Chương 16: Thói quen

——

Minh Trăn được Kỳ Sùng ôm đi vào, nàng vẫn lười như trước đây, khi còn nhỏ thái giám cùng nha hoàn sẽ ôm hoặc cõng nàng đi khắp nơi cả ngày. Nàng cũng thường ăn vạ Kỳ Sùng, bắt Kỳ Sùng ôm nàng.

Từ lâu Kỳ Sùng đã thành thói quen.

Minh Trăn vốn mảnh mai cũng không nặng bao nhiêu, Kỳ Sùng ôm nàng cũng không tốn nhiều sức, dùng một tay đã có thể nâng nàng lên.

Bên trong phòng ánh đèn le lói. vì là đầu hè nên người hầu quên đem cửa sổ mở ra, hiện tại có chút oi bức.

Minh Trăn được đặt lên giường. Lý Phúc nhanh chóng tiến đến giúp Kỳ Sùng cởi lớp áo giáp nặng nề trên người.

Kỳ Sùng từ quân doanh đến thẳng trong cung, nên trên người vẫn mặc nhung trang. Vừa rồi khi ôm Minh Trăn, nàng cũng bị quần áo cọ đau.

Minh Trăn xoa xoa chỗ bị cọ, bỗng dưng thấy nhàm chán, nàng cảm thấy ánh nến lóa mắt nên kéo khăn phủ lên mặt mình, “Hôm nay điện hạ lại bận đến đêm khuya sao?”

Kỳ Sùng “Ừ” một tiếng, bảo Lý Phúc thay thường phục cho mình.

Lý Phúc đem lấy tử kim quan [1] xuống, tóc đen xõa xuống. Kỳ Sùng vốn có vẻ ngoài tuấn mỹ, bỏ đi những vật trang trí dư thừa thì càng hiện lên ngũ quan như ngọc.

[1] Tử kim quan (紫金冠): mũ quan.

Chờ khi thay xong quần áo, Kỳ Sùng mới nhìn Minh Trăn một cái, kéo cái khăn trên mặt Minh Trăn xuống, “Trời không còn sớm nữa, trở về ngủ đi.”

Minh Trăn cũng biết trời không còn sớm. Nhưng mấy tháng nay không được nhìn thấy Kỳ Sùng, nàng muốn ở lại lâu thêm chút nữa.

Ánh đèn vàng chói sáng, nhưng làn da Minh Trăn vẫn trắng sáng như trước, cứ như là băng tuyết ngưng tụ mà thành, trong thời tiết oi bức đầu hè lại đem đến cảm giác lạnh lẽo. Cánh môi hồng nhuận, căng bóng xinh đẹp giống như hoa hồng mới chớm nở sớm mai.

Đầu ngón tay Kỳ Sùng xoa xoa môi nàng, “Dùng son môi?”

Hắn quanh năm cầm đao kiếm, mấy năm nay đã xử lý qua vô số loạn đảng, cho dù là đôi tay với các ngón tay thon dài, khớp xương rõ ràng, thoạt nhìn vô cùng đẹp mắt, nhưng lòng bàn tay lại có chút thô ráp, mang theo vết chai do đao kiếm để lại, không so được với cánh môi kiều diễm của Minh Trăn.

Mình Trăn nhíu mày, rên nhẹ một tiếng, làm nũng nói: “Đau.”

Lòng bàn tay của nàng nhẹ nhàng chạm vào nơi mới vừa bị Kỳ Sùng xoa miết, hai mắt trong trẻo nhìn về phía hắn, “Không dùng.”

Ngày thường môi Minh Trăn nhìn có vẻ nhợt nhạt, trông như là khí huyết không đủ, chiều tối hôm nay nàng có đi bộ nhiều thêm vài bước cho nên sắc môi có vẻ tươi tắn hơn.

Kỳ Sùng thu tay lại, hắn cũng biết Minh Trăn mỏng manh, không thể tùy tiện đυ.ng chạm.

Mấy năm nay Kỳ Sùng hao tốn bao tâm huyết cùng của cải trên người Minh Trăn, đủ để làm ra một hành cung mới.

“Trở về đi, nghỉ ngơi sớm.” Kỳ Sùng nói: “Sáng mai cô tự mình đến kêu ngươi dậy.”

Minh Trăn dựa vào gối mềm, một tay chống lên: “A Trăn ngủ đến hừng đông, điện hạ không cần lo lắng.”

Nàng biết rõ, Kỳ Sùng trời chưa sáng đã tỉnh, tinh lực tràn đầy, Minh Trăn đi hai bước đã thấy mệt, Kỳ Sùng lại có thể ở trong sân luyện kiếm một canh giờ.

