Chương 17: Ngủ chung

Kỳ Sùng ngâm người trong nước lạnh cả nửa canh giờ.

Lý Phúc đứng bên cạnh hầu hạ, sai người mang canh giải rượu tới: “Điện hạ, uống chút canh giải rượu.”

Đêm lạnh như nước, tóc đen của Kỳ Sung ướt nhẹp, ngũ quan sắc lạnh, trong đôi mắt phượng hẹp dài không có tí cảm xúc gì.

Lý Phúc bấm đốt ngón tay tính thời gian, nhắc nhở: “Qua hai tháng nữa là đại thọ sáu mươi của Đại Tư Mã. Nếu điện hạ chuẩn bị quà mừng thì nên chuẩn bị từ bây giờ.”

Kỳ Sùng đứng lên, những giọt nước lạnh như băng theo đó mà chảy xuống. Chỗ này là suối nước lạnh, không phải suối nước nóng, suối nước nóng đã dành cho Minh Trăn sử dụng.

Hắn không cần đến thái giám, nha hoàn hầu hạ, tự mình thay y phục. Trăng đã lêи đỉиɦ đầu, toàn bộ hành cung đều chìm trong bầu không khí lạnh lẽo.

Lý Phúc không phải gác đêm, cũng trở về ngủ. Thái giám, nha hoàn bên kia cũng đã bắt đầu ngủ gà ngủ gật.

Thân mình Minh Trăn vốn đã không tốt, cho dù bên dưới đã lót thêm một lớp da hồ ly nhưng sau khi gặp ác mộng, toàn thân cũng đổ mồ hôi lạnh, cả người cũng rét run.

Nàng nhìn quanh bốn phía, xung quanh đều là một mảnh vàng nhạt, ánh đèn cũng yếu ớt. Nửa đêm gió thổi lớn, chỉ nghe thấy tiếng từ rừng trúc bên ngoài xào xạc, làm cho người khác cũng rợn tóc gáy.

Tuế Hàn Cung hoang vu, vắng vẻ, Minh Trăn cũng cảm thấy sợ hãi.

Nàng ôm đầu gối ngồi trên giường, tóc đen dài tản xuống dưới, trên người mặc bộ trung y bị mồ hôi làm ướt nhẹp. Do dự một hồi, Minh Trăn ôm gối của mình đi xuống giường.

Kỳ Sùng đang ngủ nhưng hắn ngủ không sâu. Nếu ngủ sâu, sợ là đã sớm bị ám sát mất mạng rồi.

Đột nhiên nghe thấy tiếng bước chân nhẹ nhàng, hắn lập tức mở mắt, kém tấm màn ra.

Vừa mở ra đã nhìn thấy Minh Trăn đang khóc lóc đi tới.

Kỳ Sùng đột nhiên bị đánh thức, kinh ngạc nhìn nàng: “A Trăn, làm sao vậy?”

Minh Trăn ôm gối trong ngực, vừa khóc vừa leo lên giường. Thút tha thút thít chui vào trong ngực Kỳ Sùng: “A Trăn mơ thấy quỷ đến bắt.”

Bát tự của tiểu cô nương yếu dẫn đến mệnh cách cũng yếu, mấy năm nay thường xuyên sinh bệnh, bệnh nhỏ bệnh lớn đến không ngừng, cũng thường xuyên bị bóng đè quấn thân. Lần nào tỉnh dậy, cả khuôn mặt cũng toàn là nước mắt, thút thít đi tìm người.

Chắc là nha hoàn bên người đều đã nghỉ ngơi, nàng không muốn đi tới làm phiền nên mới chạy đến đây.

Kỳ Sùng sờ tay Minh Trăn, quả thật vô cùng lạnh.

Cúi đầu thì thấy nàng đi chân trần tới đây. Bảo sao vừa rồi không nghe thấy một chút tiếng động nào.

Kỳ Sùng cầm ấy chân ngọc của Minh Trăn, còn không to bằng bàn tay hắn, lạnh như băng.

