Chương 29: Cùng ghét

Đối với mua sắm, đây là việc Minh Huệ thích nhất. Nàng nhìn ngắm trái phải, dẫn theo Minh Trăn đi dạo từng cửa hàng một.

Minh Trăn đối với những thứ này ngược lại cũng không có hứng thú lắm, nếu Minh Huệ thích, nàng cũng đi dạo nhiều hơn, chỉ là đi nhiều hơn vài bước đi bộ cùng Minh Huệ mà thôi.

Minh Huệ một bên mua một bên ước lượng bạc trong tay, “Ai nha, tiền lại không đủ rồi.”

Cho dù là thiên kim tiểu thư cũng sẽ có lúc phải cúi đầu trước đồng tiền. Tuy rằng An Quốc công quyền cao chức trọng, nhưng về độ giàu có thì không thể so được với Tráng Võ hầu và Sở gia.

Dựa vào cơ nghiệp làm ăn mà tổ tiên để lại, cho dù có cố gắng nhanh nhẹn đến đâu, cũng không bằng mấy kẻ cướp đoạt công sức mồ hôi nước mắt của nhân dân. Huống chi còn có những phú thương, một lần hối lộ là mấy chục vạn lượng bạc.

An Quốc công sao có thể so được.

Minh Trăn chưa từng nếm qua đau khổ ở phương diện này, mong muốn của nàng đối với nhiều thứ đều không mãnh liệt như vậy, cho nên nàng chỉ nhìn tỷ tỷ của mình cách một lớp lụa mỏng đang xoắn lấy khăn tay mà tính toán, “Tháng này còn phải trải qua nhiều ngày như vậy, nếu hôm nay mua hết, về sau không thể ra ngoài chơi được nữa.”

Nàng một bên mặt ủ mày ê tính toán, một bên kéo tay Minh Trăn, dắt Minh Trăn tiến vào cửa tiệm y phục.

Quần áo trong cửa tiệm đều là dựa theo vóc dáng của đại đa số người, tuy rằng không có khả năng may vá vừa người hết tất cả, nhưng như thế lại càng thêm thuận tiện, hôm nay vừa ý là có thể trực tiếp mua về luôn.

Bên này Minh Huệ và Minh Trăn vừa tiến vào, lại có người đi vào sau. Chỉ ngửi được một mùi son phấn nồng đậm, một nữ tử toàn thân mặc bộ váy màu xanh biếc, một nữ tử khác mặc một thân y phục trắng, có chút phong thái tiêu sái tiến vào.

Minh Huệ vừa quay đầu lại liền nhìn thấy Ninh Đức công chúa và Gia Hàn, trong nháy mắt vẻ mặt liền trầm xuống.

Ninh Đức công chúa che miệng cười: “Minh Huệ, ngươi vẫn còn chưa về nhà sao? Hôm nay ngươi làm thơ thật sự là tuyệt diệu, mở đầu là cái gì nhỉ? A, đúng rồi, là ‘trong hồ từng đóa hoa sen’….”

Từ trước đến giờ, Minh Huệ ghét nhất chính là đọc sách viết chữ, ngâm thơ vẽ tranh gì đó nàng lại càng không thích. Nghe thấy Ninh Đức công chúa nói móc mình, nàng liếc nhìn một cách xem thường: “Công chúa không phải cũng chưa hồi cung hay sao?”

Ninh Đức công chúa nói: “Mau gói hết toàn bộ y phục cho bổn cung, bổn cung thưởng cho cung nữ mặc. Minh Huệ, ngươi có để ý không? Có thì nói, bổn cung giữ lại cho ngươi hai bộ.”

Minh Huệ cắn chặt răng “Không có, ta sao có thể vừa mắt? Đúng lúc đi ngang qua mà thôi.”

Ánh mắt của Gian Hàn quận chúa lại dừng trên người Minh Trăn.

Minh Trăn đội nón có màn che, không nhìn thấy rõ khuôn mặt của nàng trông như thế nào, nàng cũng chỉ ngoan ngoãn khéo léo đứng bên cạnh Minh Huệ, cũng không hiển sơn lộ thủy [1], vô cùng im lặng. Nhưng phong thái tuyệt hảo, mặc dù không nhìn thấy gương mặt lại có thể khiến cho người khác yêu thích vì cái phong thái ấy.

