Chương 13: Dính người

——

Từ trước khi Thiệu Khang của Hồng Lư Tự châm ngòi nổ, Kỳ Sùng cùng Ngu Hoài Phong đã có qua lại với nhau.

Sở gia đưa cho Ngu Hoài Phong một số tiền lớn, yêu cầu Ngu Hoài Phong hợp tác cùng bọn họ làm Kỳ Sùng bị thất thế. Nhưng lại không biết, Kỳ Sùng và Ngu Hoài Phong đã sớm buộc chặt với nhau vì lợi ích.

Ly quốc là một cường quốc nhưng mấy chục năm nay đã không ngừng xuống dốc. Nếu không vì Thương đế cùng Kiến Bình đế vô dụng, Lăng quốc đã sớm chiếm được Ly quốc. Khác với Tây Hạ hoang vắng, cằn cỗi thì Ly quốc lại có đất đai ngàn dặm, thập phần màu mỡ trù phú. Nếu có thể chiếm được nước này, chắc chắn sẽ tăng cường sức mạnh cho Lăng quốc.

Nhưng trước mắt Ly quốc đang có hai vị vua cùng nhau thống trị, trong một thời gian ngắn thực lực đã tăng không ít. Lăng quốc loạn trong giặc ngoài không ngừng, Kiến Bình đế lại là người ích kỷ không tài cán gì. Đừng nói là đem quân xuất chinh, ngay cả việc giữ cho đất nước thái bình cũng đã không dễ dàng gì.

Ngu Hoài Phong năm nay đã mười tám tuổi, so với Kỳ Sùng thì lớn hơn bốn tuổi nhưng khi đối mặt với Kỳ Sùng, hắn lại không dám lộ ra nửa phần khinh thường. Hai người bàn chuyện tới chạng vạng, chờ đến khi mặt trời xuống núi, Ngu Hoài Phong uống một hớp nước trà, khóe môi cong lên, “Tiểu vương cũng nên trở về rồi. Bây giờ sợ là thủ hạ bên người tiểu vương cũng đã nóng ruột không thôi.”

Kỳ Sùng ngẩng đầu lên, “Ngài không ở lại?”

Ngu Hoài Phong nói: “Tần vương có nhiều tai mắt, tiểu vương lại không muốn bị người khác theo dõi.”

Bên trong, Minh Trăn trở mình một cái, tỉnh lại, nàng dụi mắt gọi: “Điện hạ?”

Ngu Hoài Phong nghiêng đầu, “Ai ở bên trong vậy? Nghe âm thành này, có lẽ là trẻ con?”

Sắc mặt Kỳ Sùng lập tức lạnh đi vài phần.

Ngu Hoài Phong biết được đây là việc riêng của Tần vương, chỉ cười một cái, cũng không hỏi thêm cái gì.

Hắn đứng lên, bây giờ mới thực sự cáo từ. Kỳ Sùng cũng đứng lên tiễn.

Minh Trăn muốn nhảy từ trên giường đi xuống, trực tiếp vòng qua Lý Phúc đang cúi người dang tay định ôm nàng. Lảo đảo chạy đến trước mặt Kỳ Sùng, muốn Kỳ Sùng ôm nàng, “A Trăn gặp ác mộng.”

Lý Phúc dang tay ra nhưng lại không ôm được nàng, ngại ngùng nâng tay sờ mũi.

Khụ, Minh cô nương không chỉ bình thường dính Tần vương, ngay cả khi đi ngủ cũng tìm, tỉnh lại cũng tìm. Quả thật là đã xem Tần vương thành cha nuôi luôn rồi.

Âm thanh của Minh Trăn còn mang theo tiếng khóc nức nở, bộ dạng trẻ con, một đôi mắt ngập nước, có chút phiếm hồng, ngón tay kéo kéo y phục của Kỳ Sùng.

Ngu Hoài Phong rũ mắt nhìn Minh Trăn.

Bộ dáng Minh Trăn đáng yêu, làm cho người khác sinh hảo cảm, Hoài Phong hỏi: “Đây là một công chúa trong hoàng thất sao?”

Sự tình trong hoàng cung Lăng quốc, Ngu Hoài Phong là người ngoài cùng không biết được nhiều, hoàng đế có bao nhiêu công chúa, Ngu Hoài Phong cũng không biết.