Hắn kéo chăn đắp lên cho Minh Trăn. Cơ thể nàng thuộc thể hàn, luôn có cảm giác lạnh lẽo. Hai chân được Kỳ Sùng sưởi ấm, nàng ôm lấy thắt lưng hắn rồi nhắm mắt lại.

Minh Trăn ngủ ngon bao nhiêu thì người bị nàng quấy rầy là Kỳ Sùng thì lại không cảm thấy buồn ngủ.

Có lẽ do ban đêm mùa hè nhiệt độ quá cao, ngủ cùng người khác cũng không được thoải mái nên Kỳ Sùng luôn cảm thấy bản thân có chút khó chịu.

Hương hắn dùng luôn là loại hương lạnh, mang đến cảm giác trầm ổn như tuyết tùng hay bạch đàn, lâu lâu cũng sẽ dùng Long Tiên hương, còn trên người Minh Trăn thì luôn có một loại hương ngọt ngào.

Nàng trời sinh đã có mùi hương của hoa mẫu đơn, mùi hương này là từ khi còn trong bụng mẹ đã có. Theo những gì thám tử điều tra được, Minh Trăn giống với phụ thân nàng, chính là vị Thành vương hoang đường kia. Thành vương đẹp giống như yêu tinh, vừa tà vừa mị, tính tình lại cổ quái. Lúc trước, dân gian còn đồn đại rằng, Thành vương là hoa thần mẫu đơn hạ phàm, không chỉ đẹp mà còn có một mùi hương đặc biệt. Tất cả nữ nhân nước Ly đều có khát vọng được vào cung, mong Thành vương để ý đến.

Nếu không gặp Minh Trăn thì Kỳ Sùng cảm thấy đó là những lời đồn thổi không đáng tin.

Thứ duy nhất khác với Thành vương chính là Minh Trăn quá ngây thơ, thậm chí còn có thể coi là ngốc nghếch.

Mùi hương cơ thể trên người Minh Trăn kết hợp với huân hương, quyến luyến triền miên.

Quần áo của nàng được tẩm thêm nước hoa tường vi, hàng trăm cây tường vi mới cho ra một lọ, rồi đem lê đi chưng ủ với trầm hương, kết quả cho ra mùi hương không thể tan, vô cùng trân quý. Ngay cả Sở hoàng hậu ngày thường cũng không nỡ mang ra làm y phục hàng ngày.

Đối với Minh Trăn, Kỳ Sùng không hề keo kiệt. Hắn là Tần vương, sản nghiệp riêng vô số, không có khả năng không nuôi được một tiểu cô nương nhỏ bé.

Các mùi hương hòa quyện vào nhau, lúc trước còn thấy tầm thường nhưng bây giờ lại không tầm thường chút nào.

Ở gần Kỳ Sùng rất ấm áp nên Minh Trăn càng chui sâu vào trong l*иg ngực hắn. Bàn tay nhẹ nhàng nắm lấy vạt áo của Kỳ Sùng, gò má dán lên ngực hắn.

Kỳ Sùng đè lại bả vai của Minh Trăn, lơ đãng nhìn liếc qua cánh môi mềm mại, ướŧ áŧ như cánh hoa của nàng.

Lúc trước khi Minh Trăn vui vẻ sẽ hôn lên mặt Kỳ sùng một cái nhưng Kỳ Sùng không thích tiếp xúc cùng người khác nên lần nào cũng cự tuyệt nàng, cũng dùng những lời lẽ nghiêm khắc cảnh cáo Minh Trăn không cho nàng làm vậy, cho dù là đối với ai cũng không được.

Sau khi tiểu cô nương bị mắng khóc, trí nhớ cũng tốt hơn. Cho dù là đã lâu không thầy Kỳ Sùng thì cũng chỉ nhào vào l*иg ngực hắn, nhớ đến mấy cũng chỉ cọ cọ vào áo Kỳ Sùng.

Hắn lấy tay chọc chọc khuôn mặt mềm mại, trắng nõn của Minh Trăn, đến mức nàng khó chịu, mặt chôn vào trong ngực Kỳ Sùng không chịu lộ ra.

