Chương 45: Phó bản thứ ba
"Trường đao xuyên qua thân thể Thẩm Mỹ Nhân."
**********************
Ba ngày sau.
......
"Ô ~ ô ~" tiếng vang của xe lửa tiến vào trạm kéo lại suy nghĩ của người chơi.
19 người chơi thu hồi ánh mắt đánh giá lẫn nhau, nhất trí ngẩng đầu.
Nhà ga Phong sơn.
Đây là một nhà ga có chút cũ kỹ, trên đỉnh, bốn phong chữ màu vàng kim "Phong sơn nam trạm" theo dấu tích của năm tháng giờ phút này đã bị bong tróc lớp sơn phủ, rỉ sắt biến thành màu đen.
Bóng lưng của người chơi được ánh chiều hoàng hôn chiếu qua hắt lên nền đất, cửa nhà ga rất lớn, bên trong tràn ngập một cỗ không khí yên tĩnh ghê người.
Thẩm Thanh Thành cùng Lục Bích xen lẫn trong 17 người chơi còn lại, giống như những người khác đều lấy thiết bị đầu cuối ra kiểm tra thông tin màn chơi lần này.
【 Hoan nghênh đi vào game kinh dị, đây là phó bản "Tử vong lộ tuyến" 】
【 Thỉnh lên xe lửa "Hài hòa hào" đến trạm cuối "Đồ Văn sơn", thành công đến nơi được tính là thông quan 】
【 Vì đây là phó bản đặc biệt, vì vậy số lượng người chơi tham dự không giới hạn 】
【 Thời gian hạn chế: 7 ngày ( vượt qua thời hạn trên sẽ nhận định là công quan thất bại ) 】
【 Thỉnh người chơi nghiêm túc chơi trò chơi, nỗ lực sinh tồn 】
Phó bản đặc biệt.
Thẩm Thanh Thành là lần đầu tiên tiếp xúc với khái niệm phó bản đặc biệt như này.
Số lượng không giới hạn, phương thức thông quan chỉ cần thành công đi đến trạm cuối Đồ Văn sơn.
Cảm giác có điểm mới lạ, loại mới lạ này cũng giống như những người chơi khác khi cậu tiến vào phó bản.
Khoảng cách giữa cậu và Lục Bích có chút xa, ở giữa mấy người chơi khác.
Thẩm Thanh Thành không vội vã đi qua.
Lần này số lượng người chơi không ít, 10 nam 8 nữ, thanh niên và trung niên chiếm đa số, cuối cùng còn một người chơi cậu không cách nào phân biệt giới tính.
Bởi vì người chơi thứ mười chín là một đứa trẻ, đang được một người chơi nữ biểu tình khẩn trương ôm vào trong ngực.
Người chơi nữ ôm đứa nhỏ ra khỏi đám đông, cô cúi đầu nhỏ giọng mà dỗ nó, ngữ khí rất nhỏ cùng dịu dàng.
Ánh mắt đại bộ phận người chơi nhìn người chơi nữ đó không thân thiện lắm, bất quá cũng không phải căm ghét.
Trong lòng bọn họ hai người này không có tác dụng gì, chỉ có thể kéo chân sau người khác.
Thẩm Thanh Thành còn chú ý tới kích thước hành lý mà mỗi người chơi mang theo bên người không giống nhau.
Đa số người chơi đều mang những túi hành lý vải cùng túi tiền, và một cái ba lô nhỏ phía sau.
Cậu nhìn xuống chân mình, là một chiếc valy trung bình không lớn không nhỏ.
Lúc này sau khi đã xem xong thông báo của phó bản, người chơi bắt đầu thảo luận to nhỏ với nhau.
"Phó bản đặc biệt? Có ai biết phó bản đặc biệt là cái gì không? Có phải cấp độ màn chơi sẽ đặc biệt khó không?"
"Tự mình xem hạn chế thời gian đi, 7 ngày, anh nói xem cấp độ cao hay không cao!"
"Trò chơi đáng chết này căn bản không cho người ta con đường sống, lão tử chỉ mới thông quan mấy phó bản cấp độ trung bình, làm sao có thể sống nổi trong cái màn chơi cấp cao thế này chứ!"
"Đừng sợ, phó bản đặc biệt không có đáng sợ như mọi người nghĩ đâu, tôi trước kia có gặp qua một lần rồi, bất quá chỉ là hạn chế phương thức thông quan mà thôi."
"Vậy anh đυ.ng phải cũng là 7 ngày sao?"
"Không phải, là nửa tháng."
