Chương 46: Tử vong lộ tuyến (2)

Chương 46 : Quy tắc(Phần 1)

"Lục Bích: Cậu có thể ngừng diễn không?"

************************

Theo tiếng vang bóp còi của xe lửa "Ô ô", trần nhà sáng đèn đem mảnh không gian biên trạm chiếu sáng.

Người chơi bởi vì ánh sáng xuất hiện đột ngột nên nhắm mắt lại, lúc sau thích ứng mới từ từ hé ra.

"A!" Có người chơi nhát gan kêu lên sau khi nhìn thấy tình hình ở sân ga.

Có ba cỗ thi thể nằm trên mặt đất

Một nữ nhân, hai nam nhân.

Mặt nữ nhân úp xuống nền đất, máu tươi từ lưng chảy xuống sàn bê tông chưa đổ nhựa, nhuộm ướt sũng mái tóc cô ta.

Nhưng kỳ quái chính là, hành lý của cô ta được đặt gọn gàng chỉnh tề phía xa.

Tử trạng của hai nam nhân còn lại vừa lúc tương phản với người chơi nữ, mặt họ ngửa lên trên, máu tươi tuôn ra từ bụng, khuôn mặt vốn đang nở nụ cười đắc ý giờ phút này có chút vặn vẹo.

Hành lý của hai nam nhân cách đó không xa.

Từ tử trạng bất đồng của ba người chơi, Thẩm Thanh Thành và Lục Bích có thể tưởng tượng được tình hình lúc đó.

Người chơi nữ được người khác tiếp cận với lý do cầm giúp hành lý, người này nhất định đã giả dạng khuôn mặt của một người chơi nào đó.

Cô ta đã gặp qua vì vậy không mang lòng phòng bị.

Kết quả chính là cô bị "Người chơi" mang giúp hành lý phía sau gϊếŧ chết.

Còn thứ tiếp cận người chơi nam chắc chắn là nữ, bởi vì sợ hãi hoặc tìm kiếm sự bảo vệ, vả lại nữ nhân này chắc chắn cũng có chút tư sắc. Nghe xong những lời xuân sắc nũng nịu liền cảm thấy sung sướиɠ, kết cục sau đó chính là cái chết.

Cầu thang kia cùng bóng tối đã trực tiếp đào thải ba người chơi không đủ cảnh giác.

"Bọn họ chết như thế nào? Tại sao một chút động tĩnh tôi cũng chưa từng nghe thấy!"

"Này, phó bản thật sự quá khó, vừa mới bắt đầu, mọi người vẫn còn chưa lên xe, đã chết ba người chơi trong số chúng ta."

"Nơi này hình như có 20 người."

Những lời này vừa được thốt ra, thanh âm thảo luận ồn ào tức khắc biến mất.

Tính luôn cả đứa bé được người chơi nữ kia ôm trong ngực, phó bản này tổng cộng chỉ có 19 người chơi.

Người vừa nói cảnh giác mà nhìn xung quanh, một giọt mồ hôi lạnh từ thái dương chảy xuống. Hắn nuốt một ngụm nước bọt, "Cũng, cũng có thể là tôi đếm sai rồi."

"Không sai," bên cạnh một nam nhân trung niên bộ dáng ổn trọng lên tiếng, biểu tình hắn ta ngưng trọng mà đánh giá từng người chơi, "Thật sự có 20 người."

Nói xong lời này, lập tức mọi người đều đưa mắt quan sát lẫn nhau, sau đó lực chú ý của mọi người đổ dồn về phía hai nam nhân đang ôm nhau.

Đây là hai nam nhân thế nhưng lại đang ôm nhau!

Nếu không phải lúc đầu bọn họ bị thi thể trên mặt đất hấp dẫn, bọn họ vốn sớm nên phát hiện hai người này không thích hợp!

Thân hình hai nam nhân cao xấp xỉ nhau, người đối mặt bọn họ cao hơn một chút, thần sắc lạnh lùng.

Còn nam nhân đưa lưng về phía bọn họ thì dáng người mảnh khảnh, một thân trường đao đang xuyên qua bụng hắn ta, máu tươi từ miệng vết thương nhỏ tí tách trên nền đất.

Lúc này chuôi trường đao đang chậm rãi rút ra khỏi bụng.

