Chương 30: Có điện hạ

Gần tối, La thị mời Minh Nghĩa Hùng tới chỗ mình dùng cơm tối.

La thị ngày càng lớn tuổi hơn cùng với sắc mặt suy yếu, Minh Nghĩa Hùng rất ít khi tới phòng bà, hơn nữa hắn luôn cho rằng chính thê không bằng tiểu thϊếp kiều mị, cho nên bình thường La thị đối với hắn cũng là kính trọng nhiều hơn yêu mến. Thân nhất xa nhất là phu thê, người ngoài nhìn vào, tưởng La thị và Minh Nghĩa Hùng yêu nhau như những ngày đầu, nội vụ trong phủ đều nằm trong tay nàng, trên thực tế hai người đã lâu không thổ lộ tình cảm.

La thị hiếm khi lại trang điểm làm cho sắc mặt trở nên tươi tắn hơn một chút, bà cười tủm tỉm gắp thức ăn cho Minh Nghĩa Hùng: “Lão gia, đây là đuôi nai chưng mỡ người thích ăn.”

Minh Nghĩa Hùng thích cái gì, bà đều biết rõ trong lòng, đồ ăn trên bàn hơn phân nửa là do hắn ăn.

Hai người ngồi đối diện ăn cơm, La thị thản nhiên mở miệng: “Thấy lão gia hôm nay vui, là do Ôn công tử kia lại tới?”

Minh Nghĩa Hùng gật đầu: “Hiện tại người trẻ cần cù giống như hắn thật sự hiếm thấy, mỗi ngày vào giờ Dần hắn đều dậy đọc sách, lúc đó thì ca ca Minh Hào của chúng nó đang đọc sách ở viện Thái Học, còn bọn nó thì suốt ngày đi chơi bời với người khác.”

“Nghe vậy thật ra cũng không tồi.” La thị gật đầu, “Nhưng mà, học vấn không thể nói lên nhân phẩm của một người được. Lão gia, kết thân với Ôn gia, hai nhà chúng ta cũng là quan hệ họ hàng, sau này người khác nhắc tới Ôn Hồng, nhất định ngài là người đầu tiên được nhớ tới, cho nên chuyện này phải thận trọng.”

Minh Nghĩa Hùng có chút thiếu kiên nhẫn: “Ta không thận trọng chỗ nào? Hắn là người do ta chọn ra trong số nhiều người.”

La thị múc cho hắn bát canh đầy, khẽ mỉm cười: “Chỉ sợ lòng người khó đoán, hiện tại hắn vô cùng ân cần, ân cần như vậy sợ chỉ là vì thân phận của lão gia. Nếu là những người khác, chưa chắc hắn đã tình nguyện đến mỗi ngày.”

Sắc mặt Minh Nghĩa Hùng trầm xuống: “Ý của phu nhân là, ta chỉ lấy thân phận cùng địa vị này ra để thu hút người khác kết giao cùng?”

La thị đang cười tươi thì cứng lại: “Này —”

Nàng biết nam nhân trước mặt này có lòng tự trọng cao, nếu nói thẳng cho hắn là do ngươi nhìn lầm, nhầm một kẻ lỗ mãng thành chi sĩ có tài, lại còn tìm cho hắn một công việc không tệ.

Chỉ sợ Minh Nghĩa Hùng sẽ cảm thấy mất mặt.

La thị đành nói: “Ngày đó Huệ Nhi nói với ta, nàng từ trong sân đi tới, Ôn công tử đột nhiên tiến đến nói chuyện, còn ngâm một câu thơ gì đó để chọc ghẹo. Nam nữ thụ thụ bất thân, ai, ta cũng chỉ là lo lắng thôi.”

Minh Nghĩa Hùng nói: “E là nàng đã suy nghĩ nhiều rồi, chuyện này hắn có nói với ta, hắn lạc đường, muốn hỏi Minh Huệ đường đi như thế nào, cho nên mới mở miệng khen trước một chút, kết quả nha đầu Huệ Nhi kia một chút lễ nghĩa cũng không có, trực tiếp đi luôn. Bình thường nàng dạy nó tiếp đãi khách như vậy sao?”

La thị: “Chuyện này…..”

Minh Nghĩa Hùng lại nói: “Ôn gia tuy hơi bần hàn, nhưng Ôn Hồng tài học hơn người, gian khổ học tập nhiều năm để đỗ được tiến sĩ, đã là người xuất sắc giữa mọi người, phu nhân chớ nên xem thường hoàn cảnh hiện tại của hắn, chờ mười năm sau, chỉ sợ sẽ rất khác biệt.”