[1] Hiển sơn lộ thủy (显山露水): là một thành ngữ chỉ việc bộc lộ tài năng của chính mình. Ở đây có thể hiểu là A Trăn chỉ đứng im cạnh Minh Huệ, cũng không thể hiện bản thân.

Gia Hàn hỏi: “Vị này là?”

Minh Huệ không muốn cho hai nữ nhân này lấy Minh Trăn ra trêu đùa, lòng dạ của Gia Hàn và Ninh Đức đều ác độc, nếu biết được Minh Trăn có chút ngốc nghếch, nói không chừng sẽ nói ra lời móc mỉa chế giễu nào đó. Đến lúc ấy một truyền mười, mười truyền trăm, nói không chừng lại truyền ra thành đầu óc của Minh cô nương Minh gia không dùng được nữa.

Nàng kéo Minh Trăn ra phía sau mình, “Tiểu muội trong nhà, thân thể yếu ớt nhiều bệnh, cho nên cũng không đi ra ngoài nhiều. Nếu không còn việc gì, ta đi trước đây.”

“Được.” Gia Hàn yên lặng gật đầu một cái, hôm nay nàng ta nhìn thấy Tần vương, không có được kết quả mình dự tính, cho nên tâm tình không tốt, nhìn thấy Minh Huệ và Minh Trăn đi qua bên cạnh mình, ánh mắt liếc qua cánh cửa cánh cửa cách đó không xa, trong lòng đột nhiên nảy lên một tia ác ý, khi Minh Trăn đi ngang qua, nàng ta lặng lẽ duỗi chân ra một chút muốn ngáng đường Minh Trăn.

Quả nhiên, Minh Trăn vì đội mũ có màn che nên không nhìn rõ đường, người bị vướng chân, bước đi lảo đảo một chút, suýt chút nữa đã bổ nhào xuống mặt đất. Nếu thật sự ngã xuống, mặt sẽ đập vào thềm cửa cứng rắn, mặc kệ nặng hay nhẹ, xương mũi chắc chắn sẽ bị gãy.

May mắn Thiên Cầm nhanh tay lẹ mắt ôm lấy Minh Trăn, thân ảnh của nàng cực nhanh, những người khác còn chưa kịp nhìn động tác của nàng như thế nào.

Kinh hãi của Minh Trăn còn chưa trấn định, đỡ đỡ màn che.

Gia Hàn lãnh đạm: “Minh Trăn, đi đường phải cẩn thận.”

Minh Trăn: “?”

Minh Huệ không biết là Gia Hàn ngáng chân Minh Trăn, nàng kéo Minh Trăn một chút: “Đi thôi, mất mặt chết đi được!”

Chờ Minh Trăn rời đi, Ninh Đức công chúa bĩu môi: “Ngươi quan tâm nàng ta làm cái gì?”

Gia Hàn cao ngạo nói: “Nàng ấy cũng không phải Minh Huệ, cũng không có làm chuyện thương thiên hại lý gì, chỉ là một thứ nữ nhỏ bé, ta quan tâm một câu thôi.”

“Ngươi quá lương thiện rồi.” Ninh Đức công chúa vuốt ve tấm vải may y phục hoa mỹ, chậm rãi giảng dạy cho Gia Hàn, “Nhân từ quá mức sẽ chỉ làm hại chính mình. Ta nghe mẫu hậu nói, bọn họ có ý muốn an bài hôn sự cho ngươi, ngươi hẳn là biết rõ chứ? Vào hoàng thất, đấu đá với nhau sẽ càng nhiều, Gia Hàn, ngươi cũng phải học cách tranh giành cơ hội, đã vậy thì không thể quá thanh cao.”

Trái tim của Gia Hàn bỗng nhiên thắt chặt lại. Nàng biết rõ, chắc chắn không phải Tần vương. Hai đảng phái như nước với lửa, coi đôi bên là kẻ thù, cho dù nàng và Tần vương yêu nhau, rốt cuộc cũng không thể ở bên nhau. Đối phương dù chỉ là nhìn thấy nàng thôi cũng muốn làm bộ như không hề quen biết nàng.

Nàng biết chính mình có khả năng cao là sẽ gả cho Kỳ Diên.

Nhưng mà — Gia Hàn vô cùng chướng mắt tên Kỳ Diên ngu xuẩn, nhu nhược hèn nhát không có chủ kiến này, sống hai mươi năm, mọi cục diện rắc rối của Kỳ Diên đều do Sở gia cùng Hoàng đế thu dọn, một chút trách nhiệm cũng không có, thì sao có thể xứng đôi với nàng?