Người chơi liền nghĩ đến hai cỗ thi thể nam trên mặt đất, đồng thời lùi về sau, dùng ánh mắt hoặc căm thù hoặc sợ hãi mà nhìn chằm chằm vào nam nhân vừa ra tay.

Thì ra không phải quỷ quái gϊếŧ người, mà là người chơi phái cực đoan gϊếŧ người!

Tất cả sự việc vừa rồi chỉ phát sinh trong vòng vài phút ngắn ngủi.

Thời điểm tất cả mọi người lùi về phía sau, có một người chơi cư xử đột ngột.

Chỉ thấy Thẩm Thanh Thành kéo hai rương hành lý chen ra khỏi đám đông hướng nam nhân đi tới, một bộ ngữ khí như vừa bị phản bội, vô cùng bi thống.

"Lục Bích, anh mau nhìn xem hiện tại hai người là cái dạng này, nói sao bây giờ!"

Có người chơi nhanh mắt phát hiện, không chỉ quần áo, mà dáng người của người chơi đang tới gần người nam nhân kia rất giống với cái người vừa bị đâm.

Thẩm Thanh Thành như là có thuật đọc tâm, quay đầu lại hướng mọi người nói: "Không phải tôi giống hắn ta, là hắn ta giống tôi, cảm ơn."

Đây là một vấn đề làm người khác cảm thấy đau đầu.

Lông mày vốn đang cau chặt chợt buông lỏng, Lục Bích thu hồi trường đao, buông tay trái ra.

Không có chống đỡ thân thể ngã ngay xuống mặt đất, biểu tình trên mặt "Thẩm Thanh Thành" dừng tại hình ảnh oán hận cùng không thể tin tưởng nổi, rất nhanh sau đó liền hóa thành một sợi khói đen biến mất.

Đến vết máu cũng không lưu lại.

【 Aaaaaa bạo khóc, ta còn tưởng rằng đại thần thật sự đối Mỹ Nhân động thủ, ô ô ô 】

【 Nguyên lai là giả, hù chết tôi rồi! 】

【 Trò chơi thật quá đáng, lừa người chơi còn chưa tính, như thế nào đến chúng ta là người xem cũng bị lừa. Có biết cảm giác đang uống đường vui vẻ đột nhiên nuốt phải một mảnh thủy tinh là thế nào không? Biết thủy tinh sắc bén, còn bỏ vào nước đường gây tổn thương là thế nào? 】

【 Đúng vậy đúng vậy, thật quá đáng, một giây trước chứng kiến bọn họ ôm nhau ta còn thét chói tai sung sướиɠ! 】

【 Đích xác có điểm quá phận, nhưng ta cảm thấy thế lại càng tốt. Đến góc nhìn của thượng đế như chúng ta còn chưa phát hiện, đại thần cùng mỹ nhân là như thế nào phân ra thật giả? 】

【! Tỷ muội! Chính là như vậy! 】

【 Nếu thế này còn chưa được tính là yêu! 】

Chính bản Thẩm Thanh Thành ghét bỏ mà bĩu môi, "Cái biểu tình dữ tợn cuối cùng kia quá xấu, đây là sự vũ nhục đối với giá trị nhan sắc của tôi."

Mọi người xúm lại đang đi lên: "....."

Mặc dù người trên mặt đất tan biến rất nhanh, nhưng cũng đủ để đám người chơi nhùn rõ diện mạo của nó, cùng với cái người đang nói chuyện trước mặt giống nhau như đúc. Lại chưa nói đến sau đó thứ này còn trực tiếp hóa thành khói đen, tất nhiên không thể nào là con người.

Có quỷ quái giả dạng làm người chơi trà trộn trong bọn họ!

Nhận thức này làm tăng sự phòng bị của đám người chơi lên.

Cũng có người chơi nói: "Việc này cũng không thể chứng minh ba người chơi đã chết kia không phải do hắn gϊếŧ."

Vạn nhất người này chính là sát sát, vận khí không biết nên nói tốt hay là không tốt, chỉ là vừa vặn gϊếŧ trúng một con quỷ quái ngụy trang người chơi thôi thì sao?