La thị một bụng không nói được, phu thê hai người không phải là không có chuyện giấu nhau, cho dù bà không nói, nhưng vẫn ghét bỏ gia cảnh nghèo khó của Ôn Hồng, nhưng nhiều lời thêm một chút, chỉ sợ lại khiến Minh Nghĩa Hùng bất mãn.

Phu thê tôn trọng nhau như khách như vậy cũng có chút mệt, La thị không muốn nói nhiều, chỉ gật đầu: “Được rồi.”

Thời gian sau này còn sớm, dù sao hôn sự cũng chưa định, hơn nữa lời của Minh Huệ không nhất định đáng tin. Chỉ cần là hồ ly, cái đuôi chắc chắn sẽ có ngày lộ ra, La thị cũng sẽ sắp xếp chuyện của Ôn Hồng, xem hắn có phải trong ngoài không đồng nhất hay không.

Có điều Minh Trăn cũng không để tên họ Ôn đó trong lòng, với nàng mà nói, tên họ Ôn đó chẳng qua chỉ là một người xa lạ thôi. Từ nhỏ Minh Trăn đã không có cảm giác an toàn, nàng thấy cái gì cũng sợ, đặc biệt không thích những vật lạ, thích ở chỗ quen thuộc, ở cùng với người mình thân thuộc mãi mãi. Thỉnh thoảng nhìn thấy mặt một hai người, Minh Trăn chỉ cảm thấy vô cùng xa lạ.

Buổi tối lúc tắm rửa, Minh Trăn ngồi vào thùng gỗ tắm, có chút đăm chiêu.

Hôm nay là Tân Dạ hầu hạ Minh Trăn, thùng tắm thêm vài cánh hoa mới, lại nhỏ thêm mấy giọt tinh dầu hoa hồng, hương thơm nức mũi, nàng ấy nhẹ nhàng chà lưng cho Minh Trăn: “Cô nương đang suy nghĩ cái gì thế?”

Minh Trăn nói: “A Trăn hâm mộ tỷ tỷ, tỷ tỷ có mẫu thân yêu thương nàng.”

Tân Dạ cũng mất nương từ sớm, bản thân cũng đồng cảm với suy nghĩ của Minh Trăn, nàng ấy nói: “Nhưng cô nương có điện hạ, từ nhỏ đến lớn, cô nương muốn cái gì, điện hạ đều sẽ cho.”

Da thịt của Minh Trăn vô cùng non mịn, trắng sáng như tuyết, mà lại vô cùng mềm mại, cảm giác khi sờ vào còn tốt hơn cả cả tơ lụa thượng hạng.

Tân Dạ nhịn không được nhớ lại quá khứ: “Năm đó cô nương bị bệnh đậu mùa, cô nương có nhớ không?”

Minh Trăn nhớ không ra. Liền lắc lắc đầu.

“Khi đó cô nương lớn một chút, không biết vì cái gì mà đột nhiên bị nhiễm bệnh đậu mùa, trên người đầy nốt thủy đậu, điện hạ sợ sẽ mất đi cô nương nên đã mời vô số danh y tới.”

Tân Dạ vừa nghĩ đến việc đó, vẫn thổn thức như trước, “Sức khỏe của cô nương yếu như vậy, cuối cùng lại chống đỡ được, trên người không để lại vết sẹo nào, thật sự là trong cái rủi có cái may. Điện hạ ở bên cạnh cô nương trong suốt thời gian cô nương bị bệnh, suốt đêm không chợp mắt, dời lại hơn nửa sự vụ trong triều, canh giữ bên người cô nương, buổi tối cầm tay cô nương, người gãi làm thủy đậu vỡ ra.”

Còn nhiều điều khác mà Tân Dạ không nói.

Lúc ấy một đám đại phu, còn có những người hầu hạ bên cạnh Minh Trăn đều kinh hồn bạt vía.

Bởi vì Kỳ Sùng đau lòng lên tiếng, nếu Minh Trăn không còn, bọn họ cũng phải chôn cùng.

Thân thể Minh Trăn yếu ớt như vậy, bị bệnh đậu mùa mà không chết gần như là không có khả năng xảy ra, nhưng cuối cùng lại bình phục tựa như kỳ tích, tất cả mọi người đều thở phào nhẹ nhõm, sau đó chăm sóc lại càng thêm cẩn thận.