Phụ thân của nàng là Tráng Võ hầu danh tiếng lừng lẫy, hơn nửa Gia Hàn nàng thi họa song tuyệt, có danh hiệu tài nữ, dung mạo cũng vô cùng xinh đẹp, chỉ đứng sau Ninh Đức.

Gia Hàn ngữ khí ảm đạm mở miệng: “Không biết di mẫu [2] đang có tính toán gì?”

[2] Di mẫu: nghĩa là dì, ở đây chỉ Hoàng hậu.

“Tứ hoàng huynh, mẫu hậu đã không dám trông cậy vào, hiện giờ dường như còn có ý muốn từ bỏ hắn.” Ninh Đức nói, “Mấy năm nay Ngũ hoàng huynh biểu hiện không tệ, mẫu hậu có ý muốn để ngươi và Ngũ hoàng huynh ở bên nhau.”

Kỳ Tu không có tiếng tăm gì, cũng không ưu tú như Kỳ Sùng.

Trong lòng Gia Hàn không vui, nhưng cũng không biểu hiện ra ngoài, “Những chuyện này còn sớm, đến lúc đó lại xem di mẫu sẽ an bài như thế nào đi.”

Bên kia, sau khi Minh Trăn đi ra ngoài mới nói với Minh Huệ: “Là nàng ngáng chân ta.”

Minh Huệ: “?”

Minh Trăn vững vàng giải thích: “Cô nương mặc y phục trắng đưa chân ra, cố tình ngáng A Trăn.”

Cố tình hay không cố tình, Minh Trăn vẫn phân biệt được, nếu đứng bình thường, chân của Gia Hàn không thể duỗi ra xa như thế được.

Sắc mặt của Minh Huệ biến đổi không ngừng, “Hai tiểu tiện nhân này! Cả ngày không làm chuyện tốt, chỉ biết nghĩ chuyện bắt nạt bổn tiểu thư!”

Nhưng Minh Huệ cũng không có cách nào. Mẫu hậu của Ninh Đức công chúa vinh sủng không ngừng, địa vị của phụ thân Gia Hàn ở trong triều cũng cực cao, nàng đương nhiên không có khả năng giáp mặt chửi bới hai người này.

Cũng chỉ có thể quay mặt đi mắng chửi vài câu.

Tâm trạng đang tốt đẹp lại bị Ninh Đức và Gia Hàn phá hỏng. Minh Huệ cũng không có tâm trạng đi dạo đâu nữa, đành phải dắt theo Minh Trăn trở về.

Mấy năm nay hai người kia cũng khiến cho nàng ấy tức giận không ít, nhưng lại liên lụy Minh Trăn bị Gia Hàn ức hϊếp, ít nhiều gì Minh Huệ cũng có chút ngại ngùng.

Nhưng Minh Trăn dường như hoàn toàn không để trong lòng, không mang thù dù chỉ một chút. Minh Huệ đã phải chịu oan ức như thế nào, nàng ấy sẽ luôn ghi nhớ mối thù này, tương lai trả lại gấp bội.

Nàng ấy chọc chọc mặt của Minh Trăn: “Đến lúc này rồi cũng không tức giận sao?”

Minh Trăn nắm lấy ngón tay của Minh Huệ: “Đừng chọc muội.”

Tại sao tất cả mọi người đều thích nghịch mặt mình nha…..

Minh Trăn nói: “A Trăn cũng tức giận, nhưng mà vô dụng, A Trăn cũng không thể làm gì được.”

Nàng tất nhiên cũng không thích Gia Hàn giống một con rắn độc bất chợt cắn người, còn giả bộ như là không cắn.

Nếu so sánh thì Minh Huệ quang minh chính đại làm tất cả mọi việc còn tốt hơn một chút.

Minh Huệ thở dài một hơi, nâng cằm, “Cũng đúng.”

“Nhưng mà — “ Minh Trăn nghĩ nghĩ rồi nói, “A Trăn có thể chán ghét nàng ta cùng tỷ tỷ.”

Minh Huệ bĩu môi, “Muội chán ghét thì có ích gì nha?”