"Ai nói vậy?" Thẩm Thanh Thành nhìn chung quanh một vòng, tầm mắt dừng lại trước mặt nam nhân đang cúi đầu, cậu nhận ra tên này, "Ngu ngốc?"

"Cậu nói ai ngu ngốc! Cậu mới ngu ngốc, ai muốn ai ngu ngốc!" Người này tránh sau lưng người chơi khác, trong miệng mắng lớn tiếng, nhưng chỉ cần Thẩm Thanh Thành làm ra động tác tới gần, hắn ta liền trốn đằng sau những người khác.

Người chơi trung niên trước đó đứng ra hoà giải, "Cửa xe đã mở, có chuyện gì lên xe lửa trước rồi nói sau."

Nguyên lai cửa xe lửa đã mở ra trong lúc mọi người đang tranh chấp.

Xe lửa đỏ tươi tổng cộng có 18 toa, lúc này cửa đang mở, đèn chỉ sáng lên duy nhất ở toa xe chính giữa, chính là toa xe thứ 9.

Chương 46 : Toa xe thứ 9 (Phần 2)

Mọi người xách hành lý của mình sau đó lên xe, cái tên vừa tranh cãi với Thẩm Thanh Thành lên xe nhanh nhất vì hắn ta gần cửa sau nhất.

Người chơi nữ mang theo đứa trẻ vốn dĩ chỉ đứng ngoài nghe mọi người thảo luận, bị tên kia đi qua đυ.ng phải, đứa con trong lòng lập tức "oa oa" khóc lên.

"Bảo bảo ngoan, không khóc nữa, không khóc nữa." Người chơi nữ một bên đưa tay vỗ về một bên thấp giọng trấn an đứa nhỏ.

Chờ đứa bé nín khóc, cô liền dùng đai gài đứa bé lên trước ngực, cánh tay mảnh khảnh bảo vệ lưng đứa bé, tay bên kia kéo hành ly dưới chân hướng cửa xe đi lên.

Hành lý của người chơi nữ là một cái túi bện nhỏ không nhiều hành lý lắm.

Sau khi đi được vài bước, không biết nghĩ đến cái gì, cúi đầu nhìn đứa con trong lòng, lại quay lại nhìn thi thể nam người chơi.

Cô nắm lấy rương hành lý của hắn kéo lên xe, Thẩm Thanh Thành âm thầm đem hành vi của cô thu vào đáy mắt, hứng thú hỏi:

"Đây là cô chuẩn bị cho con mình à?"

Người chơi nữ đột nhiên bị giọng nói của cậu làm cho hoảng sợ, trên mặt có chút sợ hãi, ngẩng đầu thấy là cậu, cánh tay nắm hành lý có chút khẩn trương.

Thẩm Thanh Thành: "Tôi tên Thẩm Mỹ Nhân, không biết nên xưng hô với cô thế nào."

Người chơi nữ thoạt nhìn tuổi cũng không lớn, bộ dáng thanh tú, nhiều lắm chỉ hơn hai mươi. Tay khẽ siết chặt hành lý, nghe vậy trả lời: "Tôi tên Lam Tú Nhi."

"Lam Tú Nhi," Thẩm Thanh Thành nói lại lần nữa tên cô, hỏi lại câu hỏi trước đó, dùng cằm chỉ chỉ hành lý trong tay cô, "Cho con của cô à?"

Lam Tú Nhi gật đầu, "Phải, đứa bé còn nhỏ, tôi sợ quần áo để thay không đủ dùng."

Nói xong dường như sợ cậu lại hỏi gì đó, nhanh chóng kéo hai rương hành lý chạy đi.

Thẩm Thanh Thành sờ mặt của mình, đi tới hỏi Lục Bích, "Tôi lớn lên cũng không giống người xấu phải không?"

Lục Bích: "Ừ."

Thẩm Thanh Thành: "Nghe như thật có lệ."

Hai người lên xe lửa cuối cùng, may mắn lần này không có tên "Mỹ Nhân" và "Lục Bích" giả nào nữa.

Nhưng mà.

"Tôi không đi nữa, tôi muốn xuống xe!" Thấy rõ hoàn cảnh bên trong toa xe, Thẩm Thanh Thành lập tức lớn tiếng nói.

Cậu là người thuộc phái hành động, nói đi là đi, Lục Bích đứng phía sau cậu, vì thế cậu trực tiếp đâm sầm vào lòng ngực của hắn.

