Chương 2-2: Những nhỏ nhặt trong tình yêu(2)
5.
Đi qua những con phố sầm uất náo nhiệt với sự lặng lẽ, tôi nhìn chiếc bóng tà tà nhỏ bé của mình trên mặt đất. Tôi vội vã bước nhanh hơn, để bản thân không đến mức thất thểu trên phố. Từ nhà sách về nhà, bình thường tôi phải mất hai mươi phút. Nếu đi về cùng Đỗ Vệ Bình, hai người vừa đi vừa trò chuyện, dường như thời gian trôi qua quá nhanh, mà thật ra chúng tôi đi rất chậm. Hôm nay, tôi hệt như đi đặc biệt nhanh, tôi phải về xem cá của tôi. Giả dụ cá cũng có thời gian, cũng hiểu được sự trôi qua của năm tháng, phải chăng tối nay chúng cũng sẽ nhớ đến tôi, giống như tôi nhớ đến chúng?
Tôi bật đèn sáng, cởi đôi giày thể thao rớt xuống đất, giũ mưa bụi bám trên áo. Tôi cầm thức ăn cho cá đến trước hồ cá, cho đám cá ma quỷ xanh của tôi ăn. Chúng bơi đến chỗ thức ăn rớt xuống, thỏa mãn mở miệng đớp. Trong nháy mắt, tôi chợt hiểu ra cá chỉ có chiếc đồng hồ sinh học trong người, mà không biết đến thời gian bên ngoài. Năm tháng qua đi không ảnh hưởng đến chúng. Cá không có kỷ niệm yêu ai đó, cũng không có gặp gỡ và chia xa.
Nhưng tôi không phải là cá, tôi làm sao biết được?
Tôi thà tin rằng chúng cảm nhận được thời gian.
Tôi nghe nói, trong thần kinh cảm giác của con người cái cuối cùng biến mất chính là thính giác. Mắt không mở được, khứu giác mất tác dụng, đầu lưỡi cũng không nhận ra chua, cay, mặn, ngọt, chỉ có thính giác là còn giữ lại. Hô hấp và nhịp tim đều dừng lại, nghe được tiếng kêu khóc của người thân bên cạnh dĩ nhiên nước mắt sẽ lăn dài.
Nếu đúng như thế, đối với một người viết lời ca tiếng hát là cỡ nào hạnh phúc? Âm thanh cuối cùng anh ấy nghe được là tiếng sóng biển, hay còn là lời ca trong hồi ức.
Tại đất nước xa xôi ấy, đêm nay anh sẽ cất cao giọng hát vì tôi chứ ? Một bài hát đêm giao thừa còn thiếu.
6.
Tôi tắt đèn đi, ngồi dựa người lên chiếc ghế tựa bên cửa sổ, hai tay ôm trọn đầu gối, ngắm cảnh trên đường. Nhìn những bóng đèn lung linh bên kia đường, có chút mông lung.
Một năm qua, khi đóa pháo hoa cuối cùng trên bầu trời Brittany rơi xuống, cuộc sống trước đây của tôi cũng theo đó kết thúc.
Cuộc sống hiện tại của tôi, tôi hoàn toàn không có ao ước nào. Hóa ra con người có thể vượt qua những tháng ngày đen tối nhất. Rũ bỏ mưa bụi trên người, là một thân sạch sẽ.
Chỉ có điều, khi đến một ngày có phần đặc biệt, ở đâu đó sâu trong những kỷ niệm ngọt ngào và đau thương, con người ta sẽ cảm thấy mờ mịt và cô đơn.
7.
Khoảnh khắc không cần thiết nhất đó chính là năm mới. Tôi vô thức rung chiếc chuông trong tay, bỗng trong thời điểm đó, cửa liền mở ra. Đỗ Vệ Bình gần như chạy ào vào cùng lúc với tiếng chúc mừng năm mới phát ra từ đài phát thanh trên những chiếc xe chạy ngang qua bên ngoài.
Trên tay anh cầm theo một cái túi, thở hổn hển nói: "May mà còn kịp!"
Tôi kinh ngạc nhìn anh. Sao anh giống như nghe được tiếng kêu gọi của chuông vậy?
"Chúc mừng năm mới!" Anh mỉm cười nói.
"Sao anh lại chạy về đây?" Mắt tôi có chút ẩm ướt.
"Sợ em một thân một mình sẽ cảm thấy tủi thân." Anh giải thích.
Tôi mỉm cười nói với anh: "Chúc mừng năm mới."
Anh rất quan tâm mà giả bộ không thấy tôi khóc, đặt cái túi kia lên bàn.
"Anh mang theo gà tây về cho em ăn nè, còn có rượu sâm banh!" Anh lấy trong túi ra một chai rượu sâm banh ướp lạnh.
Tôi nhíu mày lẩm bẩm: "Gà tây không ngon."
Anh nói với vẻ tức giận: "Em đừng có quá soi mói, có gà tây để ăn đã may mắn lắm rồi. Đồ ăn trong nhà hàng gần như đều đưa cho người ta ăn sạch, con gà tây này là anh giữ lại từ sớm đó."
"Nhà hàng đóng cửa rồi sao?"
"Còn rất nhiều khách, anh chỉ đem gà tây về cho em ăn, sau đó phải đi liền. Này, của em!" Anh giơ đùi gà tây trên tay cho tôi.
Cái đùi gà đó còn to hơn bắp chân của tôi. Ai bị nó đập trúng, chắc sẽ bị thương nặng.