Hô hấp ấm áp phả lên trước ngực hắn.

Ngày hôm sau, giống như thường ngày chưa đến giờ mẹo, Lý Phúc đã đến gọi Kỳ Sùng rời giường.

Kỳ Sùng từ trên giường đi xuống, cổ áo mở rộng lộ ra cơ bụng mạnh mẽ, rõ ràng. Lý Phúc lập tức đưa y phục đến, hầu Kỳ Sùng mặc vào. Vô tình nhìn qua giường, Lý Phúc phát hiện một mảnh tóc đen, Lý Phúc do rằng bản thân đã nhìn nhầm, nhanh nhẹn đưa tay lên dụi mắt một cái.

…Đâu có mù…

Minh Trăn ôm gối đầu đang ngủ ngon lành, bởi vì có nàng nên không khí trong phòng có thêm chút mùi hương ngọt ngào.

Lý Phúc do dự hỏi: “Đây là Minh cô nương?”

Kỳ Sùng “Ừ” một tiếng.

Lý Phúc luôn luôn có một cảm giác rằng chú thỏ mình nuôi dưỡng đột nhiên bị một con hổ nuốt trọn.

Nhưng Kỳ Sùng lại bình tĩnh như không có gì, chẳng có gì khác với ngày thường cả. Lý Phúc cũng không dám hỏi gì.

Dạy dỗ Minh Trăn….càng không thể nào.

Có lẽ ở phương diện này Minh Trăn cũng chưa bao giờ nghĩ đến, đứa nhỏ này làm gì cũng tự theo ý mình, cho đến bây giờ đều làm theo suy nghĩ của mình. Ch dù có giảng thêm một chút quy củ, nam nữ khác biệt, nàng cũng chẳng quan tâm.

Có khi còn nghe không hiểu gì cũng nên.

Tới lúc đó, nàng tò mò không hiểu mà chạy đến hỏi Kỳ Sùng….

Lý Phúc còn chưa muốn đầu mình rơi xuống, cho dù ông ta có mười cái đầu thì cũng không thoát khỏi. Vị này cũng không phải là một vị chủ nhân nhân từ gì.

Hiện tại Lý Phúc không biết Kỳ Sùng đang có suy nghĩ gì. Dù sao Kỳ Sùng cũng là chủ nhân, mọi thứ đều cho hắn định đoạt. Nói thế nào thì Minh Trăn cũng chỉ là con thỏ nhỏ bị nhốt trong l*иg sắt của vị này.

Dù cái l*иg có được làm bằng vàng ròng hay dùng đá quý đi nữa thì người vui nhất cũng không phải con thỏ. Con thỏ cái gì cũng không biết, chỉ nghĩ vốn là như vậy. Người vui vẻ nhất chính là người trang trí l*иg thỏ, trêu chọc con thỏ ở trong.

Ngay cả khi được hưởng y phục mỹ lệ, thức ăn quý hiếm hay cung điện ngọc ngà thì cũng chỉ là nằm trong bàn tay người khác, không phải người hạnh phúc nhất.

Chỉ khi có thể nắm quyền lực cao nhất trong tay mới cảm thấy vui vẻ. Thường ngày Kỳ Sùng không thích mặc y phục quá tinh xảo, cũng không thích ăn sơn hào hải vị nhưng cảm giác sung sướиɠ khi bản thân hắn nắm được quyền sinh tử trong tay thì hiếm ai có thể lĩnh hội được.

Lý Phúc chỉ là nô tài giúp chủ tử chăm sóc con thỏ, cũng muốn noi cho con thỏ biết, chủ nhân muốn ăn thịt nó, hấp hay kho thì đều có thể.

Nhưng khi đã nói cho con thỏ nhỏ biết thì người bị đem ra làm thịt chính là Lý Phúc hắn.

Lúc này không thể không nhắc nhở Kỳ Sùng một chút. Con thỏ còn biết không ăn cỏ gần hang, thế mà hắn còn gặm cỏ non cạnh ổ.