Tuy rằng ngoài miệng nói như vậy, nhưng trong lòng vẫn cảm thấy rất vui vẻ. Từ trước đến nay, không còn chuyện gì tốt hơn có người cùng chung kẻ thù với mình, cùng ghét một người giống mình, khó chịu nhất chính là không hiểu rõ ràng, bị người ngoài ức hϊếp còn nói “ta tha thứ cho ngươi” hay “chỉ là một chút chuyện nhỏ thôi, ta không để trong lòng”, ngu xuẩn như vậy Minh Huệ chỉ muốn một chân đá bay người đó ra khỏi kinh thành.

Thái độ của Minh Trăn rất vừa ý Minh Huệ.

Rốt cuộc các nàng vẫn là người một nhà.

Minh Trăn chọc chọc ngón tay: “Hình như không có ích gì.”

Nàng nhớ hôm nay Tân Dạ có mua mấy món điểm tâm ngọt, cho nên Minh Trăn lấy mấy món điểm tâm từ trong ngăn kéo nhỏ ra, “Tỷ tỷ ăn bánh đi, ăn xong có thể quên đi những chuyện không vui.”

Minh Huệ không chút để ý cắn một miếng bánh nướng nhân đậu đỏ [3], lúc sau mới nhìn nhìn chỗ điểm tâm được mua, thật ra cũng không ít, có vài loại bánh ngọt, cũng có vài loại mứt quả.

[3] Bánh nướng nhân đậu đỏ (红豆酥): chữ ‘’ có nghĩa là xốp giòn, nên tui đã chuyển nó thành bánh nướng.

Cửa hàng này Minh Huệ cũng biết, cửa hàng bán điểm tâm đứng đầu kinh thành, có thể so với ngự trù ở trong cung, mười hai đồng không thể mua được nhiều như vậy, có lẽ Minh Trăn bù rất nhiều tiền tiêu vặt của mình vào đây.

Ăn bánh xong, Minh Huệ cũng vui hơn rất nhiều, “Ba mươi năm Hà Đông, ba mươi năm Hà Tây, hiện tại các nàng xuân phong đắc ý, không chừng ngày nào đó Tần vương lên ngôi hoàng đế sẽ đưa hai gia tộc mấy nghìn người bọn họ trừ khử sạch sẽ.”

Minh Trăn nói: “Tần vương không gϊếŧ nhiều người như vậy đâu, hắn là người tốt hiếm thấy trong thiên hạ.”

Lời còn chưa dứt, Minh Trăn đột nhiên nhớ tới ở đây không được nhắc đến Tần vương, cho nên nhanh chóng ngừng nói.

Minh Huệ cũng đoán rằng Minh Trăn đối với những chuyện chém gϊếŧ này không hiểu biết lắm, tiểu cô nương lúc nào cũng mang một lòng đầy lương thiện, tuyệt đối sẽ không thể tưởng tượng được nam nhân này lấy xương cốt làm cầu thang, từng bước từng bước giẫm lên nó để tiến lên cao.

Nàng ấy nâng cằm, không tranh luận với Minh Trăn: “Được rồi, muội nói cái gì chính là cái đó đi, có lẽ là do muội ở trong thôn trang quá lâu, nghe bá tánh ca ngợi hắn nhiều rồi.”

Bình thường bá tánh đều dựa vào kết quả để nhận xét về một người.

Tứ hoàng tử ở kinh thành cơm ngon rượu say, nanh vuốt của Sở gia tiếp tay cho giặc, cho nên bọn họ là người xấu. Đáng thương cho bệ hạ hiện giờ bị gian thần che mắt, cho nên thế cục hiện giờ không tốt như vậy.

Mà Tần vương thì sao?

Tần vương điện hạ chiến công hiển hách, bình định không ít phản loạn, còn bắt được không ít tham quan, chân chân thực thực mang đến hy vọng cho bá tánh, cho nên tất cả mọi người đều ca ngợi hắn.

Lại nghe nói Tần vương điện hạ không chỉ văn thao võ lược mà còn có dung mạo tuấn mỹ, lỗi lạc xuất trần, lại càng là tình lang trong mộng của nhiều khuê nữ.

Nhiều loại như vậy, đây cũng là lý do làm cho Minh Trăn vừa nghe đến Tấn vương liền khen ngợi như vậy.

