Chương 14: “Điện hạ không vui, A Trăn cũng không vui.”

——

Qua hai ngày, Ngu Hoài Phong tự mình tới cửa.

Tần vương phủ hiện tại cũng đang bận rộn, Tần vương muốn đi hành cung, tất cả những thứ cần thiết đều phải mang theo.

Cũng như ngày thường, Ngu Hoài Phong đeo một cái mặt nạ tinh xảo, ăn mặc thập phần tuyệt mỹ, vào lúc chạng vạng, một mình đến vương phủ.

Người giống như Ngu Hoài Phong, thị vệ bên người hắn không ít cao thủ, những thị vệ này đều ở một nơi bí mật gần đó, một mình Ngu Hoài Phong ở ngoài sáng. Chẳng qua, ngay cả không có thị vệ bảo hộ, với thân thủ của hắn, người khác muốn hại hắn nửa phần cũng khó.

Nghe nói Giang vương đến đây, Lý Phúc nhanh chóng dẫn Ngu Hoài Phong đi gặp Kỳ Sùng. Lúc này, Kỳ Sùng đang ở thư phòng.

Ngu Hoài Phong đi đến đây, nhìn thấy phong cảnh bên trong Tần vương phủ, nhịn không được tán thưởng nói: “Tần vương quả có phong cách thẩm mỹ riêng.”

Lý Phúc cười nói: “Đa tạ Giang vương khích lệ, nhưng mà nói thật, ánh mắt của điện hạ chúng tôi quả thật độc đáo, bất luận là nhìn người hay nhìn vật, được lựa chọn đều là trân phẩm.”

Hôm nay Minh Trăn có một con diều, ban ngày chơi mấy canh giờ, mãi cho đến chạng vạng cũng không biết mệt mỏi, nàng kéo dây diều, chạy tới chạy lui trong vườn, phía sau là mấy nha hoàn đi theo sát Minh Trăn, đều sợ Minh Trăn không cẩn thận sẽ bị thương tổn gì.

Chạng vạng nổi gió, diều ở trên trời bay thẳng lên, nhưng bởi vì dây không thả được quá dài, diều lại bay không cao nên bị một cành cây chặn lại, diều vướng ở trên cây.

Minh Trăn nhất thời bó tay chịu trói, nha hoàn cũng không đến đây cùng, nàng lấy tay kéo kéo diều, đồng thời canh chừng sợ dây diều bị đứt.

Ngu Hoài Phong đến gần nhìn liền thấy tiểu cô nương đang kéo diều.

Hắn cười cười:”Tiểu công chúa, diều này là của người sao?”

Minh Trăn quay đầu lại, nhìn thấy Ngu Hoài Phong dáng người thon dài, tựa như chi lan ngọc thụ, nàng sợ hãi lui về phía sau hai bước, “Đó là diều của ta.”

Ngu Hoài Phong lấy từ trong tay áo ra một phi tiêu bạc, phi tiêu “vù” một tiếng bay ra ngoài, cành cây rơi xuống đất, diều cũng từ từ bay xuống.

Minh Trăn chạy tới xem con diều.

Tiểu cô nương sinh ra đáng yêu, tròn tròn nho nhỏ, vừa trẻ con lại ngây thơ, rất khó để người ta không sinh ra hảo cảm.

Ngu Hoài Phong sắc mặt lộ ý cười, đột nhiên nghĩ đến chuyện gì, ý cười cũng dần dần thu lại.

Minh Trăn kiểm tra diều xong không rời đi luôn, mà là quay trở lại, ngẩng đầu nhìn Ngu Hoài Phong, thành thật nói: “Cảm ơn ca ca!”

Ngu Hoài Phong chỉ chính mình: “Ta? Ca ca?”

Minh Trăn ánh mắt long lanh: “Ừm!”

Thiên Cầm cùng Tân Dạ cũng đuổi theo đến đây, Lý Phúc nói với hai nàng: “Cô nương ra một thân mồ hôi, hiện tại cũng mệt mỏi, mau dẫn cô nương trở về.”