"Vậy anh nói cái rắm, tổng số phó bản mà lão tử vượt qua còn chưa tới 5 cái, cũng có thể xem như người mới, đối với một người mới cái phó bản cấp bậc thế này mà anh dám nói là không đáng sợ?"
Không thông quan quá 5 phó bản liền được xem là người mới?
Thẩm Thanh Thành nghĩ nghĩ về bản thân, phó bản thứ nhất là B, phó bản thứ hai là A, cái thứ ba cũng chính là phó bản hiện tại, hình như nó là S+?
???
Phá án, trò chơi chó má chính là nhắm vào cậu, quá đáng!
Nói cậu là buff vì vậy nâng cao cấp độ màn chơi, thực lực bản thân quá cao cũng không thể trách cậu?
Thẩm Thanh Thành hận đến ngứa răng.
Có người chơi lười tham gia thảo luận liền trực tiếp cầm lấy hành lý rồi đi, thấy thế đám người chơi cũng ngừng tranh cãi, từng người một cầm lấy hành lý của mình rồi tiến vào nhà ga.
Tin tức của phó bản có nói lên xe lửa "Hài hòa hào" đến điểm cuối mới có thể thông quan, nếu mà bỏ lỡ thì làm sao bây giờ.
Trong đó có một người chơi mang nhiều hành lý nhất, bên chân hắn có hai cái túi bện siêu to, hắn thở hổn hển mà kéo đi, mệt đến chết khϊếp mới đi được vài bước.
Thấy bản thân sắp rơi xuống cuối cùng, người chơi này gấp đến độ mồ hôi đầy đầu, đây là game kinh dị, cách xa đám đông thường hay gặp nguy hiềm.
Hắn ta dưới tình thế cấp bách liền mở hai cái túi ra mà nhìn.
Tại vị trí trạm ga Thẩm Thanh Thành không thể nhìn thấy có gì bên trong, cậu chỉ thấy người chơi lúc này nói bản thân "Tổng số phó bản vượt qua chưa tới 5 màn" dứt khoát ném xuống một túi hành lý, kéo cái còn lại chạy như bay.
Cậu nhấc chân đi đến trước miệng túi cúi đầu nhìn, là một túi gạch.
"Này, hành lý của anh bị rơi này!" Cậu hô to.
Thanh âm người chơi xa xa truyền lại, "Cậu muốn thì cho cậu!" Sau đó thấp giọng mắng một câu, "Ai mà ngu cầm nó chứ."
Thẩm Thanh Thành nhướng mày.
Vốn dĩ cũng có người chơi đối với túi hành lý cảm thấy hứng thú nhưng khi nghe câu cuối cùng kia "ngu ngốc", đành phải cương mặt làm bộ như không có việc gì mà đi qua, số còn lại không thèm quan tâm cũng tò mò qua xem, sau khi thấy bên trong là gạch cũng nhanh chân bước tiếp.
Bên ngoài nhà ga Phong sơn nhất thời lúc này chỉ còn lại hai người Thẩm Thanh Thành và Lục Bích.
Lục Bích đi đến bên cạnh túi bện, Thẩm Thanh Thành hỏi hắn, "Muốn dọn gạch sao anh bạn?"
Thấy rõ vật phẩm trong túi Lục Bích: "......"
Hắn không trả lời, trực tiếp đổi tay cầm hành lý, tay kia cầm lên túi bện.
Thẩm Thanh Thành bắt lấy cánh tay nam nhân, "Tôi đây có câu nói, không phải câu hỏi. Đống hành lý được thiết lập có phải sẽ có tính chất đặc thù phải không?"
Lục Bích : "Có thể."
Thẩm Thanh Thành: "Anh trải qua rồi?"
Lục Bích: "Chưa."
Thẩm Thanh Thành minh bạch, cũng duỗi tay bắt lấy dây lưng còn lại của túi bện.
Hai người một tay hành lý một tay dây lưng đi vào nhà ga.
Phương tiện bên trong nhà ga đều đã có niên đại, ghế dựa tại phòng đợi phần lớn đều đã tróc sơn, dây căng bảng hướng dẫn treo trên đỉnh đầu cũng đã rỉ sét.
Xe lửa đi bên trái, xe khách đi bên phải.
Bọn họ căn cứ theo bảng hướng dẫn hướng bên trái đi tới, để đến sân trong ga tàu hỏa cần đi qua một cầu thang dài, lúc hai người đến nơi đã thấy một số người chơi đứng trên biên trạm chờ đợi.
Xe lửa đã tiến vào trạm, nhưng cửa xe vẫn đang đóng.
