Vì hiểu lầm đối phương gọi Lục Bích là "anh trai" nên Thẩm Thanh Thành khá ấn tượng với người này.
Bất quá điều mà Thẩm Thanh Thành không nghĩ tới chính là cậu lại tận mắt chứng kiến câu chuyện của Tầm Vũ. Theo lời cậu ta đã kể, lúc còn sống bản thân là một học sinh trung học, chết vì bị bạo lực học đường.
Trong câu chuyện đang hiển thị trên màn hình, có hai tình tiết quan trọng khiến Thẩm Thanh Thành chú ý.
Cậu học sinh mặc áo trắng viền xanh, chính là Tần Vũ, trước khi bọn bắt nạt kịp phản ứng đã dũng cảm xô người bỏ trốn, thậm chí còn không đi WC.
Những kẻ đó tiếp tục đuổi theo Tần Vũ đến cửa lớp, muốn dạy đối phương một bài học, nhưng đứng trước ánh nhìn săm soi của mọi người xung quanh thì không dám hành động lỗ mãng.
Thời gian lại trôi qua mấy ngày, trong khoảng thời gian này bọn bắt nạt vẫn không ngừng gây rắc rối cho Tần Vũ, nhưng cậu ta trước sau đều lộ ra dáng vẻ "không quan tâm" hoặc phản kháng quyết liệt.
Không phải Tần Vũ chưa từng đi tìm giáo viên đòi lại công đạo. Nhưng nhóm học sinh kia sớm đã bất trị, ngỗ ngược ngang tàng, bị gọi lên khiển trách vài lần vẫn trơ mặt không sợ, mời phụ huynh lên thì người nhà không quản. Không lẽ đường đường là giáo viên, bọn họ lại ra tay đánh đập học sinh?
Giáo viên chỉ có thể khuyên Tần Vũ đừng cùng đám người này cứng đối cứng, chịu được thì chịu, nếu bọn chúng hành động quá phận thì báo lại giáo viên, dù sao Tần Vũ vẫn là học sinh năm nhất, còn phải nhẫn nhịn để lên lớp.
Tần Vũ nhàn nhạt đáp lại, sau đó không bao giờ nói với giáo viên những chuyện như vậy nữa, bởi vì cậu ta biết chuyện này chỉ càng khiến đám bắt nạt ra tay mạnh bạo hơn, căn bản không có tác dụng.
Tần Vũ không nói, giáo viên sẽ coi như không có chuyện gì xảy ra. Nếu tình cờ bắt gặp, sẽ giả vờ khiển trách đôi ba câu, kết thúc câu chuyện sẽ là lời khuyên răng Tần Vũ cố gắng học tốt.
Tiếng cười đắc thắng của những kẻ đó tương phản rõ rệt với trạng thái ngày càng ảm đạm của Tần Vũ.
Sự tình sao lại phát triển thành cục diện này? Rõ ràng lúc đầu đám người này chỉ ngứa mắt hình ảnh bạn học luôn vây quanh hâm mộ, nhận được sự khen ngợi từ giáo viên của cậu nên thuận miệng nói khích vài câu mà thôi.
Bởi vì đám người này luôn tỏ ra kiêu ngạo bất cần nên Tần Vũ cũng không muốn cùng bọn họ đối chọi gay gắt, làm ảnh hưởng đến kết quả học tập, nên nhắm mắt bỏ qua.
Và rồi kiểu hành vi "chướng tai gai mắt" này càng ngày càng diễn ra thường xuyên hơn, từ lời qua tiếng lại cho đến trấn lột tài sản, dẫn đến tình cảnh hiện tại.
Hôm nay là thứ bảy, ngày Tần Vũ nhận được học bổng của năm. Đây cũng là ngày các học sinh trung học được về nhà mỗi tháng, chính vì vậy nhà trường đã ấn định học bổng được cấp vào ngày này.
Như thế học sinh vừa vặn có thể giao tiền cho ba mẹ của mình.
Tần Vũ rời trường học với đống sách vở và hành lý trên lưng, không ngờ lại bị đám lưu manh ở trường đợi sẵn chặn đường.
Đám người này yêu cầu Tần Vũ giao nộp số tiền học bổng vừa nhận được trong hôm nay. Cậu tất nhiên không đồng ý, cậu định đưa số tiền này cho mẹ để trang trải cuộc sống, bởi vì gia đình Tần Vũ vốn tương đối khó khăn.