Lý Phúc thuận tay bế Minh Trăn lên, “Đừng khóc, chút nữa là về rồi.” Dứt lời liền quay sang Ngu Hoài Phong: “Bẩm Giang vương điện hạ, đây là vị muội muội mà điện hạ nhà chúng tôi yêu thương nhất.”

Dù sao Ngu Hoài Phong cũng là người ngoài, Lý Phúc nói dối ra thêm một vị công chúa, đối phương cũng không biết.

Minh Trăn xoa xoa mắt nhìn Ngu Hoài Phong. Ngu Hoài Phong đeo một chiếc mặt nạ, đi đến trước mặt nàng, bốn mắt nhìn nhau. Minh Trăn nhìn thấy mặt nạ của hắn rất đẹp, nhịn không được giơ tay lên.

Ngu Hoài Phong cười khẽ, thân ảnh lập tức biến mất, chớp mắt đã cách xa một trượng, Minh Trăn tò mò mà nhìn Ngu Hoài Phong, như không thể hiểu được tại sao trong thời gian ngắn như vậy đối phương làm sao lại có thể đi ra xa thế.

Ngu Hoài Phong cười, nói: “Công chúa, mặt nạ của tiểu vương không thể động vào.”

Kỳ Sùng không thích người ngoài trêu chọc Minh Trăn, nhất là nam nhân bụng dạ khó lường như Ngu Hoài Phong.

Hắn ôm lấy Minh Trăn, quay sang nhìn Ngu Hoài Phong, “Nếu không có việc gì, Giang vương cũng nên rời đi rồi, cô không tiễn nữa.”

Ngu Hoài phong nói: “Tần vương, chúng ta nếu có duyên sẽ gặp lại. Tiểu công chúa, mặt nạ này không thể cho người, nhưng ngọc bội này thì có thể.”

Cửa lớn đột nhiên mở ra, Ngu Hoài Phong cũng nhanh nhẹn rời đi.

Trong ngực Minh Trăn đột nhiên có thêm một miếng ngọc bội màu xanh, ngọc bội được chạm khắc cỏ linh lăng, ở giữa còn có một chữ “Ngu”.

Minh Trăn cầm miếng ngọc bội, cúi đầu nhìn nhìn, nàng không biết chữ trên đó, cũng không biết cỏ linh lăng. Chưa xem được bao lâu, ngọc bội trên tay trên tay cũng đột nhiên biến mất.

Kỳ Sùng không vui khi nhìn thấy trên người Minh Trăn có đồ vật không rõ lai lịch của nam nhân khác, hắn đem ngọc bội ném cho Lý Phúc, “Cho ngươi.”

Lý Phúc không cần nhìn cũng biết miếng ngọc bội này là hàng cực phẩm, hắn vui ra mặt: “Đa tạ Điện hạ, tạ ơn Minh cô nương.”

Minh Trăn cũng không để ý đến khối ngọc bội đó, cũng chẳng phải đồ chơi thú vị gì. Nàng dụi dụi hai mắt, Kỳ Sùng quay sang hỏi nàng: “Lúc nãy mới mơ thấy cái gì?”

Trải qua chút chuyện vừa rồi, Minh Trăn cũng đã quên, nàng lắc đầu nói: “Không nhớ rõ nữa.”

Nhìn Minh Trăn vẫn còn dụi mắt, mắt cũng bắt đầu đỏ lên, xuất hiện cả tia máu. Kỳ Sùng liền cầm tay nàng không cho nàng dụi tiếp nữa, “Mắt không thoải mái sao? Đừng dụi mắt nữa, quay về rồi gọi đại phu đến xem.”

Lý Phúc cũng tiến lên nhìn qua, quả đúng là sau khi tỉnh lại, mắt Minh Trăn có chút đỏ lên, “Chắc là cô nương thích khóc, bình thường khóc lớn nên mắt mới không thoải mái.”

Kỳ Sùng cần thận nhìn qua một cái, “Quay về trước đi.”

Trong lúc Ngu Hoài Phong nói chuyện với Kỳ Sùng, Kỳ Diên cũng đã nhận được hình phạt.

Cấm túc một năm, trong một năm này, Kỳ Diên cũng chỉ có thể ở một chỗ đọc sách, những nơi khác đều không được đi.

Hình phạt của Kỳ Diên không tính là quá nặng nhưng cũng không nhẹ, Sở quý phi lại phải chịu tội nặng nhất, bị giáng làm Sở phi.