Sau đó Thẩm Thanh Thành chỉ có thể trơ mắt mà nhìn cửa xe đóng lại trước mắt mình, một tiếng "Phanh" dữ dội vang lên.

"!"Cậu hít hà một hơi, hơn nữa khẩu khí hùng hổ như thế nào cũng phun ra được nữa.

Cậu nằm liệt lên đầu vai nam nhân, thanh âm run rẩy, "Lục, Lục đại ca, tôi sợ mình sống không nổi."

Toàn bộ toa xe, 60 chỗ ngồi, tất cả đều là ghế ngồi cứng.

Toàn! Là! Ghế! Cứng!

Không! Có! Giường!

Thân thể cậu vốn đã quen sống trong nhung lụa, bây giờ như thế nào chịu được a.

Nghĩ đến đây Thẩm Thanh Thành liền nhịn không được bi thống trong lòng, thương tâm thút thít vài tiếng.

Lục Bích: "" Hắn suýt chút nữa không kìm chế được mà nở nụ cười.

"Có thể đừng diễn nữa được không?"

Thẩm Thanh Thành tức giận mà đứng thẳng dậy, trừng hắn một cái, "Cái gì mà diễn?Tôi đây là đang thật lòng bày tỏ nỗi bi thống cho cái mông của tôi trong 7 ngày tới!"

Khi cậu đang nói chuyện, xe lửa khởi động, loảng xoảng xích loảng xoảng xích mà chạy về phía trước.

Sàn trên toa xe không ổn định, Thẩm Thanh Thành nhanh chóng nhường đường cho Lục Bích để tìm một chỗ đặt hành lý xuống.

60 chỗ ngồi, 16 người chơi.

Chính xác mà nói chỉ có 15 người chơi có ý thức quyết định, cùng với một đứa trẻ đang ngủ ngon lành trong ngực mẹ.

15 người này chia nhau ngồi rải rác trong xe, đa số đều ngồi đằng trước và đằng sau, để lại chỗ ngồi ở giữa cho hai người bọn họ.

Haizz, trước sau trái phải giờ phút này đối với cậu mà nói không khác gì nhau cả, chỗ ngồi phía trước ghế cũng đâu có mềm hơn, mông nên đau vẫn sẽ đau thôi.

Aizzz, trẫm quá khó khăn.

Thẩm Thanh Thành lại thở dài, đang định lấy ra một vài món quần áo đem kê dưới ghế ngồi cho mềm một chút, bông nhiên thiết bị đầu cuối vang lên thông báo.

Không chỉ có cậu, toàn bộ thiết bị trong toa xe của 16 người chơi đều vang lên thông báo nhắc nhở.

Mọi người đều biết, người chơi trong phó bản không có khả năng thu được tin tức đến từ bạn tốt, trừ phi là tổ đội.

Nhưng lần này không có khả năng 16 người chơi đều cùng tổ đội.

Tâm tình mọi người khác nhau mà mở ra thiết bị đầu cuối xem xét thông báo.

【 Phó bản đặc biệt "Tử vong lộ tuyến" , quy tắc thông quan: 】

【1. Người chơi gần cửa nhất có thể có thể xuống xe trước sau khi đến trạm cuối. 】

【2. Chỗ ngồi người chơi sẽ được điều chỉnh mỗi ngày một lần vào chạng vạng, quy luật thay đổi không chắc chắn 】

【3. Nó rất giỏi về ngụy trang ẩn núp, thích đùa bỡn nhân tâm, đang lẩn trốn bên cạnh các người! 】

Trò chơi cư nhiên cho bọn hắn thông báo thông quan?

Thẩm Thanh Thành nhìn chằm chằm ba quy tắc nửa ngày, xác định bản thân không nhìn lầm, quả thực không biết nên dùng từ gì để biểu đạt tâm tình hiện tại của mình.

Nếu một hai phải nói, Chu Bái Bì**đột nhiên mời toàn thôn dân ăn tiệc?

(** Chu Bái Bì: Một tên cường hào ác bá dưới ngòi bút của tác giả Cao Ngọc Bảo, vì thời xưa chưa có đồng hồ nên lấy tiếng gà gáy làm giờ đánh dấu ngày làm việc. Chu Bái Bì vì muốn bóc lột người làm nên nửa đêm giả tiếng gà gáy để gọi người làm dậy lao động. "bái bì" ở đây còn có nghĩa là lột da.)

