Chương 49: Ra Tay

Đương nhiên, cũng chỉ là chút phiền phức mà thôi.

Hắn khảo sát qua khói đen ở ngoài thành, xác thực có tính chất của trận pháp.

Trận pháp này có lẽ có thể vây chết phàm nhân, nhưng thủ đoạn của tu tiên giả nhiều lắm.

Phương Tịch biết liền có mấy loại, trong đó tiện lợi nhất chính là Phá Cấm Phù!

Loại phù lục này cực kỳ quý trọng, am hiểu phá hư các loại trận pháp.

- Khói đen ở ngoài thành kia, tương đương với khốn trận cấp một, dùng một tấm Phá Cấm Phù cấp một, dù không thể phá hư, ít nhất cũng có thể lâm thời phá ra một lỗ hổng đào mạng...

- Đương nhiên, Phá Cấm Phù ít nhất cấp một thượng phẩm, hơn nữa bởi vì ít ỏi hiếm thấy, giá cả ít nhất mấy chục viên linh thạch...

- Vẫn phải mau chóng tăng cao thực lực, tiến hành mậu dịch hai giới.

Phương Tịch nhìn về phía trung tâm thành, trên mặt mang theo vẻ sầu lo.

Yêu Ma Thụ kia mấy ngày không gặp, lại cao lớn lên mấy phần.

Rất hiển nhiên, con Yêu Ma Thụ này còn đang trưởng thành.

Lấy uy thế hiện tại, cùng với đặc tính bất tử, cho dù Trúc Cơ kỳ cũng khó mà thu thập, mà khói đen ở ngoài thành, thì tới trình độ trận pháp cấp một.

Nếu nó chân chính trưởng thành, đặc biệt sau khi khói đen có thể so với trận pháp cấp hai, như vậy Phương Tịch chỉ có thể vĩnh viễn ở nơi này.

Khi đó chỉ có thể từ bỏ tài nguyên ở Đại Lương Thế Giới!

...

Cửa đông thành.

Trong đại trạch của võ quán Bạch Vân.

Một nam tử chống trường côn, lạnh lùng nhìn về phía đám người Mộ Phiêu Miểu:

- Ta chỉ muốn bái kiến Mộ Thương Long lão tiền bối mà thôi, vì sao các ngươi ngăn cản?

Ở bên chân hắn nằm một người, lại là Hách Lam.

- Ngươi lợi dụng lúc người ta gặp khó khăn!

Mộ Phiêu Miểu hận đến nghiến răng.

Sau khi Mộ Thương Long bất tỉnh, trạng thái vốn rất tệ, mấy ngày nay nàng cực kỳ phiền lòng.



Không nghĩ tới hôm nay, đột nhiên có người gϊếŧ đến tận cửa, chính là Viên Phi này, công bố muốn luận võ với Mộ Thương Long!

Hách Lam đi ra lý luận, liền bị hắn một côn lật tung.

Lúc này Mộ Phiêu Miểu mới biết, Viên Phi đã đột phá cảnh giới Quán Chủ!

Ở trong thế hệ trẻ tuổi của thành Hắc Thạch, có thể nói đệ nhất.

- Võ quán Bạch Vân ta đã bái phục chịu thua, ngươi còn muốn như thế nào?

Mộ Phiêu Miểu nhìn các sư đệ sư muội không còn dùng được, nội tâm âm thầm tức giận.

- Ha ha, dựa theo quy củ của giới võ quán, nếu ta đến nhà khiêu chiến thắng, có thể thu được tất cả của người thất bại.

Viên Phi nhìn xung quanh:

- Hiện tại mọi người đều chán nản, các ngươi giao tòa nhà này cùng lương thực cho ta là được.

Trước đó võ quán Bạch Viên của hắn tổn thất nặng nề, ngay cả võ quán chủ cũng chết trận.

Bây giờ thật vất vả chạy trốn tới ngoại thành, lại phát hiện địa phương tốt đều bị người chiếm, đồng thời vật tư dự trữ cũng không đủ, vì vậy liền đánh chủ ý tới võ quán Bạch Vân.

Bởi vì võ quán Bạch Vân tuyển vị trí tốt, đồng thời vật tư tựa hồ cũng khá sung túc.

Mấu chốt nhất là... Căn cứ tin tức lấy được, Mộ Thương Long bị thương nặng sắp chết, mà trong võ quán Bạch Vân, lại không có cao thủ cấp bậc Võ Giả thứ hai!

- Không thể!

Mộ Phiêu Miểu không chút nghĩ ngợi, lập tức từ chối.

Hiện tại lấy những thứ này, chính là muốn mạng bọn họ!

- Hừ, rượu mời không uống chỉ thích uống rượu phạt, phải biết bây giờ trong thành, nhược nhục cường thực mới là thiên kinh địa nghĩa.

Viên Phi nắm chặt trường côn, trong lòng động sát cơ.

Rất nhiều thân nhân của hắn đều chết ở trong ma tai, đã sớm nín một bụng tà hỏa.

Huống chi nữ nhân này cũng coi như đẹp đẽ...

Đang trầm ngâm, một bóng người nhào ra, quỳ trên mặt đất:

- Vũ Cực nguyện ra sức trâu ngựa cho đại nhân!

- Nhị sư huynh, ngươi...

Đường Toàn chỉ vào Vũ Cực, thân thể run rẩy.



Lưu Đào Đào cũng không nghĩ tới, nhị sư huynh Vũ Cực lại phản bội đầu tiên.

Tuy mất đi Võ Giả chân lực, tình cảnh của võ quán Bạch Vân xác thực không tốt.

Nhưng loại tâm tính này...

- Vũ Cực? Ngươi không sai, rất tốt...

Viên Phi cười ha ha:

- Đáng tiếc... Ngươi có thể phản bội võ quán Bạch Vân, thì lúc nào cũng có thể phản bội ta.

- A?

Vũ Cực ngẩng đầu, vẻ mặt kinh hoàng.

Sau một khắc.

Một côn ảnh nện ở trên trán hắn, làm óc hắn vỡ toang mà chết.

Ầm!

Thi thể Vũ Cực ngã xuống đất.

Nhìn người sống sờ sờ biến thành thi thể, cho dù mấy ngày nay đã trải qua rất nhiều, Mộ Phiêu Miểu vẫn cảm giác có chút đần độn.

- Làm sao? Ta chỉ cho các ngươi mười hơi thở cân nhắc.

Viên Phi cảm giác trong lòng cực kỳ vui sướиɠ.

Đây mới là thế giới hắn muốn, thực lực chính là quyền lực!

Nếu không phải trong thành có nguy cơ sống còn, thì tốt biết bao nhiêu.

- Ta... trả lời...

Mộ Phiêu Miểu cực kỳ không cam lòng, lúc này mất đi phòng ốc che chở cùng vật tư, thì không khác gì chết.

Nhưng sau đó chết, dù sao cũng hơn lập tức chết.

- Chúng ta không đáp ứng.

Đang lúc này, ngoài cửa truyền tới một giọng nói ôn hòa.

Phương Tịch đi vào, hờ hững nói.