Minh Huệ là đích nữ của An Quốc công phủ, là quý nữ nổi tiếng trong kinh thành, tuy rằng tính nết có được nuông chiều một chút, nhưng tầm mắt cũng không thiển cận, La thị cũng không trói buộc nàng, cho nên nàng cũng nghe ngóng được không ít tin tức, biết được phần lớn chuyện ở kinh thành. Rất nhiều rất nhiều chuyện đều không đơn giản bình thường như bá tánh nhìn thấy, phía sau ẩn chứa rất nhiều âm mưu lừa lọc.

Tần vương bình định phản loạn vốn là trách nhiệm của hắn, về phần bắt tham quan gì đó…. bắt có lẽ đều là vây cánh của Sở thị thôi.

Sở gia không làm gì cho dân gian, bọn họ cũng không có suy nghĩ này. Còn Tần vương lại suy tính sâu xa, biết được tầm quan trọng của dân tâm, cho nên xây dựng hình tượng của một vị vương gia có tài có đức ở dân gian.

Còn về con người bên trong — từ ánh mắt lạnh lùng đến nét mặt là có thể nhìn ra, nam nhân này vốn là người vô tình, tất cả những việc đó chỉ là thủ đoạn để hắn tranh đoạt quyền thế và củng cố địa vị của mình mà thôi, thứ mà Tần vương hắn yêu có lẽ chỉ có ngôi vị hoàng đế mà thôi.

Minh Huệ nói: “Thích Tần vương cũng không sao, hiện giờ muội cảm thấy hắn tốt cũng không có gì sai. Tất cả đều là bởi muội chưa từng gặp hắn, đợi đến khi muội thấy hắn, bị ánh mắt lạnh lùng uy nghiêm của hắn quét qua chắc chắn sẽ sợ tới mức không dám nhìn thấy hắn nữa.”

Minh Trăn gặm bánh ngọt: “Được ạ.”

Minh Huệ thấy nàng ngoan ngoãn, lại nhìn khuôn mặt của Minh Trăn, những ghen ghét nhỏ bé trong lòng cũng vơi bớt đi rất nhiều.

Thôi vậy, gương mặt xinh đẹp này ở trên người Minh Trăn ngược lại còn tốt hơn ở trên người người khác, nếu là người khác, giả dụ như là Gia Hàn mà Minh Huệ căm ghét, nếu Gia Hàn có được một nửa vẻ xinh đẹp của Minh Trăn thì Minh Huệ chắc chắn sẽ tức đến hộc máu mất.

Chờ khi đến cửa phủ, Minh Huệ nhảy từ trên xe ngựa xuống, còn Thiên Cầm đỡ Minh Trăn đi xuống. Hai người đi từ cửa chính vào, gã sai vặt gác cửa nhanh chóng chạy đến thỉnh an Minh Huệ: “Thỉnh an Lục tiểu thư!”

Minh Huệ gật gật đầu: “Hôm nay trong nhà có vị khách nào đến vậy?”

“Ôn công tử lại tới, gần đây hắn vẫn luôn đến phủ.”

Cũng bởi vì sự ân cần nhiệt tình của Ôn Hồng, Minh Nghĩa Hùng cũng biết được người trẻ tuổi này không chỉ có học vấn giỏi mà con người cũng hòa nhã khiêm tốn, không phải là loại người mắt cao hơn đầu, cho nên lại càng thêm thích Ôn Hồng.

Vừa nghĩ đến Ôn Hồng, Minh Huệ cũng cảm thấy tâm phiền ý loạn. Vốn nàng ấy còn đang đắc chí, cảm thấy mình có sức hấp dẫn lớn, đắc ý được một thời gian, Minh Huệ càng nghĩ càng cảm thấy đối phương vô cùng kém cỏi, không xứng với bất kỳ nữ nhi nào trong phủ An Quốc công.

Minh Huệ không muốn để cho người này nhìn thấy Minh Trăn rồi nước miếng chảy dài ba thước, chỉ cần ngẫm lại liền thấy ớn lạnh, “A Trăn đội mũ lên.”

Minh Trăn đội mũ xong, đi phía bên trái của Minh Huệ.

Quả nhiên không ngoài dự đoán của Minh Huệ, hai người vừa mới đi vào liền nhìn thấy An Quốc công và Ôn Hồng đang nói chuyện trong đại sảnh, Ôn Hồng mặc một thân y phục màu xanh, ở bên cạnh An Quốc công cao lớn uy nghiêm cũng có vẻ nho nhã lịch sự, khí chất thanh sạch, khó trách có thể lừa được An Quốc công đã sống nhiều năm như vậy.