Cậu không muốn, đám người đó cũng không từ bỏ, số tiền này đủ để bọn chúng ăn chơi một khoảng thời gian.
Vì thế hai bên đã xảy ra tranh chấp.
Dưới cơn giận dữ mất kiểm soát, Tần Vũ nhặt viên gạch bên đường lên đánh vào đầu một tên trong số đó, khiến đối phương máu chảy đầm đìa.
Chuyện này khiến Thẩm Thanh Thành vô cùng kinh ngạc, cậu tưởng rằng Tần Vũ sẽ bỏ mạng trong trận hỗn chiến, hóa ra không phải như vậy.
Tần Vũ vốn không thuộc kiểu người rụt rè, do sự bàng quan của giáo viên nên cậu ta mới phải kìm nén nếu muốn tiếp tục học ở trường.
Thẩm Thanh Thành xem tiếp.
Viên gạch kia tất nhiên không gây chết người, nhưng thành công hù dọa đám lưu manh trường học vốn chưa từng nhìn thấy cảnh này. Tần Vũ tranh thủ thoát thân, trở về nhà như những ngày bình thường.
Trước buổi học vào sáng thứ hai, đám lưu manh ghi hận kéo Tần Vũ lên sân thượng nói chuyện.
Yêu cầu của bọn chúng rất đơn giản, Tần Vũ đã ra tay đánh người, nên phải bồi thường, số tiền gấp đôi học bổng, nếu không sẽ tố cáo cậu.
Dựa theo tính cách của Tần Vũ, tất nhiên cậu không đồng ý, hai bên lại xảy ra tranh chấp. Đáng tiếc lan can trường học đã có tuổi, Tần Vũ bị đám người xô đẩy ngã vào lan can, lại không được chống đỡ, thì té xuống bên dưới.
Tần Vũ đã chết.
Lúc này, số 1113 đang theo dõi năng lượng dao động đột nhiên lên tiếng: "Trưởng quan, năng lượng số hiệu 12345 đột nhiên tăng mạnh."
Đầu tiên, Thẩm Thanh Thành nhìn lướt qua biểu đồ đường biểu diễn năng lượng dao động. Một đường dao động thẳng được biểu diễn trên biểu đồ, đột nhiên gãy khúc, năng lượng tăng cao tại một thời điểm chạm tới giá trị quy định.
Cậu nhìn kỹ thời điểm đó, chính là lúc Tần Vũ ngã lầu bỏ mạng.
Nhân viên số 1113 nói: "Trưởng quan, năng lượng đã đạt tới đỉnh điểm, đang tiến vào giai đoạn cân bằng, chúng ta chuẩn bị bắt giữ chưa?"
Quả nhiên, đường biểu diện đột nhiên hạ xuống tạo thành góc 90 độ, sau đó tiếp tục thẳng tắp.
Thẩm Thanh Thành bình tĩnh nói: "Rồi."
Nhận được mệnh lệnh, từ phi thuyền, số 1114 thả một vật hình cầu cỡ nắm tay xuống hành tinh xanh.
Khi viên cầu nhỏ đi đến trường trung học của Tần Vũ, diễn biến câu chuyện đã hiển thị tới ngày chôn cất cậu ta.
Cái chết của Tần Vũ được xác định là tự sát, bởi vì áp lực năm cuối quá lớn dẫn đến suy sụp tinh thần.
Ngày hôm đó còn quá sớm, không ai nhìn thấy đám lưu manh kéo Tần Vũ lên lầu.
Hiệu trưởng cũng không hy vọng trường học xảy ra án mạng. Học sinh tự tử dưới áp lực học hành quá lớn vẫn dễ nghe hơn là chết vì bị bạo lực học đường. Dù sao hàng năm cũng không ít vụ học sinh tự sát vì áp lực học hành.
Hơn nữa, phụ huynh của đám bắt nạt kia có người hắn không dám đắc tội.
Về phía phụ huynh, sau khi cảm thấy sự việc có khả năng khiến con mình phải ngồi tù thì mới bắt đầu quan tâm một chút. Chuyện thứ nhất chính là xóa sạch dấu vết liên quan đến con mình.