Từ khi hoàng hậu qua đời, Sở quý phi vẫn luôn quản lý hậu cung, công việc lớn nhỏ của hậu cung đều do bà ta xử lý. Tuy địa vị không bằng hoàng hậu nhưng những phương diện khác thì không kém hoàng hậu bao nhiêu.

Bình thường Thi thái hậu rất hiền lành, lần xảy ra sự việc này, bà đã gọi Sở quý phi đến, nặng nề phê bình một phen.

Sau khi trở về, Lý Phúc lập tức nhanh chóng đi tìm đại phu tới đây, cẩn thận kiểm tra một chút, cũng không có trở ngại gì. Bình thường ở trong vương phủ đều được bảo vệ rất tốt, hẳn là do hôm nay ra ngoài không may đυ.ng phải thứ gì không sạch sẽ, một lúc sau lại dụi mắt nên mắt mới không thoải mái.

Dùng nước thuốc cẩu kỷ rửa qua là được, bọn nha hoàn vội vàng sắc thuốc.

Minh Trăn mệt mỏi dựa vào người Kỳ Sùng, nằm úp sấp trên đùi hắn, bộ dáng thập phần nhu thuận mảnh mai.

Có ám vệ đến đưa tin tình báo trong cung cho Kỳ Sùng.

“Sở gia cùng hoàng đế đều đang cố gắng bảo vệ cho Tứ hoàng tử, nói là hoàng tử còn nhỏ không hiểu chuyện, không biết bản thân đã phạm phải tội gì, tất cả cũng chỉ là do ham chơi thôi.”

Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy. Lang Diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị [1]. Kỳ Sùng cầm một quân cờ ngọc thạch màu đen trong tay, khuôn mặt lạnh nhạt tuấn mỹ không chút cảm xúc.

[1] Tích thạch như ngọc, liệt tùng như thúy. Lang diễm độc tuyệt, thế vô kỳ nhị (Đá trong như ngọc, và cây tùng như xanh. Lang Diễm độc nhất, có một không hai.): Được trích trong bài thơ “Bạch Thạch Lang Khúc” trong “Nhạc Phủ thi tập” của Quách Mậu Thiến. Bài thơ chủ yếu ca ngợi tôn vinh vẻ đẹp của nam thần.

Sau khi tắm rửa, Kỳ Sùng chỉ mặc một kiện y phục màu trắng mỏng manh, bớt đi sự uy nghiêm do trang phục mang đến, bàn thân hắn cũng không có cảm xúc gì, có lẽ cũng chỉ là một vị thiếu niên tuấn mỹ mười bốn tuổi mà thôi.

Ám vệ cũng cảm thấy bất bình thay cho Kỳ Sùng, “Tứ hoàng tử chỉ nhỏ hơn ngài hai ngày, ngài đã mang binh ra đánh trận nhưng Sở gia lại không biết xấu hổ nói Tứ hoàng tử không hiểu chuyện. Hoàng đế lần này quả thật vô cùng bất công nhưng thái hậu lại tỏ thái độ rất rõ ràng.”

“Thái hậu đã bắt hoàng đế giáng quý phi xuống làm Sở phi, đồng thời cũng đem kim ấn trong tay Sở phi thu lại. Công việc của hậu cũng giao cho ba vị Hiền phi, Đức phi cùng Thục phi cùng quản lý. Nói là quý phi không dạy dỗ Tứ hoàng tử cho tốt, Tứ hoàng tử phạm sai lầm đều là do bà ta.”

“Giang vương thì sao?”

“Giang vương?” Ám vệ tiếp tục nói: “Chỉ có thể bỏ qua, thả cho thuộc hạ của Giang vương trở về. Đối với người ngoài, chuyện này chỉ là Tứ hoàng tử cùng thuộc hạ của Giang vương uống rượu vui vẻ với nhau.”

Đối phương là khách, Giang vương lại một trong hai vị vương của nước Tề. Hiện giờ Lăng quốc không có sức đánh giặc, hoàng đế tất nhiên sẽ không khơi mào xung đột.”

Tất cả đều nằm trong dự đoán của Kỳ Sùng. Hắn cho ám vệ lui xuống.

Một đám người lui xuống, sương phòng cũng yên tĩnh lại. Bên này Lý Phúc cho tiểu thái giám mang thuốc tới.