Đối với những chuyện này, Minh Trăn thật sự không nhớ gì cả. Nhưng nàng không muốn rời xa Kỳ Sùng, cũng là từ quá khứ mà tích lũy được thành từng chút một. Ký ức lúc đó đã không có, nhưng nàng thấy cảm kích với cảm xúc hoài niệm ấy, tất cả đều đã hòa vào trong máu thịt.

Minh Trăn nói: “Thật sao? Điện hạ đã vài ngày không ngủ?”

“Đương nhiên rồi.” Tân Dạ nói, “Cô nương là hạt dẻ cười, chỉ khi điện hạ nhìn thấy người mới có thể vui vẻ, không có cô nương thì về sau điện hạ cũng sẽ không vui, đương nhiên là phải chăm sóc cô nương thật cẩn thận. ”

Bởi vì nơi này không có người ngoài, cho nên những lời phạm thượng, Tân Dạ cũng có gan nói ra, nàng ấy nói: “Điện hạ chắc chắn là chân mệnh thiên tử, người có long khí của thiên tử che chở, tất nhiên sẽ khỏi hẳn.”

Tâm trạng buồn rầu của Minh Trăn lúc này mới giảm bớt đi rất nhiều.

Bình thường Kỳ Sùng rất ít khi cười, hàng ngày gặp một vài quan viên quyền cao chức trọng, cho dù là cười, cũng là nụ cười giả tạo ngươi lừa ta gạt, hầu như không phát ra từ đáy lòng.

Đang từ từ bước đi trên con đường tranh đoạt ngôi vị hoàng đế, có lẽ Minh Trăn là người duy nhất trong triều mà hắn không tính kế, là người hắn có thể thản nhiên gặp mặt mà không cần phòng bị hay cảnh giác.

Minh Trăn ngâm nước đủ rồi liền đứng lên, Tân Dạ nhanh chóng lấy khăn lau người cho Minh Trăn.

Là người hầu thân cận, so với những người khác thì Tân Dạ và Thiên Cầm càng có thể cảm nhận được những thay đổi to lớn của Minh Trăn. Thân hình của thiếu nữ mặc dù có chút yếu ớt, nhưng dáng người lại lả lướt thu hút, hiện tại Tân Dạ cũng không dám nhìn nhiều, sợ bị lạc trong sắc đẹp không giới hạn của nàng.

Sau khi Minh Trăn hong khô tóc xong, buổi tối gối đầu lên gối ngủ, nhớ lại những lời nói dịu dàng quan tâm của Tân Dạ lúc nãy, lại nhớ tới Kỳ Sùng, trong lòng dần dần dịu đi từng đợt lo lắng đang ngập tràn, tiến vào một đêm mộng đẹp.

Giống như ban đêm, tới giờ Tý Kỳ Sùng mới đi ngủ, từ trước đến nay giấc ngủ của hắn đều không sâu, cho nên gần như là không nằm mơ. Hôm nay không biết vì sao lại đột nhiên nằm mơ.

Trong mơ Ngu Hoài Phong tìm được Minh Trăn, huynh muội nhận lại nhau, hai người ôm nhau mà khóc.

Lúc trước, khi Minh Trăn khóc chỉ dựa vào người Kỳ Sùng, lén lấy góc áo của Kỳ Sùng mà lau nước mắt, bây giờ lại ghé vào l*иg ngực của Ngu Hoài Phong gọi ca ca, nước mắt đầy mặt.

Cho nên Kỳ Sùng lại nổi lên sát tâm với Ngu Hoài Phong, tuyệt đối không cho hắn đưa Minh Trăn ra khỏi Lăng quốc.

Tỉnh dậy do ngọn đèn dầu lóe lên một chút.

Từ bé đến lớn Kỳ Sùng gặp ám sát không một ngàn thì cũng chín trăm lần, cảm giác tim đập mạnh, cho nên chưa từng có giấc ngủ yên, chỉ một chút động tĩnh liền mở mắt.

“Lý Phúc.”

Lý Phúc gác đêm ở ngoài, ngủ gà ngủ gật thì nghe thấy âm thanh quen thuộc, nhanh chóng mở mắtt: “Có nô tài.”

Kỳ Sùng nói: “Mang A Trăn đến đây, ta muốn nhìn nàng ngủ.”