Người khác không biết tính tình của Kỳ Sùng, nhưng Lý Phúc lại hiểu rõ. Kỳ Sùng hung ác từ trong xương cốt không che giấu, du͙© vọиɠ chiếm hữu rất mạnh, đồ của hắn, người khác đừng mơ tưởng tranh giành nửa phần.

Minh cô nương ở trong này, vốn chính là để làm cho Kỳ Sùng vui vẻ, Ngu Hoài Phong tùy ý nói chuyện với cô nương, Kỳ Sùng thấy được chắc chắn sẽ không vui.

Minh Trăn mới vừa đi, Lý Phúc nâng mắt lên thấy được thân ảnh ở hành lang xa xa.

Trong lòng hắn lộp bộp một chút: quả nhiên là vẫn thấy được.

Ngu Hoài Phong đi đến chỗ Kỳ Sùng.

Ngu Hoài Phong nói: “Tần vương, tiểu muội muội này của ngươi thật thú vị, nếu tiểu vương cũng có một muội muội đáng yêu như vậy thì tốt rồi.”

Kỳ Sùng nói:”Giang vương thường được Ly vương chuẩn bị cho mấy phi tử, muốn tìm thêm vài cô nương hẳn không khó.”

Hai người vào phòng.

Mùi hương trong trẻo lạnh lùng tràn ngập gian phòng, Ngu Hoài Phong ngồi đối diện Kỳ Sùng, bọn nha hoàn nhanh chóng dâng nước trà.

Hai người có phong thái khác nhau, Giang vương anh tuấn kiệt xuất, ôn nhu dễ gần, bởi vì đeo mặt nạ lại có vẻ phá lệ thần bí.

Kỳ Sùng lạnh lùng uy nghiêm, lại tuấn mỹ lạnh nhạt, làm cho người ta không dám thân cận.

Ngu Hoài Phong cười nói: “Giao dịch mà quan viên Vệ Châu muốn, xuân hạ sang năm liền có thể đạt được, chờ sau khi tâm phúc của Tần vương thăng chức được triệu hồi về kinh thành, cũng đừng quên tiểu vương.”

Kỳ Sùng ngữ khí lạnh nhạt, không tỏ vẻ thân thiện: “Giao dịch lần này, Tễ vương cũng thu được không ít lợi nhuận.”

Ngu Hoài Phong nhấp một ngụm trà, “Nếu Tần vương có thể giúp tiểu vương một việc, tiểu vương nguyện ý chia lại lợi nhuận.”

“Ồ?” Kỳ Sùng nói, “Việc gì?”

“Vừa nãy tiểu vương ở trong sân nhìn thấy A Trăn tiểu công chúa, nhất thời cảm xúc trăm mối ngổn ngang.”

Kỳ Sùng nghĩ Ngu Hoài Phong muốn Minh Trăn.

Ngu Hoài Phong có thể chia cái lợi này, đổi thành bạc trắng cũng đến mấy chục vạn lượng. Mấy chục vạn lượng bạc trắng, ít nhiều có thể mua được những cô gái xinh đẹp.

Nhưng đối với Kỳ Sùng, đừng nói mấy chục vạn lượng, cho dù mấy trăm vạn lượng, cũng sẽ không chắp tay dâng cho người ta.

Kết quả, Ngu Hoài Phong lại chuyển lời, cô đơn nói: “Nếu đệ đệ hoặc muội muội của tiểu vương còn sống, hẳn là tuổi tác cũng không khác Minh cô nương lắm.”

Ngu gia con cháu không đông, những đứa nhỏ có thể nuôi đến lớn lại càng ít, cho nên rất coi trọng huyết thống thân tình.

Hiện giờ Tễ triều có thể có cục diện hai vua đồng trị, cũng là bởi vì Ngu Hoài Phong và thúc phụ của hắn tín nhiệm lẫn nhau, không có lục đυ.c đấu đá nhau.

Kỳ Sùng bất động thanh sắc, đôi mắt phượng nhìn Ngu Hoài Phong.