Cảnh sát đã xác nhận vụ việc, phía trường học thì có giáo viên và hiệu trưởng làm chứng, lại không có học sinh nào chứng kiến sự việc, vì vậy ngay cả khi mẹ Tần Vũ nghi ngờ cái chết của con trai mình cũng không làm được gì.
"Bắt giữ thành công," số 1114 kích động cất tiếng, "Trưởng quan, chờ khí cầu quay trở về chúng ta sẽ đi đến địa điểm tiếp theo."
"Ừ." Thẩm Thanh Thành tùy ý ừ một tiếng.
Khi quả cầu nhỏ quay trở lại, cậu cầm lấy nó sau đó lật lên lật xuống xem xét. Bề mặt quả cầu trông giống một khối kim loại màu đen bình thường, nhưng Thẩm Thanh Thành cảm nhận được tia âm khí quen thuộc từ nó.
Thì ra âm khí chính là năng lượng đặc biệt trong lời những người này.
Thẩm Thanh Thành có linh cảm bản thân sẽ không ở đây lâu nữa nên đứng dậy đi vào quan tài nằm xuống, sau khi đóng nắp quan tài lại thì không lập tức mở ra. Cậu yên lặng nằm chờ, nhưng chưa đến hai phút đã bất tri bất giác lăn ra ngủ mất.
Khi cậu tỉnh dậy, cảnh vật xung quanh thật sự đã thay đổi.
Thẩm Thanh Thành đang thoải mái ngồi trên một chiếc ghế lơ lửng, trước mặt cậu, rất nhiều nhân viên mặc đồng phục màu xanh nước biển đang bận rộn làm việc trước một màn hình máy chiếu cực lớn.
Trên màn hình máy chiếu không còn hiển thị hình ảnh nhân vật nữa mà là một khối rubik xoay tròn, số lượng nhiều không đếm nổi.
Không lâu sau khối rubik ngừng quay, trên màn hình hiển thị bốn chữ: "Trò chơi kinh dị."
"Thành công rồi!"
Nhóm nghiên cứu hưng phấn reo lên. Sau đó một nhân viên xoay người đến gần Thẩm Thanh Thành báo cáo tình hình.
"Trưởng quan, máy chơi game đã nghiên cứu thành công bước đầu, đã đến lúc tìm người thử nghiệm tính năng của trò chơi!" Tên đội trưởng kích động nói.
Thẩm Thanh Thành liếc mắt nhìn số hiệu bên ngực phải đối phương, số 0009. Sau đó cậu nhìn xuống ngực mình, số 0001.
Dựa vào kinh nghiệm hai lần trước, Thẩm Thanh Thành đoán được đại khái ở đây, số hiệu càng cao thì chức vụ và quyền hành càng cao.
Thẩm Thanh Thành không quan tâm vì sao mỗi lần thay đổi, chức vụ của cậu lại càng cao. Nhưng khi nhìn thấy số 0001, trong đầu lập tức nảy ra suy nghĩ, liệu cậu có nên sử dụng quyền hành yêu cầu đám người tìm giúp Lục Bích hay không?
Cuối cùng, điều khiến Thẩm Thanh Thành xua tan ý nghĩ này không phải là hành vi bất thường sẽ khơi dậy sự nghi ngờ từ đám nhân viên, mà là cậu nhận ra đây không phải một phó bản hoàn chỉnh, cho dù cậu phân phó tìm kiếm, bọn họ cũng chưa chắc tìm được Lục Bích.
Vì thế Thẩm Thanh Thành lại tiếp tục ủ rũ, uể oải nói với tên đội trưởng trước mặt: "Đi thu xếp đi."
Tên đội trưởng phấn khích rời khỏi.
Sau khi tên đội trưởng rời khỏi, Thẩm Thanh Thành thay đổi tư thế ngồi trên chiếc ghế lơ lửng, hình ảnh trước mặt đột nhiên thay đổi.
Vẫn là phòng thí nghiệm đó, vẫn ngồi trước màn hình chiếu, nhưng đám nhân viên mặc đồng phục xanh đã biến mất, chỉ còn lại tên đội trưởng và mười nam nhân vóc dáng cao lớn đứng phía sau.
Thẩm Thanh Thành đối với chuyện này vô cùng bình tĩnh, cậu đã quen với vấn đề cốt truyện bị nhảy, nhanh chóng thích nghi với cốt truyện mới, cất giọng: "Đã chuẩn bị xong?"