Lý Phúc chỉ muốn lấy con dao nhỏ trên người đâm chết mình cho xong: “Điện hạ….. A Trăn cô nương đang ở An Quốc công phủ.”

Lý Phúc cũng rất bất đắc dĩ: Gần đây điện hạ sao lại như vậy? Hơn nửa đêm không ngủ được, cho dù Minh cô nương thật sự ở Tần Vương phủ, nửa đêm mang người tới giường của Kỳ Sùng, chắc chắn nàng sẽ khóc thút thít làm nũng kêu buồn ngủ. Cái này có thể đem đến niềm vui gì chứ?

Áo của Kỳ Sùng lộ ra một nửa, mái tóc đen buông xuống, ngón tay thon dài gõ nhẹ vào mép giường, nhìn như không chút để ý.

Hắn nói: “Khi nào Ngu Hoài Phong trở về?”

“Chắc khoảng giữa tháng sau.” Lý Phúc tính toán thời gian một chút, “Hai ngày nữa trong cung lại có đại yến, Giang vương điện hạ và gia tộc Sở thị có qua lại thân thiết như vậy, có thể sẽ mang đến một ít tin tức. Nhưng với tác phong hành sự của hắn, chỉ sợ —”

Điều Lý Phúc có thể nghĩ đến, Kỳ Sùng sớm đã nghĩ tới.

Hiện tại đêm đã khuya, Lý Phúc trước hết nghe Kỳ Sùng hỏi Minh Trăn, sau lại thấy Kỳ Sùng hỏi về Ngu Hoài Phong, cũng đại khái đoán ra — điện hạ tám phần là đã mơ thấy cảnh huynh muội nhận lại nhau.

Tâm tư Kỳ Sùng không ai có thể nắm bắt được, Lý Phúc chỉ mong Ngu Hoài Phong đừng làm ra chuyện đâm đầu vào chỗ chết nữa, vốn dĩ bởi vì chuyện của Minh Trăn, Kỳ Sùng đã có ý định gϊếŧ người diệt khẩu rồi vu oan cho Sở gia cuối cùng là muốn một mũi tên trúng ba con nhạn, nếu người này thực sự đâm đầu vào chỗ chết, cho dù thần tiên có đến cũng khó ngăn cản Kỳ Sùng gϊếŧ hắn.

Có điều, qua chuyện này, Lý Phúc cũng hiểu được, phải xử lý Ôn Hồng nhanh hơn.

Nhỡ đâu ngày nào đó Kỳ Sùng mơ thấy Ôn Hồng và Minh Trăn thành thân —

Ánh nến âm thầm chiếu xuống, dung nhan lạnh lùng tuấn mỹ của Kỳ Sùng càng lộ vẻ lạnh như băng, Lý Phúc nói: “Điện hạ hãy mau đi ngủ đi, giờ cũng không còn sớm.”

Nhưng tinh lực của Kỳ Sùng luôn tràn đầy, bình thường không thích nằm lâu trên giường: “Bảo Đại Lý Tự đem hồ sơ đến đây.”

Chuyện lần này có liên quan đến Tráng Võ Hầu, Kỳ Sùng vốn không muốn tự mình đi xem, ném cho Kỳ Thưởng xử lý là được rồi. Nhưng hiện giờ không buồn ngủ, đột nhiên lại nhớ tới hồi sáng Minh Trăn bị nữ nhi của Tráng Võ Hầu bắt nạt.

Gần đây danh tiếng của Tráng Võ Hầu ở trong triều tăng lên không ít, từ sau khi thắng trận, cũng mơ hồ đè ép danh tiếng của An Quốc công, hoàng đế cũng rất coi trọng ông ta. Mặc kệ suy xét từ phương diện nào, người này cũng tuyệt đối không thể giữ lại.

Cho dù không gϊếŧ được cả nhà Tráng Võ Hầu để tiêu tan việc Gia Hàn bắt nạt Minh Trăn thì cũng phải làm cho đối phương bị lột một tầng da thịt.

Lý Phúc nhanh chóng trình lên.

Cuối cùng Kỳ Sùng lại nhắc nhở một chút: “Ôn Hồng không thể giữ lâu.”

“Đúng vậy.” Lý Phúc nói, “Điện hạ trăm công ngàn việc, không cần vì việc nhỏ này mà lo lắng, nội trong tháng này, nô tài sẽ cho người bên dưới xử lý thỏa đáng.”