Kỳ Sùng luyện kiếm xong thì trở về thay quần áo, sắc trời cũng đã sáng. Ăn sáng xong Kỳ Sùng phải ra ngoài, đến tối còn có tiệc rượu, ăn uống linh đình. Tới khi trở về cũng đã là đêm khuya.

Đến lúc đó, Minh Trăn cũng đã đi ngủ.

Kỳ Sùng thản nhiên nói: “Mau đánh thức A Trăn dậy.”

Lý Phúc hơi khó xử nói: “Bình thường Minh cô nương phải nửa canh giờ sau mới rời giường, hơi muộn một chút.”

Hơn nữa… khi Minh Trăn thức dậy còn có tính khó ở.

Vô duyên vô cớ bị người khác đánh thức khỏi giấc mộng đẹp thì trên đời này có ai mà vui được.

“Gọi nàng dậy dùng đồ ăn sáng.” Kỳ Sùng nói: “Đừng ngủ mãi ở trên giường cô.”

Lỳ Phúc trong lòng lẩm bẩm. Đã ngủ cả một đêm ở đây rồi còn sợ nhiều hơn một canh giờ?

Nhẹ giọng gọi “Minh cô nương” hai câu, cuối cùng cũng nghe thấy tiếng nàng đằng sau bức màn kín. “A?”

Lý Phúc nói: “Cô nương mau thức dậy ăn sáng đi.”

Minh Trăn nhíu mày: “Để đấy đi, chút nữa ta dậy rồi ăn. Công công cứ đi đi, không cần gọi ta.”

“Ngươi tính nằm đó đến khi nào?”

Một giọng nói quen thuộc lọt vào tai, đôi mắt đang nhắm chặt của Minh Trăn rốt cuộc cũng mở ra.

Kỳ Sùng bảo Lý Phúc tránh sang một bên rồi vén màn lên: “Nước đã được chuẩn bị rồi. Bây giờ mau đứng dậy rửa mặt, chải đầu.”

Minh Trăn kéo chăn lên: “…Không muốn.”

Buổi sáng nàng cũng chẳng có việc gì làm, chỉ chơi thôi, tại sao còn không cho nàng ngủ thêm một chút chứ?

“Sau này tự ngủ một mình, không được ra khỏi phòng lúc nửa đêm.” Kỳ Sùng nói: “Tất cả đồ trên giường đều đổi mới. Mau đứng dậy rửa mặt, chải đầu.”

Mùi hương của Minh Trăn đã nhiễm hết vào chăn của hắn nên phải đổi một cái mới. Lúc này nàng rất không vui ngồi bên mép giường, tóc đen xõa xuống vai. Khuôn mặt xinh đẹp, câu hồn đoạt phách người khác còn đang mang theo sự ngái ngủ. Hai chân nhỏ cho xuống dưới: “Điện hạ ra ngoài đi, A Trăn còn phải rửa mặt, chải đầu.”

Bình thường nàng chải đầu rất lâu nhưng hôm nay bọn nha hoàn biết Kỳ Sùng còn đang đợi nên nha hoàn cũng hầu hạ Minh Trăn rửa mặt, chải đầu nhanh hơn.

Ban đầu khi rời giường Minh Trăn còn có chút khó chịu nhưng Minh Trăn lại không nhớ lâu, quên đi rất nhanh. Cảm giác không vui kia rất nhanh đã được ném ra sau đầu.

Nàng ngoan ngoãn ngồi xuống đối diện Kỳ Sùng: “Điện hạ mặc như vậy là muốn đi đâu sao?”

“Đi săn.”

Minh Trăn “Ồ” lên một tiếng, tỏ vẻ vô cùng đáng thương nhìn Kỳ Sùng: “A Trăn cũng muốn ra ngoài đi chơi.”

Kỳ Sùng gắp một miếng dưa chuột muối đưa đến miệng Minh Trăn, đồng ý: “Trong hành cung rộng lớn, ngươi không được chạy loạn. Bên người phải luôn mang theo nha hòàn.”

Minh Trăn gật đầu đồng ý.