Em là ngôi sao ca nhạc nổi tiếng.” Tôi giả bộ nói dỗi.

“Nhưng mà chị ở cùng nhà với anh ấy.” Cô nàng chua xót nói.

“Em cũng muốn dọn đến ở sao?”

“Cái đó không cần.” Cô ấy chép miệng đáp.

“Chị không thích tranh giành đàn ông. Trước đây chưa từng, sau này cũng sẽ không.”

“Vậy thì anh ấy là của em.”

“Em bây giờ chỉ mới đăng ký.”

“Nhưng chị đâu có đăng ký.”

“Chị không thèm đăng ký, chị sẽ không bao giờ lại yêu đàn ông âu sầu thêm lần nào nữa.”

“Một lời đã định nhé.” Cô nàng vui vẻ nói.

Tôi cúi đầu ăn càng cua, cảm thấy giống như bị Cát Mễ Nhi xúc phạm. Tôi không nên trách cô ấy, cô ấy chỉ là muốn xác nhận chúng tôi có cùng thích một người đàn ông hay không mà thôi. Chúng tôi đã từng cùng yêu một người, đó có lẽ là nguyên nhân khiến tôi đố kỵ. Thế nhưng, tôi vẫn khẳng định rằng, Đỗ Vệ Bình không thích chiếc mũ kia. Lúc anh đội nó, vẻ mặt của anh rất không tự nhiên. Tôi hiểu anh.

Thêm Bình Luận