Chỗ ở của hai người cách nhau không xa, Minh Trăn đi hai bước là đến.

Chờ Minh Trăn đi khỏi, Lý Phúc mới nói: “Chớp mắt, Minh cô nương đã tới Tần Vương phủ được 10 năm.”

Kỳ Sùng vừa ngồi xuống, bút son trong tay còn chưa chấm mực liền nghe thấy Lý Phúc nói những lời này.

Cẩn thận tính toán, đúng là vậy, đã mười năm rồi.

Thời gian trôi thật nhanh.

Lý Phúc nhìn Kỳ Sùng một cái, lại nói: “Năm đó Minh cô nương mới chỉ cao một chút như thế này, trong chớp mắt, người nay cũng đã cao gần đến bả vai ngài, trở thành đại cô nương rồi. Công chúa cùng tuổi với Minh cô nương giờ đều đã đính hôn cả rồi.”

Kỳ Sùng nói: “Tính tình nàng như trẻ con, vẫn còn nhỏ.”

Lý Phúc hy vọng Kỳ Sùng vĩnh viễn xem Minh Trăn như một đứa trẻ. Những năm gần đây, Lý Phúc cũng coi như là nhìn Minh Trăn lớn lên, con người không phải cỏ cây, ai có thể vô tình được chứ, đối với Minh Trăn, Lý Phúc vẫn xem nàng như đứa trẻ mà đối đãi vậy.

Bởi vì ngưỡng mộ, cho nên đêm nay nhìn thấy cử chỉ giữa Kỳ Sùng và Minh Trăn, Lý Phúc mới cảm thấy không ổn.

Kỳ Sùng nhất định sẽ là đế vương, tam cung lục viện bảy mươi hai phi tần là không thể tránh khỏi, thân phận của Minh Trăn lại không rõ ràng, dính vào hỗn loạn trong đó cũng không phải chuyện tốt.

Mấy nay gần đây, Vũ Văn gia có tâm tư đem nữ nhi nhà mình gả cho Kỳ Sùng, cũng có một ít gia tộc trung lập coi trọng Kỳ Sùng, nếu Kỳ Sùng cưới quý nữ nhà họ thì bọn họ sẽ ủng hộ quyền lực cho Kỳ Sùng.

Các quý nữ đó đã được gia tộc bồi dưỡng từ nhỏ, bề ngoài có vẻ hiền thục ôn nhu nhưng trong xương cốt người nọ lại càng so đo tính toán hơn người kia, Minh Trăn từ nhỏ đã ngốc nghếch, chỉ sợ sẽ bị ăn đến mức xương cốt cũng không còn.

Trong lòng suy nghĩ vậy, nhưng Lý Phúc không biết phải mở miệng như thế nào.

Gần vua như gần cọp, hầu hạ bên cạnh Kỳ Sùng, hắn thời thời khắc khắc đều phải cẩn thận lời nói.

Do dự hồi lâu, Lý Phúc mới cười khan một tiếng: “Minh cô nương thật sự không hiểu chuyện, cũng không biết tị hiềm, may mắn là ở cạnh điện hạ, về sau nếu gặp nam nhân bên ngoài, cũng không thể như vậy được.”

“Nàng sẽ không thấy được nam nhân khác.” Kỳ Sùng lúc này vẫn chưa nhận ra tâm tư của Lý Phúc, vẫn chú tâm vào sổ con trong tay, cho nên không nghe ra được ý của Lý Phúc, “Cô còn sống, ai dám tiếp cận nàng.”

Lý Phúc: “……”

Đúng thật là như vậy.

Người có thể làm Tần vương vui vẻ, người bình thường làm gì có cơ hội gặp được? Có khi tay chưa chạm được đã bị chém rồi.

Lý Phúc thấy Kỳ Sùng đặt toàn bộ sự chú ý vào chính sự, nhất thời không nhịn nữa, nói ra lời trong lòng: “Điện hạ cũng nên giữ khoảng cách với Minh cô nương, Minh cô nương đã lớn rồi.”

Ngọn đèn dầu ‘phù’ một tiếng, cháy lớn hơn, sau đó càng cháy càng sáng.

Nếu Lý Phúc không đề cập đến, Kỳ Sùng thật sự sẽ không ý thức được.

Thấy Kỳ Sùng không để ý đến, Lý Phúc kinh hồn táng đảm nói: “Có điều, Minh cô nương cũng có điểm sai, nàng quá yêu thích điện hạ, xem điện hạ như trưởng bối, cho nên luôn muốn tới gần điện hạ.”