Cậu đưa mắt quan sát đám người phía sau tên đội trưởng. Vóc dáng những người này vô cùng hoàn mỹ, tất cả đều không mang mặt nạ, lộ ra khuôn mặt tuấn mỹ hơn người.
Khi nhìn đến một người đàn ông có vây tai đứng lẫn bên trong, ánh mắt Thẩm Thanh Thành ngưng trọng.
Số 0009 nói: "Vâng, thưa ngài, mười người này đều là những tài năng xuất chúng được tuyển chọn từ các quân đoàn khác nhau."
Thẩm Thanh Thành: "Bọn họ có hiểu tình hình không?"
Vốn dĩ cậu định kiểm tra mục đích của trò chơi, nhưng không ngờ tên đội trưởng không hiểu dụng ý câu nói, ngữ khí cam đoan trả lời: "Trưởng quan yên tâm, cấp trên của bọn họ đã cảnh báo trước khi phái người đến đây, bọn họ sẽ hoàn toàn nghe theo mệnh lệnh của ngài."
Câu cuối cùng, hắn đến gần Thẩm Thanh Thành thì thào: "Nói cách khác, trưởng quan có thể sai họ làm bất cứ chuyện gì."
Sao?
Thẩm Thanh Thành đưa mắt nhìn tên đội trưởng, hiểu rõ mục đích trong lòng của cậu, hắn không nói gì thêm, chỉ cười hắc hắc hai tiếng.
Thẩm Thanh Thành sửng sốt, thì ra ở đây không chỉ giống nhau ở sự "khiêm tốn" mà "quy tắc ngầm" cũng rất giống Hoa Hạ.
Một khi đã như vậy, cậu cũng không cần khách khí.
Thẩm Thanh Thành híp mắt khẽ cười một tiếng, ánh mắt lưu luyến nhìn nam nhân có vây tai, cất giọng: "Dự án này vô cùng quan trọng, ta cần đích thân theo dõi mọi thay đổi bên trong hiệu ứng trò chơi."
Tên đội trưởng liếc mắt nhìn nam nhân có vây tai, ngầm ra hiệu. Đối phương im lặng một lúc, sau đó tiến về phía trước hai bước, quỳ xuống trước mặt Thẩm Thanh Thành.
Hắn nắm lấy tay Thẩm Thanh Thành, đặt mu bàn tay lên trán, áp xuống dao động trong mắt, nghiêm nghị nói: "Cẩn tuân mệnh lệnh của ngài."
Sau hai lần thăng chức, cuối cùng Thẩm Thanh Thành cũng có phòng riêng, cậu nhanh chóng đưa người về phòng.
Cửa phòng đóng lại, cậu quay lại nhìn nam nhân đang đứng ở cửa dường như không có ý định tiến thêm một bước. Cho dù đối phương che giấu rất khá, nhưng Thẩm Thanh Thành vẫn nhìn ra, người này đang vô cùng cảnh giác và phòng bị cậu.
Khó trách, dù sao diện mạo của cậu cũng không giống trước đây, đã vậy còn phải mang mặt nạ, ngay cả chiều cao cũng thay đổi, lùn hơn đối phương một cái đầu.
Thẩm Thanh Thành có thể căn cứ hơi thở nhận ra đối phương, nhưng đối phương không nhất định nhận ra cậu.
Nhưng không thành vấn đề, điều này không phải cho thấy cậu đã diễn rất tốt sao.
Tâm trạng bây giờ của Thẩm Thanh Thành rất tốt, vì vậy bắt đầu nảy sinh ý đồ đen tối, xấu xa nói với nam nhân: "Cởϊ qυầи áo ra, tôi muốn kiểm tra."
Lần này nam nhân im lặng một hồi lâu. Thời điểm Thẩm Thanh Thành cho rằng đối phương sẽ không nghe lời thì thấy tay người này dịch đến bên hông cậu. Thẩm Thanh Thành mở to hai mắt, vẻ mặt vô cùng mong đợi.
Sau đó cậu bị nam nhân ấn vào tường, vươn tay bóp cổ.
Đối phương lạnh nhạt nói: "Không được nhúc nhích."
Thẩm Thanh Thành tiếp tục tìm đường chết, "Lỗ tai này của anh là huyết thống nhân ngư sao? Mau cởϊ qυầи ra, tôi muốn kiểm tra xem liệu người cá có tiểu jj không!"