Sau khi nhìn thấy bọn họ, Minh Huệ dừng lại: “Phụ thân, Ôn công tử.”

Minh Trăn cũng theo đó mà dừng lại.

Ánh mắt của Ôn Hồng đảo qua y phục hoa lệ của đích tiểu thư, lúc sau lại dừng mắt trện người thiếu nữ nhỏ bé đội màn che.

Cô nương này có dáng người vô cùng đẹp, bàn tay lọt thỏm trong ống tay áo, cả người cũng không lộ một cái gì ra ngoài nên có vẻ thần bí lạ thường, khiến cho người ta tò mò.

Minh Nghĩa Hùng trầm giọng nói: “Sao con lại dẫn theo A Trăn ra ngoài?”

….. Đây là tiểu tiểu thư A Trăn? Chính là nữ nhi ngốc A Trăn muốn đính hôn cho mình sao?

Minh Huệ đáp: “Muội ấy ở nhà cũng không có việc gì nên con dẫn ra ngoài chơi.”

Minh Nghĩa Hùng nói: “Về sau bớt ra ngoài, đừng suốt ngày xuất đầu lộ diện ở bên ngoài.”

Minh Huệ có chút không thích: “Vâng, con đã biết, chúng con đi trước.”

Chờ Minh Huệ và Minh Trăn rời đi, Ôn Hồng mới nói: “Người bên cạnh chính là Cửu tiểu thư sao?”

Minh Nghĩa Hùng nói: “Nó từ trước đến nay luôn ngoan ngoãn, tuy rằng không nhanh nhẹn bằng đích nữ nhưng cũng bớt đi mấy phần tùy tiện, tính tình vô cùng dịu dàng.”

Nhìn dáng vẻ thì là một tiểu cô nương bộ dáng xinh đẹp, duyên dáng, cũng vô cùng dễ dàng bắt nạt.

Sau khi trở về, Minh Huệ và Minh Trăn đi đến nơi ở của La thị, nói những chuyện về Ôn Hồng, bởi vì việc có liên quan đến Minh Trăn nên cũng không tránh mặt nàng.

Nghe xong, La thị trầm ngâm một lát: “Chắc hẳn người này nghĩ rằng bản thân mình có vài phần tài văn chương và dung mạo là có thể dụ được đích tiểu thư của nhà danh gia vọng tộc vứt bỏ thể diện để đi theo hắn, vậy cũng không khỏi quá đa tình rồi.”

Minh Huệ cẩn thận suy nghĩ, cũng rất có lý.

La thị nói: “Chỉ sợ hắn lòng lang dạ sói, muốn mượn thế lực của Minh gia chúng ta để trèo lên cao, tất cả những gì trước mắt đều là giả tạo. Được rồi, lát nữa ta sẽ nhắc nhở lão gia một chút, nhưng lão gia xưa nay không thích người ta can thiệp vào, cũng không biết có làm cho lão gia tức giận hay không.”

Minh Huệ lắc đầu: “Con chỉ sợ phụ thân nghĩ là chúng ta ghét bỏ tên họ Ôn kia bần hàn, biểu hiện của hắn ở trước mặt phụ thân luôn vô cùng tốt.”

La thị bĩu môi: “Phu thê nghèo hèn trăm sự khổ, cả ngày chỉ tính toán chuyện củi gạo dầu muối, có người đồng cam cộng khổ cũng tốt, nhưng ta không nỡ gả con cho người ta rồi chịu khổ.”

Minh Huệ nhìn La thị, La thị sao không phải mưu tính chứ? Chỉ là có nhiều việc phải nhớ hơn thôi, thân là đương gia chủ mẫu, phong cảnh chỉ là ở bên ngoài.

Minh Huệ lại gật gật đầu: “Nương nói không sai.”

Nàng ấy ngồi bên cạnh La thị, La thị kéo Minh Huệ qua, sờ sờ mặt nàng, “Hôm nay đám người của Ninh Đức có ức hϊếp con không? Tuy rằng chuyện này không thích hợp để nói trên triều đình nhưng lại bắt nạt con thêm lần nữa thì cũng phải để lão gia tìm cách nói với hoàng thượng.”

Minh Trăn thấy La thị và Minh Huệ mẹ con tình thâm, trong lòng vô cùng hâm mộ.