Xe lửa đỏ thẫm lặng lặng ngừng lại trên đường ray, một lớp sơn nâu thẫm bị rỉ sét rơi xuống phiêu tán trong gió.
Thẩm Thanh Thành nhìn xe lửa đang bất động, "Lục Bích, anh nói xem màu sắc của chiếc xe này trông giống cái gì?"
Lục Bích: "Máu."
Thẩm Thanh Thành quả thực rất muốn vỗ vai khen ngợi Lục Bích, ăn ý với cậu như vậy, chỉ thông qua ánh mắt bọn họ đã hiểu được suy nghĩ của nhau!
Đáng tiếc hiện tại tay không rảnh, chỉ có thể hướng Lục Bích nở nụ cười thật tươi.
"Màu đỏ chính là máu tươi, nâu đen thẫm chính là máu khô đặc lại."
Sau đó, Thẩm Thanh Thành gặp khó khăn trong việc mang theo một túi gạch.
Một bên là túi gạch, trên mặt đất còn kéo dễ dàng, nhưng để kéo xuống cầu thang thì quả thật không dễ, đặc biệt cái cầu thang này còn rất dài.
Cuối cùng Lục Bích nói: "Cậu cầm lấy hành lý."
Thẩm Thanh Thành thật ra muốn thay đổi vị trí với Lục Bích, cậu hiểu rất rõ vị trí hiện tại của bản thân, ôm đùi phải có bộ dáng của ôm đùi.
Nhưng mà sự thật là cậu căn bản không thể di chuyển túi gạch kia, Lục Bích lại có thể mặt không đổi sắc nhấc nó.
Đồng ý.
Thẩm Thanh Thành nhấc hành lý của hai người chạy như bay xuống cầu thang.
Cậu vốn muốn chạy thật nhanh đem hành lý đặt xuống sau đó trở lại giúp Lục Bích nâng gạch một chút, như vậy cũng giúp Lục Bích nhẹ nhàng chút ít.
Rốt cuộc, sau khi Thẩm Thanh Thành xách hành lý xuống chân cầu thang, cậu nghe được âm thanh trao đổi loáng thoáng của người chơi ở biên trạm.
Cậu buông hành lý, ngẩng đầu.
Đây là một sân ga lộ thiên, xe lửa ở bên ngoài, sân ga ở trong nhà.
Bên ngoài sắc trời càng ngày càng đen, tốc độ nhanh đến không bình thường, đèn trên trần nhà thế nhưng không được bật.
Thẩm Thanh Thành không biết khi sắc trời hoàn toàn tối đen sẽ phát sinh cái gì, xoay người đang muốn trở về.
Lục Bích buông túi trong tay, thấy động tác của Thẩm Thanh Thành, "Làm sao vậy?"
Thì ra Lục Bích đã xuống tới, thật nhanh.
Thẩm Thanh Thành: "Không có gì, vốn dĩ tính trở về giúp anh."
"Không cần," Lục Bích nói, giơ tay sờ trán cậu, ngữ khí nhàn nhạt, "Ra mồ hôi rồi."
Thẩm Thanh Thành: "......"
Cậu hướng mắt nhìn Lục Bích, nhấc chân đi về phía trước hai bước.
Lục Bích cao hơn cậu vài centimet, nhưng mấy centimet này nếu nhìn bằng mắt thường thì thấy không chênh lệch lắm.
Khoảng cách hai người bởi vì Thẩm Thanh Thành bước tới liền trở nên rất gần, bốn mắt nhìn nhau, tầm mắt đan chéo.
Thẩm Thanh Thành: "Lục đại ca."
Lục Bích: "Ừ."
Thẩm Thanh Thành: "Anh đoán xem tôi đã thấy gì trong mắt anh?"
Lục Bích: "Cậu."
Thẩm Thanh Thành cười, "Đúng vậy."
Nhưng nếu là Lục Bích chân chính sẽ không trả lời tôi.
......
Trọng lượng của một túi gạch đối với Lục Bích mà nói cũng không quá nặng, hắn là đang lo lắng cái dây bện túi có đủ chắc chắn hay không.
Cũng may cho đến lúc hắn đi đến sân ga dây túi vẫn không bị đứt.
Thẩm Thanh Thành đang ở cửa cầu thang chờ hắn, vừa thấy hắn cậu liền cười dịu dàng nói: "Tôi đang định đi lên giúp anh."
Lục Bích: "Không cần."
"Chúng ta liền ở chỗ này chờ đi, cửa xe vẫn chưa có mở." Thẩm Thanh Thành nói.