Ngu Hoài Phong cười khổ một tiếng: “Bảy năm trước, Tễ quốc từng có một hồi phản loạn, Tần vương, ngươi hẳn là rõ ràng?”

Kỳ Sùng nắm trong tay không ít tin tức, chuyện này, hắn tất nhiên cũng đã nghe nói qua.

Phụ vương của Ngu Hoài Phong là thế hệ Ly vương trước, thụy hào là Thành vương, Thành vương là một vị hoàng đế vô lý và độc ác, đã làm rất nhiều điều thương thiên hại lý trong thời gian ông còn tại vị.

Lúc ấy, một tướng quân tên Chu Lượng không thể nhịn được nữa, đột nhiên khởi binh tạo phản, Thành vương hốt hoảng bỏ chạy, bị phản quân sát hại tàn nhẫn.

Sau này, thúc phụ Ngu Hoài Phong mang binh quay về kinh, đích thân ra tay gϊếŧ Chu Lượng, đem đầu Chu Lượng treo trên cổng thành, lúc này mới bình định được chiến loạn.

Ngu Hoài Phong nghiêm mặt nói: “Chu Lượng tạo phản, phụ vương bị gϊếŧ, với ta mà nói là đau xót không thể đề cập đến. Những sự kiện sau đó cũng là chuyện bí mật của hoàng gia Tễ quốc, chưa bao giờ được nhắc đến với người ngoài.”

Kỳ Sùng nói: “Giang vương cứ nói đừng ngại, nếu có thể giúp được, cô sẽ giúp ngươi.”

“Mẫu hậu của ta là một nữ tử giang hồ, bị phụ vương đánh gãy kinh mạch cưỡng ép ở lại trong cung, thời điểm Chu Lượng tạo phản, mẫu hậu chẳng sợ đang mang thai, vượt qua muôn vàn khó khăn trốn thoát theo phụ vương.” Ngu Hoài Phong nói, “Bà vốn là người của Lăng quốc, cho nên đã chạy trốn tới Lăng quốc, thúc phụ phái người hỏi thăm khắp nơi, nhưng vẫn không thám thính được chút tin tức nào. Tần vương, ta hy vọng ngươi có thể giúp ta tìm hiểu một chút.”

Lý Phúc đang châm trà ở một bên tự nhiên run lên, nước trà rớt ra bàn.

“Nô tài mắt mù.”

Lý Phúc cuống quýt lau nước trên bàn trà, một lần nữa châm thêm trà cho hai người, an phận đứng sang một bên.

Lúc sau, Kỳ Sùng nói: “Mẫu hậu của người trông như thế nào? Cô sẽ cho thuộc hạ của ta tìm kiếm.”

“Dung mạo của bà cực đẹp, tựa như ánh trăng trên trời.” Ngu Hoài Phong nghẹn ngào một chút, “Tuy nhiên, khả năng mẫu hậu còn sống chắc cũng không lớn. Để phòng ngừa mẫu hậu rời đi, phụ vương đã hạ cổ trên người bà, một khi bà rời xa phụ vương hơn một năm, cổ độc sẽ phát tác, hành hạ bà đến chết. Người mà tiểu vương muốn tìm kiếm là đứa trẻ trong bụng mẫu hậu, dù là nam hay nữ, cũng phải đưa về Ly quốc.”

Lý Phúc đã sớm nghe nói, cả nhà Ngu gia của Ly quốc đều mắc bệnh thần kinh, hôm nay nghe được những bí mật này, vẫn khoong tránh khỏi kinh ngạc.

“Chẳng khác nào mò kim đáy biển.” Kỳ Sùng lắc lắc đầu, “Ngươi có biết, vương hậu có khả năng xuất hiện ở nơi nào nhất không?”

“Có khả năng là ở phụ cận Mẫn Châu, nơi này cách Ly quốc khá gần, ta đã cho người tìm hiểu tin tức, nhưng vẫn không thu hoạch được gì.” Ngu Hoài phong nói, “Ngu gia coi trọng nhất là cốt nhục thân tình, huynh trưởng như cha, tiểu vương thật sự không đành lòng nhìn đệ đệ hay muội muội ruột ở bên ngoài chịu khổ, cho dù là mò kim đáy biển, tiểu vương cũng phải tìm.”