Điều thứ ba trong ba quy tắc hẳn là nói tới quỷ quái trong màn này, giỏi về ngụy trang ẩn núp, thích đùa bỡn nhân tâm.

Điểm này Thẩm Thanh Thành đã nhìn ra, chỉ cách một cầu thang liền giở trò giả mạo Lục Bích lừa gạt cậu, cậu là một tên dễ bị lừa như vậy sao?

Lại còn giả mạo cậu đi lừa Lục Bích, a, Lục Bích nếu dễ bị lừa như vậy còn đến phiên ngươi à?

Y, có cái gì không đúng.

Khụ khụ, Thẩm Thanh Thành thu liễm suy nghĩ, hỏi người bên cạnh, "Phó bản đặc biệt đều có một đống quy tắc như thế này à?"

Lục Bích: "Có lẽ do cấp bậc phó bản này cao."

Lúc này người chơi còn lại cũng xem xong thông báo, người chơi cướp được vị trí hàng ghế phía trước ai ai cũng kinh hỉ dị thường.

Hàng phía trước liền có nghĩa là có thể sớm xuống xe, sớm thông quan hơn!

Ngồi ở hàng ghế đầu tiên có hai người chơi, một trái một phải, trong đó có tên ném hành lý "ngu ngốc" mà Thẩm Thanh Thành quen mắt.

Người này bảo vệ hành lý của hắn ta, thỉnh thoảng khẩn trương mà quay ra phía sau nhìn nhìn, sợ có người đi lên đoạt lấy vị trí của hắn.

Hàng ghế đầu tiên vẫn còn hai chỗ trống.

Khoảng cách của người chơi tên Lam Tú Nhi tương đối gần hàng ghế đầu, vì sợ người khác làm tổn thương đến đứa trẻ vì vậy chủ động cầm lấy hành lý đi xuống phía sau.

Đệ nhất bài còn dư lại hai chỗ ngồi.

Thẩm Thanh Thành nghiêng đầu hướng cô vẫy tay, "Xin chào, thật là trùng hợp."

Lam Tú Nhi nỗ lực kéo khóe miệng, gian nan mà lộ ra nụ cười mất tự nhiên tỏ vẻ đáp lại.

Thẩm Thanh Thành che miệng ghé vào đầu vai Lục Bích, cười hai ba tiếng, nhỏ giọng nói: "Cô ấy thật hài hước, sợ tôi còn đáp lại tôi, lại còn cười đáp lại."

Cậu cười đến vô cùng cao hứng, toa số 8, 9 cánh cửa giữa hai toa xe bỗng nhiên vang lên âm thanh "Kẹt kẹt" chậm rãi mở ra.

Một bóng người trong bộ đồng phục kiểu cũ ẩn trong bóng tối.

Hắn ta rất cao, đầu cơ hồ sắp chạm đỉnh xe. Hắn ta cũng rất gầy, đồng phục cũ nát mặc trên người khiến hắn trông như cây tre sào.

Khuôn mặt trắng bệch thoa phấn son, đôi mắt nhắm nghiền, sống mũi quá ngắn đến nỗi nó hòa quyện với toàn bộ khuôn mặt, chỉ còn hai cái lỗ mũi.

Giọng nói lạnh như băng truyền đến từ yết hầu của người đàn ông "Hoan nghênh đã đi chuyến Hài hòa hào" "Đi xe hãy văn minh

.....Nghe theo sự sắp xếp của tiếp viên......Bắt đầu"

"Bây giờ.......Bắt đầu điều chỉnh.......Chỗ ngồi.... "

Khuôn mặt trắng bệch của người đàn ông cười toe toét "Thỉnh nghiêm túc......Nhớ lại.......từ cửa nhà ga.......đến lúc lên xe.........có một vài người.........không phải bạn đồng hành."

Tác giả có lời muốn nói :

Thẩm Thanh Thành: Lục đại ca, tương lai mông tôi sẽ rất đau đó. (o_ _)o

Lục Bích: (Vẫn vậy)Tôi không có dưa (Thờ ơ)