Nhưng mà, một người tâm trí không trưởng thành, ai đối xử tốt với nàng nàng đều muốn thân thiết, một người từ mười năm trước đã tung hoành trên quan trường như cá gặp nước, tính kế vô số người, rốt cuộc là lỗi của ai, vậy cũng thật sự khó nói.

Kỳ Sùng nói: “Trở về để A Trăn dọn đến Đông Uyển đi.”

“Nô tài sẽ phân phó xuống dưới.” Lý Phúc lại nói: “Những năm gần đây, An Quốc công cũng hay tìm Dư Trúc hỏi về tình huống của Minh cô nương, nghe ý của Dư Trúc, sợ là qua một thời gian ngắn nữa, An Quốc công sẽ đón Minh cô nương về nhà.”

Quan hệ giữa An Quốc công cùng vương hậu của Tễ triều, Kỳ Sùng cũng đã dò hỏi qua, sau khi biết được thân phận của mẫu thân Minh Trăn, những việc này không khó để dò hỏi.

Vương hậu Tễ triều tên là Khương Lan, là cô nhi không cha không mẹ, được một nữ tử giang hồ họ Bạch thu dưỡng dưới gối. Sau này, nữ tử giang hồ đó kết nghĩ vợ chồng cùng một tên kiếm khách họ Khương, hai người khai sơn lập phái.

Khi An Quốc công còn trẻ bị hại, ngã xuống vách núi cao nguy hiểm, được dưỡng phụ dưỡng mẫu của Khương Lan cứu, Khương Lan cũng từng chăm sóc hắn một thời gian, cho nên có ơn với hắn, hai người cùng nhau ở môn phái tập võ, cũng xem như là sư huynh muội.

Sau đó, An Quốc công trở lại kinh thành, Khương Lan lớn lên liền tạm biệt dưỡng phụ dưỡng mẫu, du hành chốn giang hồ. Nàng thích hành hiệp trượng nghĩa, lấy của tham quan chia cho người nghèo, từng có mỹ danh là Linh Lung Tiên Tử. Khương Lan ngày thường tùy tâm sở dục [2], bởi vì coi trọng Thất Bảo đăng lung linh ở trong Ly Vương cung, cảm thấy cái đèn này vô cùng tương xứng với danh xưng Linh Lung Tiên Tử của nàng, cho nên ỷ vào thân thủ nhanh nhẹn mà lớn mật đi vương cung trộm đèn.

[2]: Tùy tâm sở dục (随心所欲): làm theo ý mình, hành động theo sở thích, mong muốn của bản thân.

Kết quả, tin tức về Thất Bảo đăng là do Ly Vương cố tình thả ra để bắt nàng, sau khi Khương Lan bị bắt, Ly Vương yêu thích vẻ đẹp cùng tính tình của nàng, cho nên đánh gãy kinh machj nàng, phế đi võ công của nàng, giam cầm trong vương cung làm vương hậu.

Thân thế của Minh Trăn phức tạp, An Quốc công đại khái chỉ nghĩ nuôi nàng để nàng bình an mà lớn lên, sau đó tuyển một nam nhân nhân phẩm không tồi để gả nàng đi.

Nghĩ đến đây, ánh mắt Kỳ Sùng tối sầm.



Ngày hôm sau phải đi hành cung, buổi tối Minh Trăn ngủ rất ngon, một đêm không mộng mị.

Từ trước đến giờ đều ở hành cung Nhược Sơn, năm nay lại đổi thành hành cung Cảnh Sơn, Minh Trăn có chút không quen.

Chỗ ở của Tần Vương tất nhiên là nơi phong thủy bảo địa, do chính Tần Vương tự chọn. Hoàng đế cho dù là kiêng kị Kỳ Sùng, nhưng vẫn trong tối ngoài sáng chèn ép hắn, mấy năm gần đây, Tần Vương vây cánh đã vững, hoàng đế cũng lo lắng nên không dám làm quá, sợ chẳng may khiến cho đối phương làm ra chuyện không tốt với mình.

Thân trúc lay động, bốn phía là một mảnh rừng trúc sâu thẳm xanh biếc, có nước suối từ trên núi đưa tới, nước suối rất sạch sẽ, có thể sử dụng trực tiếp.

Cho dù là ngày hè, chỗ Tuế Hàn Cung của Tần Vương cũng cảm thấy thấm lạnh một trận, thậm chí phải mặc nhiều quần áo hơn.

Cơ thể Minh Trăn vốn là thể hàn, sau khi tiến vào liền ôm lấy cánh tay, “Lạnh quá.”