Chúng tôi ăn gà tây, uống sâm banh, tôi có hơi chếnh choáng. Đỗ Vệ Bình bỗng nhiên đứng dậy, phủi cái mông, xoa nắn hai tay. Anh cười tươi nói:
"Em có muốn xem tiết mục mừng năm mới không?"
"Anh á?"
Anh gật đầu.
"Anh muốn biểu diễn cái gì?"
Anh mang đến cây mây và đũa.
Tôi ngừng cười: "Anh muốn biểu diễn quay đĩa sao? Coi như xong! Anh đã đập phá rất nhiều đĩa rồi."
Anh giơ hai cây mây lên, sai bảo tôi:
"Ném đĩa qua đây."
Tôi đành phải làm theo lời anh bảo.
Sau khi ném đĩa xong, anh hít sâu một hơi. Sau đó anh xuất chiêu sử dụng cây mây xoay đĩa giữa không trung. Hai chiếc đĩa kia lại không hề rớt xuống.
Tôi vỗ tay cổ vũ anh.
"Thấy sao hả?" Anh nhướn mày hỏi tôi.
"Em tưởng anh đã từ bỏ, hóa ra lén lút luyện tập."
"Anh sẽ không bao giờ dễ dàng từ bỏ như vậy. Có phải bây giờ anh xoay đĩa rất chuyên nghiệp?"
"Tốt lắm! Quả thực có thể nhốt cùng với sư tử trong đoàn xiếc được rồi."
Anh bỏ cây mây trên tay xuống và bắt được hai chiếc đĩa rớt xuống. Anh uể oải nói: "Anh đã làm rồi! Nhưng mà, cái đầu sư tử kia rất ngốc, thường thường không tìm được dép của mình."
"Vua của muôn loài mới không thèm đếm xỉa đến những tiểu tiết đời thường này." Tôi nói.
Anh dọn dẹp cây mây, nhìn đồng hồ đeo tay, nói: "Anh bây giờ phải quay lại nhà hàng."
"Gà tây khá ngon." Tôi chỉ chỉ bộ xương còn lại của con gà tây trên bàn.
"Không phải vừa rồi em mới nói gà tây ăn không ngon sao?"
"Nhưng cái này không giống. Có thể con gà tây này đến từ đảo Mauritius, ăn trái của cây Độ Độ mà lớn lên.” Tôi chạm cốc cùng anh.
Anh cười khanh khách, uống cạn rượu trong ly.
"Cảm ơn anh đã về ăn mừng năm mới với em." Tôi cảm ơn anh.
"Chúng ta biết nhau từ năm tám tuổi, đừng khách sáo như thế."
"Nếu sớm biết anh có lòng như thế, thì trước đây em không nên thường xuyên bắt nạt anh rồi."
"Không, anh rất nhớ những năm tháng đó." Anh cười nói.
"Em cũng vậy." Tôi cũng mỉm cười nhìn anh.
"Em ngủ sớm đi. Em thích ăn gà tây thì mai anh lại làm cho em." Nói xong câu đó, lỗ tai của anh bỗng chốc ửng đỏ.
Trong nháy mắt, bầu không khí có phần kỳ lạ. Tôi tránh ánh mắt của anh, anh cũng né ánh mắt của tôi. Tiếng chuông điện thoại vang lên, giải vây cho hai chúng tôi.
"Nhất định là Dạng Sơn gọi đến chúc mừng năm mới với anh!" Tôi cười cười.
Đỗ Vệ Bình cầm lấy ống nghe, nói hai câu, chỉ vào ống nghe nói với tôi:
"Là Dạng Sơn."
"Giúp em nói chúc mừng năm mới với cô ấy!" Tôi nói.
Tôi say men rượu, đi đến bên giường.
8.
Tỉnh dậy lúc nửa đêm, tôi phát hiện đèn trong phòng khách vẫn còn sáng. Đỗ Vệ Bình ngồi đơ bên chiếc điện thoại. Bên cạnh anh đặt chiếc gậy mây, giày vẫn để yên chỗ cũ, hình như chưa đi ra ngoài.
Tôi đến gần anh, phát hiện sắc mặt anh tái nhợt.
“Anh không đi ra ngoài sao?” Tôi hỏi.
Anh mệt mỏi rã rời đứng dậy, về phòng ngủ của mình, đóng cửa lại.
9.
Sáng hôm sau, lúc tôi đến xem anh thế nào rồi. Tròng mắt anh đầy tơ máu, giống như anh không ngủ, thức trắng đêm qua.
“Anh không sao chứ?” Tôi quan tâm hỏi.
Anh lắc đầu, đi ra ngoài.
Một tuần sau, tôi và Đỗ Vệ Bình mỗi ngày chỉ nói “Chào buổi sáng” và “Chúc ngủ ngon” mà thôi. Thời gian còn lại, anh lúc nào cũng khóa chặt miệng, không hé một lời, mặt mày u ám. Lúc về nhà, anh luôn đóng kín cửa, trốn trong phòng của mình.
Chúng tôi ở cùng một nhà, luôn luôn có một sự ăn ý ngầm. Bất kể lúc nào người kia có tâm trạng không tốt, không muốn nói chuyện, thì người đó đều có quyền được giữ im lặng.
Mặc dù tôi nhớ tiếng cười nói rộn ràng của anh, tôi chỉ có thể tôn trọng sự im lặng của anh.
Trên cửa phòng ngủ của tôi có dán một tờ giấy, trên đó có viết:
“Phục vụ lắng nghe tâm tình,
Mở cửa 24/24
Hoàn toàn miễn phí
Bảo mật tuyệt đối.”
Thế nhưng, anh chưa một lần gõ cửa phòng tôi.