Chương 48: Minh Thanh Các 2

So sánh mà nói, mình không có sở trường gì, vẫn đàng hoàng làm tiểu trong suốt đi thôi.

Tỷ như linh trà này không tệ, uống một hớp thể xác tinh thần đều sảng khoái.

Còn có bánh ngọt, ăn một miếng không chỉ thơm ngon, còn có thể tăng cường tu vi.

Thậm chí Phương Tịch cảm giác, nếu có thể ngày ngày hưởng dụng, hắn ở trong vòng một tháng, là có thể tu luyện tới Luyện Khí tầng ba đỉnh phong.

- Phượng cầm sư sắp tới! Còn có một vị quý khách.

Đúng lúc này, bên ngoài bay tới một đạo Truyền m Phù.

Thẩm Hạo Nhiên xem qua, trên mặt hiện ra vẻ vui mừng, đồng thời nhìn về phía Phương Tịch.

Phương Tịch nhìn xung quanh, phát hiện bao sương này ngồi bốn người rất thoải mái, ngồi năm người đã có vẻ hơi chen chúc, về phần sáu người...

Hắn là tiểu tu tu vi thấp nhất, bối cảnh yếu nhất, vẫn phải có ánh mắt một chút, vì vậy đứng dậy:

- Các vị, trong nhà còn có chuyện quan trọng, ta cáo từ trước.

- Nhưng Phượng cầm sư sắp lên đài, tiếng đàn của nàng rất hiếm thấy...

Vân Mộng tiên tử đáng tiếc nói, nhưng không có ý lưu khách.

Phương Tịch thi lễ, đi ra bao sương.

Trong lúc mơ hồ, còn có tiếng nói chuyện của Thẩm Hạo Nhiên với Trần Bình truyền đến:

- Trần đạo hữu, ngươi tương lai chính là một vị Phù Sư, phải có thân phận... Ta nói với ngươi, vị quý khách sắp tới kia, là một cao thủ Luyện Khí hậu kỳ...

- Ồ? Vậy còn phải nhờ Thẩm huynh dẫn tiến.

Trần Bình vui mừng nói.

...

Thời điểm Phương Tịch đi ra Minh Thanh Các, mơ hồ có thể nghe được tiếng đàn từ trong lầu các truyền ra.

Trên đài cao, tựa hồ nhiều một bóng người xinh đẹp.

Đáng tiếc, loại sự tình phong nhã này, không có một chút quan hệ nào với hắn.



- Thực lực không đủ, không nên vào vòng tròn quá cao...

Hắn rất nhanh liền điều chỉnh tốt tâm tính, trở lại lều gỗ của mình.

Ầm!

Một đạo chưởng pháp bay ra, mạnh mẽ rơi vào trên cửa sổ.

Bạch Vân Chưởng!

Tuy lần này không thể nghe được Phượng tiên tử đánh đàn, nhưng tốt xấu gì cũng ăn ké được linh trà và điểm tâm.

Chính là thời cơ tu luyện rất tốt!

Phương Tịch cũng chỉ có Hồng Xà Thối đột phá cảnh giới Quán Chủ, Bạch Vân Chưởng còn kém một chút.

Bùm bùm!

Song chưởng liên hoàn đánh ra, sau đó lại ngưng tụ chín thủ ấn.

Thoáng qua trong lúc đó, đôi tay Phương Tịch hiện ra màu xám đen.

Quỷ dị là, màu xám đang không ngừng biến mất, màu đen đang điên cuồng mở rộng.

- Hô!

Phương Tịch thở ra một hơi dài, bạch khí bắn ra vài thước.

Hắn nhìn hai tay của mình, xác thực song chưởng hoàn toàn tiến vào cảnh giới Hắc Vân, cũng chính là trình độ Võ Giả chân lực!

Chân lực của Bạch Vân Chưởng chủ yếu cường hóa hai tay, những vị trí khác trên thân thể tăng lên kém xa.

- Cuối cùng cũng đột phá...

- Ai... Nếu thiên phú tiên đạo của ta cũng như võ đạo thì tốt rồi.

Bộ thân thể này chỉ có linh căn hạ phẩm, vẫn là nỗi đau trong lòng Phương Tịch.

Sau một khắc, cảm thụ chân lực của Bạch Vân Chưởng biến hóa, vẻ mặt hắn dần dần nghiêm nghị.

Linh thức quan sát thân thể, có thể phát hiện lúc này khí huyết toàn thân hắn vận hành, đã xuất hiện mấy vòng xoáy, chủ yếu ở vị trí hai chân và hai tay.

Càng làm cho người kinh hãi là, những vòng xoáy khí huyết này lôi kéo lẫn nhau, dẫn đến khí huyết vận chuyển có chút hỗn loạn.



- Đây chính là tai hại mà Lục Xà nói sao?

- Chỉ là ta từ lâu đột phá Hồng Xà Thối, khí huyết hỗn tạp, lại luyện nhiều hơn một môn cũng là chuyện bất đắc dĩ.

Phương Tịch nhìn bàn tay của mình.

Bạch Vân Chưởng có thể thả có thể thu, sau khi thu chân lực, lúc này song chưởng của hắn trắng noãn như ngọc, giống như tay của thiếu nữ khuê tú.

Không người nào tưởng tượng được, đôi bàn tay kia ẩn chứa lực lượng, đã có thể so với một ít Yêu Thú.

- Chân lực của Bạch Vân Chưởng và Hồng Xà Thối xác thực có xung đột, nhất định phải giải quyết...

- Còn có cảnh giới phía sau...

Thể tu chỉ tương đương với Luyện Khí sơ kỳ còn không tính là gì, Phương Tịch muốn, là tiến bộ và hi vọng sau này!

- Cũng may... Nghe nói đám người Nguyên Hợp Sơn cũng không chạy được...

Đại Lương Thế Giới.

Thành Hắc Thạch đã bị khói đen hoàn toàn bao phủ.

Trong một nhà dân tàn tạ.

Thân ảnh Phương Tịch lặng yên xuất hiện.

Không chỉ vậy, trên tay hắn còn vác theo một bao gạo.

n, cũng không phải Linh Trúc Mễ, mà là gạo bình thường của phàm nhân, tùy tiện dùng chút vàng bạc liền mua được.

- Lấy chút vật tư này trở về, cũng coi như có thể báo cáo kết quả.

Phương Tịch sờ cằm:

- Lại qua mấy tháng, sau khi vật tư tiêu hao hết, nói không chừng ta có thể sử dụng gạo đổi bí tịch...

- Đương nhiên, bất kỳ vật tư gì cũng không sánh bằng một cơ hội sống sót... Ai, thành Hắc Thạch biến thành như vậy, ta cũng nên nhanh chóng nghĩ biện pháp rời đi.

Hắn phát hiện mình xuyên qua vẫn có chút hạn chế, tỷ như vốn ở nơi nào, trở về vẫn ở nơi đó.

Điều này đưa đến Phương Tịch muốn ra thành Hắc Thạch, sẽ có chút phiền phức.