Thiên Cầm nhanh chóng cầm áo choàng mỏng mặc lên cho Minh Trăn: “Cô nương mau mặc thêm quần áo vào, đừng để bản thân bị lạnh.”

Minh Trăn buộc lại áo choàng, uống một chút canh nóng, khí sắc mới tốt hơn.

Kết quả đến buổi tối, Thiên Cầm lại mắc phong hàn. Lý Phúc lo lắng bệnh của nàng ấy sẽ lây cho quý nhân cho nên phái một tiểu nha đầu đến chiếu cố Thiên Cầm, tạm thời đưa Thiên Cầm trở lại kinh thành.

Ban đêm, Minh Trăn một mình vừa ôm lò sưởi tay vừa đọc sách dưới ánh nến, Lý Phúc từ bên ngoài tiến vào: “Hiện tại trời tối, chỉ sợ sẽ không tốt cho mắt của cô nương.”

Minh Trăn nhẹ giọng nói: “Ta chỉ xem một lát.”

Lý Phúc còn nhớ rõ, Minh Trăn biết chữ, biết đọc sách đều là đích thân Tần Vương dạy dỗ.

Lúc ấy Minh Trăn còn nhỏ tuổi, người chậm chạp ngốc nghếch, ngay cả bút cũng không cầm được, đều là Tần Vương tự mình nắm tay Minh Trăn, hướng dẫn nàng viết từng chữ.

Tiểu cô nương dù có ngốc đi nữa, qua một thời gian được Tần Vương dốc lòng chỉ dạy cũng đã viết được rất nhiều chữ đẹp.

Lý Phúc lấy ra một tấm da hồ ly đỏ như lửa, “Cố ý bảo người mang từ Tần Vương phủ tới. Tuế Hàn Cung lạnh hơn chút, buổi tối còn lạnh hơn so với mùa thu ở kinh thành, điện hạ là người tập võ, chỉ cảm thấy nơi này yên lặng, không nghĩ tới cô nương lại sợ lạnh vậy.”

Minh Trăn đúng là đã mặc nhiều quần áo hơn, cũng không mặc sa y phục mỏng giống khi ở kinh thành nữa, hiện tại kín mít rất nhiều.

Lý Phúc đưa tấm da hồ ly cho nha hoàn, ý bảo nha hoàn trải lên giường cho Minh Trăn.

“Ngày mai A Trăn có thể đi ra ngoài chơi không?”

Minh Trăn nhìn về phía Lý Phúc.

Lý Phúc do dự một chút: “Nô tài phải hỏi Tần Vương điện hạ, điện hạ hiện đang ở chỗ Lục hoàng tử uống rượu, khuya mới trở về.”

Minh Trăn cảm thấy mệt, vẫy vẫy tay bảo Lý Phúc đi ra ngoài, bản thân cũng lên giường ngủ.

Sau nửa đêm, Kỳ Sùng mới trở về, quả thật có uống chút rượu, thế nên đi nhầm phòng, sau khi Lý Phúc nhìn thấy liền nhanh chóng đi qua: “Điện hạ, đây là chỗ ở của Minh cô nương. Chỗ ở của ngài bên này.”

“Cô đi xem nàng.” Kỳ Sùng nói: “Buổi tối nàng thường xuyên gặp ác mộng mà khóc.”

Lý Phúc vừa định nói “Minh cô nương đã trưởng thành, nửa đêm sẽ không khóc” thì Kỳ Sùng đã đẩy rèm châu tiến vào.

Minh Trăn thích rèm châu, khi còn nhỏ rất thích đi xuyên qua đó, cho nên khắp nơi trong vương phủ đều là rèm châu.

Trân châu va chạm vào nhau, phát ra tiếng vang du dương, âm thanh này lọt vào tai, một chân vừa bước vào, Kỳ Sùng cũng đột nhiên rượu tỉnh vài phần, nhớ ra A Trăn bây giờ đã không phải là tiểu cô nương đi vài bước sẽ té ngã nữa.

Buổi tối mấy ngày trước nhìn thấy A Trăn, nàng đột nhiên nhào vào trong lòng ngực Kỳ Sùng, đã là cô nương yểu điệu rồi.

Hắn dừng lại bên trong bức rèm châu, đi qua một cánh cửa, ở trong cùng chính là nơi Minh Trăn ngủ.

Do dự một lát, Kỳ Sùng xoay người đi ra, nhàn nhạt nói với Lý Phúc: “Chuẩn bị nước.”

Đây là muốn tắm rửa.

Lý Phúc nói: “Tuế Hàn Cung có suối nước nóng, điện hạ có muốn đến suối nước nóng không?”