Lý Phúc lại thêm vào một ít hương liệu, mùi của Long Tiên hương có thể giúp an thần.

Minh Trăn nằm trên đùi Kỳ Sùng, vô cùng ủy khuất nói: “Có thể không uống được không?”

“Không được.” Kỳ Sùng nâng nàng ngồi dậy: “Ngồi hẳn hoi.”

Một thìa mật, hai thìa thuốc.

Lý Phúc đứng ở bên cạnh, nhìn Kỳ Sùng đút một thìa lại một thìa cho Minh Trăn uống thuốc, không hiểu sao cảm thấy cảnh tượng này có chút kì dị.

Tựa như nhìn thấy băng tuyết mùa đông gặp nhiệt sẽ tan ra, như bông tuyết rơi vào tháng sáu.

Ở trong mắt Minh Trăn, Kỳ Sùng có lẽ là vĩnh viễn cao quý cùng lãnh đạm như vậy.

Nhưng Lý Phúc đã từng nhìn thấy bộ mặt thật của người này, biết được Kỳ Sùng đã dứt khoát chém đầu quân phản loạn như nào, cũng biết hắn đã vượt qua biển máu như thế nào để huy hoàng đi đến hoàng thành.

Chiến thần Tu la, thiên tử tương lai lại đang cầm khăn, từng chút từng chút lau miệng dính thuốc cho một cô nương.

Kỳ Sùng không cho Minh Trăn nhìn thấy bộ mặt kia thì Minh Trăn cũng không có khả năng biết được.

Nàng không biết chàng thiếu niên đang ở trước mắt mình sau này chính là một nam nhân mạnh mẽ, sẽ khiến cho hàng vạn nhân dân kính ngưỡng, làm cho các tiểu quốc xung quanh cúi đầu xưng thần. Cũng sẽ làm cho bản thân nàng, lâm vào sự may mắn bất tận cùng bất hạnh bên trong.

Uống được một nửa chén thuốc, cùng mấy thìa mật ong, Minh Trăn lập tức không muốn uống tiếp.

“Điện hạ, giúp ta uống hết đi.” Minh Trăn cúi đầu, ngón tay chọt chọt, giọng nói nũng nịu hệt như làm nũng. “A Trăn uống không nổi nữa.”

“Làm càn.”

Minh Trăn cắn cắn môi.

Kỳ Sùng đưa tay nắm lấy cằm nàng: “Ăn một thìa mật trước rồi uống thuốc.”

Minh Trăn ăn thêm một thìa mật, không tình nguyện uống hết bát thuốc kia vào bụng. Uống xong, Kỳ Sùng còn đút cho nàng thêm mấy ngụm trà: “Đi về ngủ đi.”

Minh Trăn không ngủ được, giống như con thỏ nhỏ ngồi bên cạnh Kỳ Sùng: “Không muốn, A Trăn sẽ ở đây với điện hạ.”

Kỳ Sùng nói: “Cô ngủ rất muộn, ngươi chắc chắn muốn ở lại?”

Minh Trăn gật đầu.

Không đến nửa canh giờ sau, Minh Trăn ngã vào lòng Kỳ Sùng, mắt đã sớm nhắm lại.

Trên đùi Kỳ Sùng có một mảnh mềm mềm âm ấm, bút son trong tay đặt lên trên giấy tuyên thành một vết đỏ tươi.

Hắn vốn cô độc, tính tình lãnh đạm. Cho dù quyền thế ngút trời, tương lai nắm giữ giang sơn cùng không thể tránh được sự cô đơn. Khi còn nhỏ, Kỳ Sùng đã biết con đường mà bản thân muốn đi sẽ như thế nào.

Minh Trăn xuất hiện là điều ngoài ý muốn. Mà cũng chẳng sao, nếu hắn lên làm vua, chắc chắn hứa sẽ cho Minh Trăn một phân vị công chúa.

Minh Trăn còn đang nói mớ, Kỳ Sùng nhịn không được muốn nghe xem tiểu nha đầu này muốn nói cái gì, kết quả, nàng chỉ nhắc mãi đến thỏ con.

Đã sáu tuổi rồi nhưng chẳng trưởng thành hơn chút nào.

Kỳ Sùng đưa tay sờ sờ mũi của Minh Trăn rồi đưa cho Lý Phúc ôm nàng trở về.