Cậu kéo qua hai rương hành lý, một cái kéo qua phía mình sau đó đặt mông ngồi xuống, cái kia đẩy đến trước mặt Lục Bích, "Ngồi nghỉ một lát đi."
Lục Bích không ngồi, hắn nhìn bầu trời đang ngày càng u ám, "Trời tối quá nhanh."
Chính xác, tốc độ của bọn họ không tính là chậm, từ cửa nhà ga đến sân ga nhiều nhất chỉ 10 phút, chân trời lại từ ánh chiều tà tan hết, bầu trời nhanh chóng bị màn đêm bao phủ.
Thẩm Thanh Thành đi đến bên cạnh Lục Bích, cùng hắn nhìn bầu trời, "Trước đó tôi đã phát hiện, hơn nữa cửa xe cũng không biết khi nào sẽ mở."
Lục Bích "Ừ" một tiếng, không nói nữa.
Thẩm Thanh Thành không nhịn được nói tiếp, "Lục đại ca."
Lục Bích: "?"
Thẩm Thanh Thành: "Anh thật mạnh mẽ."
Nói xong liền dùng tay nhéo nhéo cánh tay nam nhân, không quá mạnh, cơ bắp cứng rắn.
Lục Bích đang mặc một cái áo tay dài, cách một tầng vải dệt hắn cảm nhận được hơi lạnh từ dưới da thịt đối phương truyền đến, hắn nhíu mày bắt lấy cánh tay đang tác loạn.
Tay thật lạnh.
Thẩm Thanh Thành lập tức oa oa kêu to, "Đau đau đau! Lục đại ca anh nhẹ thôi!"
Cảnh tượng này làm Lục Bích nhớ tới thời điểm hắn cùng Thẩm Mỹ Nhân mới vừa quen biết nhau, có hai lần đều là như thế này, hắn chỉ dùng hai phần lực, đối phương cũng đã giương nanh múa vuốt mà kêu đau.
Quá kiêu ngạo.
Hắn buông tay ra, ngữ khí lãnh đạm, "Đừng lộn xộn."
Thẩm Thanh Thành xoa đầu ngón tay lên án, "Tôi lộn xộn hồi nào? Xoa bóp tay cho anh thôi mà, mọi người đều là nam nhân, anh cũng có thể xoa bóp giúp tôi a ~ bất quá cơ bắp trên tay Lục đại ca thật tuyệt vời!"
Lục Bích: "......"
Trời càng ngày càng tối, không có ánh đèn, mắt thường chỉ có thể quan sát phạm vi nửa thước tình hình xung quanh.
Thẩm Thanh Thành đem hành lý hai người dịch lại gần nhau đặt dưới tầm mắt, miễn cho lát nữa lại nhìn không thấy.
Ban đêm bắt đầu nổi gió to, gió rất lạnh, thổi đến xương cốt cũng phát run.
Thẩm Thanh Thành run run, ôm cánh tay tới gần Lục Bích, "Lục đại ca, tôi lạnh quá."
Lục Bích: "Trong hành lý có quần áo."
Thẩm Thanh Thành: "Mở rương quá phiền phức, anh ôm tôi một cái, ôm tôi một cái tôi liền không lạnh."
Thấy nam nhân không nói lời nào, cậu bước lại gần đối phương một chút, cho đến khi cọ phải cánh tay của đối phương, hơi thở ấm áp từ bên cạnh truyền đến.
Cậu càng đánh bạo hơn, thuận thế đem thân thể chen vào trong lòng ngực nam nhân.
Lục Bích rũ mắt nhìn người trong lòng ngực.
"Lục đại ca ~"
Người trong lòng ngực điều chỉnh một chút tư thế, hai người mặt đối mặt đứng thẳng, một đôi tay xuyên qua thắt lưng Lục Bích gắt gao ôm lấy hắn.
Lục Bích nhấp môi, giữ lấy lưng người trong lòng bằng tay trái.
Bàn tay nam nhân hữu lực nóng bỏng, Thẩm Thanh Thành đem đầu dựa vào bả vai nam nhân, cong môi nở nụ cười.
"Phụt."
Trường đao đâm xuyên thân thể Thẩm Thanh Thành.
"Ô ~ ô ~"
Tiếng còi xe lửa khởi động vang lên, trần nhà sáng lên ánh đèn.
"Ông trời a, tôi ở bên này lo lắng nắm phổi nắm gan mà lo lắng cho anh, kết quả anh ở bên kia lại ôm nam nhân khác tìm hoan mua vui?"
"Lục Bích, anh có còn là người không!"