Sau khi ra ngoài liền nghe thấy tiếng chim hót ríu rít, chỉ thấy một con chim ngậm sâu trở về, bay về phía những con chim nhỏ ở trong tổ đang kêu gào đòi ăn.

Minh Trăn thương cảm trong lòng một trận.

Đang đi trên đường, gần chỗ ở đột nhiên xuất hiện một người, Thiên Cầm nhất thời không chú ý, ngược lại cũng hoảng sợ.

Nàng ấy lạnh lùng giương mắt: “Ôn công tử, ngài có việc gì?”

Ôn Hồng chắp tay: “Muốn nói với tiểu thư vài câu thôi.”

Minh Trăn thấy người nam nhân này lạ mặt liền không muốn để ý tới một chút nào, hơn nữa trong lòng còn đang buồn, ngay cả màn che cũng không tháo xuống đã muốn rời đi.

Ôn Hồng nói: “Có lẽ tiểu thư cảm thấy ta chỉ có hai bàn tay trắng, trong lòng cũng không tình nguyện, nhưng ta nguyện ý đối tốt với tiểu thư.”

Minh Trăn cảm thấy kinh ngạc, đây là ai nha? Nói mấy cái không hiểu được làm cái gì?

Ôn Hồng biết, những tiểu thư ở trong khuê phòng thường cảm thấy tịch mịch khó chịu, dáng dấp của hắn cũng tuấn tú, nho nhã đoan chính, rất dễ khiến các cô nương vui vẻ. Lúc trước ở trong thôn trấn, cô nương nhà quan lão gia đều lặng lẽ tặng khăn tay cho hắn.

Ngay lúc Thiên Cầm định mắng tên mặt dày không cần thể diện này thì Minh Trăn lại mở miệng: “Ta lại không quen biết ngươi, điện….. Người bên ngoài nói vô sự hiến ân cần đều không phải người tốt.”

Thừa dịp Ôn Hồng còn đang kinh ngạc chưa kịp phản ứng, Minh Trăn đã trực tiếp chạy lấy người.

Buổi tối, một màn này tất nhiên sẽ truyền đến tai Kỳ Sùng. Chẳng qua bởi vì ám vệ cách đó quá xa, âm thanh của Minh Trăn lại nhỏ, hắn không nghe được Minh Trăn nói gì.

Kỳ Sùng nghe được lại là một phiên bản khác.

Tài tử giai nhân gặp nhau giữa hoa viên, tài tử hứa hẹn đối tốt với cô nương ấy một đời một kiếp.

Sau khi cô nương trở về dường như suy tư cái gì đó, vẫn luôn buồn rũ, sợ là đã say mê tên tài tử này.

Minh Trăn lớn như vậy cũng nên biết yêu, vì tình mà đau khổ rồi.

Tưởng tượng đến đây —

Lý Phúc mới vừa bưng một ly trà đưa tới, mới đến tay Kỳ Sùng, nắp tách trà được làm bằng bạch ngọc tốt nhất bỗng nhiên xuất hiện một vết nứt. Ngay sau đó, nắp tách trà vỡ nát.

Lý Phúc nhanh chóng quỳ xuống.

Kỳ Sùng híp mắt: “Sao hắn còn chưa chết?”

Lý Phúc: “…..”

Kỳ Sùng chỉ nói phải điều tra Ôn Hồng, thế nhưng lúc này mới qua một ngày, quê nhà của Ôn Hồng lại cách xa kinh thành, như này sao có thể hồi báo được tin tức? Huống hồ, Ôn Hồng bây giờ cũng là quan viên triều đình, trước khi Kỳ Sùng hạ lệnh rõ ràng, Lý Phúc cũng không dám tự chủ trương cho người bên dưới tùy tiện gϊếŧ.

Lý Phúc chỉ cảm thấy không khí xung quanh Kỳ Sùng đều lạnh như băng liền mau chóng nói sang chuyện khác: “Nô tài nghe nói ở ven hồ Ngọc, Gia Hàn quận chúa còn cố ý ức hϊếp cô nương chúng ta.”

Minh Trăn đúng là dễ chọc một chút, thoạt nhìn mềm mại hiền lành để cho người ta tùy tiện bóp nắn mà nam nhân dưỡng nàng đến mềm mại dịu hiền như thế, ở phía sau cho nàng một chỗ dựa thì……

Thật sự là không thể trêu vào.