Kỳ Sùng mắt u ám, “Được, ta sẽ phái người điều tra một chút. Nếu có thể tra ra kết quả, chắc chắn sẽ nói cho Giang vương. Nếu ngay cả ta cũng không tra ra được, —— Giang vương, xin ngươi nén bi thương, bọn họ rất có thể đã không còn trên nhân thế .”

Chờ Ngu Hoài Phong rời đi, trong phòng lại là một mảnh im lặng.

Lý Phúc nói: “Tìm mòn đế giày cũng không thấy, đến bước này cũng không hẳn là uổng phí công sức. Trên đời này chuyện hiếm như vậy lại có thể xảy ra, thân thế của Minh cô nương, ngài cuối cùng đã biết.”

Thấy Kỳ Sùng không mở miệng, Lý Phúc nói tiếp: “Trước đây còn nghĩ, người bình thường nào có thể sinh ra đứa con xinh đẹp như Minh cô nương, nếu là hoàng thất Tễ triều, vậy cũng không hiếm lạ, bọn họ người sau đẹp hơn người trước, Thành vương lại là nam tử tuyệt mỹ hiếm có, con nối dõi cũng không nhiều, mấy chục năm nay không có vương nữ, nếu Minh cô nương là vương nữ, đối với bọn họ ở nơi đó cũng là hiếm thấy.”

Lý Phúc không phải là nô tài chỉ biết bưng trà, hắn là người biết được nhiều bí mật của Kỳ Sùng nhất, rất nhiều thời điểm Lý Phúc cũng sẽ đưa ra suy nghĩ của mình, “Điện hạ, nếu ngài để Minh cô nương trở về, lấy tác phong của Ngu gia, về sau khẳng định sẽ hết sức trợ giúp ngài, có Ly gia, ngôi vị hoàng đế sẽ không còn xa nữa.”

Kỳ Sùng cười lạnh một tiếng: “Việc nội bộ của Lăng quốc, há để người ngoài nhúng tay vào?”

Minh Trăn bên này xách theo một cái giỏ nhỏ đựng hoa đến đây, bên trong đều là hoa tươi trong hoa viên.

Nàng nhìn nhìn xung quanh, “Mặt nạ ca ca đâu?”

Lý Phúc ôn nhu nói: “Cô nương, đó là Giang vương điện hạ, Giang vương điện hạ đã đi rồi.”

Đã đi rồi à…..

Minh Trăn vốn cảm thấy ca ca đeo mặt nạ rất tốt bụng, cho nên hái hoa tặng hắn.

Minh Trăn nói với Lý Phúc, “Công công ngồi thấp xuống.”

Lý Phúc ngoan ngoãn ngồi xuống dưới.

Minh Trăn cầm đóa tường vi cắm sau tai Lý Phúc, “Tặng cho công công.”

Lý Phúc dở khóc dở cười, “Lão nô cảm ơn cô nương.”

Minh Trăn buông giỏ hoa, cầm lấy một bó hoa lài nhỏ, vươn cánh tay về phía Kỳ Sùng, “Điện hạ ôm một cái.”

Kỳ Sùng bế Minh Trăn lên, nàng nhìn nhìn sắc mặt Kỳ Sùng, “Điện hạ không vui?”

Kỳ Sùng nheo đôi mắt phượng.

Minh Trăn nhẹ giọng nói: “Điện hạ không vui, A Trăn cũng không vui.”

Kỳ Sùng cầm cổ tay nàng, “Cô đưa ngươi đi, ngươi có nguyện ý không?”

Bó hoa trong tay Minh Trăn rơi xuống đất, bàn tay nàng ngập hương hoa nhài thoang thoảng, gắt gao ôm lấy cổ Kỳ Sùng, “A Trăn không đi.”

Không đi.

Kỳ Sùng liếc mắt nhìn Lý Phúc một cái: “An bài một ít nhân thủ trợ giúp Giang vương tìm người, nếu không tìm được, thì bỏ đi.”