Chương 47: Minh Thanh Các

Nhìn thấy tình cảnh này, vẻ mặt Phương Tịch không đổi, chỉ là đưa vào lực lượng đổi thành chân lực.

Ong ong!

Trong mâm ngọc, ánh sáng của tơ máu trong nháy mắt bộc phát!

Từng tia từng sợi, quấn quanh hướng về giọt máu.

Giọt máu bị bao bọc, bắt đầu hòa tan, nhưng một khắc tiếp theo, một màn kinh người phát sinh... từ trong giọt máu, bắt đầu thẩm thấu ra từng phù hiệu không trọn vẹn màu đen.

Chân lực biến thành huyết tuyến, gặp phải những ký hiệu này, nhất thời phát sinh âm thanh gánh nặng không thể tả, chậm rãi bị ăn mòn hầu như không còn.

Nhìn tình cảnh này, vẻ mặt Phương Tịch trầm ngưng.

- Lực lượng khí huyết trước tiên không nói, dù là Võ Giả chân lực, gặp phải chú lực bị pha loãng rất nhiều, vẫn sẽ bị ăn mòn?

Sau khi lợi dụng thủ đoạn đo lường của tu tiên giả, Phương Tịch nhất thời hiểu rõ trạng thái của Mộ Thương Long.

Lúc trước vị võ quán chủ này còn nói có thể dùng lượng lớn chân lực chống cự, nhưng lúc này xem ra, thời gian hắn bỏ mình chỉ sợ đã không xa!

- Chú lực... ma lực... lực lượng vượt qua võ đạo sao?

Phương Tịch suy nghĩ một chút, lại lần nữa vận chuyển công pháp.

Nhưng lần này, hắn vận chuyển là Trường Xuân Quyết !

Từng tia pháp lực mát mẻ rót vào mâm ngọc, hóa thành sợi tơ màu xanh, không ngừng đâm về phía giọt máu.

Lần này!

Dù phù văn đen nhánh lại hiện lên, nhưng bị sợi tơ màu xanh dễ dàng đâm thủng.

Sau đó giọt máu chậm rãi hòa tan, bỗng nhiên hóa thành khói xanh tiêu tán...

- Pháp lực của tu tiên giả, có thể khắc chế chú lực?

Ánh mắt của Phương Tịch sáng lên.

Này ngược lại là một tin tức tốt.

Ít nhất đối với tu tiên giả mà nói, Ma không hẳn là không chết.

- Mộ Thương Long sắp chết rồi, cũng không biết Thanh Linh Đan trên tay ta có tác dụng không?

Vừa nghĩ, Phương Tịch vừa đi ra nhà gỗ.



Trên cánh cửa thình lình dán một lá thư.

Hắn cầm lấy đọc, nhất thời có chút kích động:

- Là Trần Bình...

Trước đó hắn nhờ đối phương giới thiệu một vài hội nhóm, lúc này xem ra, rốt cục có thu hoạch!

...

Nửa ngày sau.

Thanh Trúc Phường Thị.

Trần Bình và Phương Tịch một trước một sau, đi tới trước một phòng trà.

Trên mặt Trần Bình mang theo vẻ đắc ý:

- Phương đạo hữu yên tâm, Thẩm đạo hữu và Vân Mộng tiên tử đều là người hiền lành.

Phương Tịch cười khổ:

- Ta cũng không phải lo lắng cái này, mà là...

Hắn ngẩng đầu nhìn bảng hiệu.

Phòng trà tên là Minh Thanh Các, nổi danh bán linh trà.

Loại địa phương tiêu phí cao này, Phương Tịch chưa từng dám đến.

Bất quá cuối cùng hắn vẫn mặt dày đến, dù sao kết giao một ít đồng đạo cũng không có chỗ xấu.

Đương nhiên, đây còn bởi vì Trần Bình nói địa điểm tụ hội ở trong phường thị, nếu hắn dám nói địa điểm ở ngoài Thanh Trúc Sơn, Phương Tịch tuyệt đối không nói hai lời, quay đầu rời đi, sau đó đoạn tuyệt quan hệ.

- Há, yên tâm, chi phí lần này, Vân Mộng tiên tử đã trả hết rồi.

Trần Bình nhìn ra Phương Tịch đang lo lắng cái gì, an ủi một câu.

- Thì ra là vậy, vậy còn chờ gì?

Phương Tịch lập tức kéo Trần Bình tiến vào Minh Thanh Các.

Trong lầu các bố trí thanh nhã, còn thiết lập sân thượng, bên trên có Cầm Sư đang gảy dây cung.



Trong lư hương có mùi hương an thần lượn lờ bay lên.

Cho dù có vài khách nhân, nhưng trò chuyện rất nhỏ giọng, quả thực là một nơi phong nhã.

Tựa hồ Trần Bình cũng có chút sốt sắng, quan sát xung quanh, sau đó đi vào một bao sương.

Trong bao sương, đã có hai tu sĩ một nam một nữ ngồi ở trên bồ đoàn, đều là Luyện Khí trung kỳ.

Nam tu phong thần như ngọc, tuấn dật tiêu sái, mặc áo da Lam Hồ, đầu đội ngọc quan, khí độ bất phàm.

Nữ tu đại khái chỉ mười lăm, mười sáu tuổi, mặc quần áo hồng nhạt, da thịt mịn màng, mi mắt dịu dàng như nước, khí chất như mộng như sương.

- Ta đến giới thiệu cho mấy vị, vị này là Thẩm Hạo Nhiên Thẩm đạo hữu, vị này là Vân Mộng tiên tử...

Trần Bình giới thiệu cho ba người:

- Vị này là Phương Tịch Phương đạo hữu, huynh đệ tốt sát vách của ta.

- Chào hai vị.

Phương Tịch hơi kinh ngạc, vốn cho rằng hội nhóm của Trần Bình chỉ là một vài đồng đạo Luyện Khí tiền kỳ, không nghĩ tới còn có nhân mạch bực này.

- Chào Phương đạo hữu.

Thẩm Hạo Nhiên uống linh trà, tùy ý hỏi thăm một chút, có vẻ rất hững hờ.

Nhưng Vân Mộng tiên tử đứng dậy, dịu dàng thi lễ, có vẻ rất lễ phép.

Nhưng Phương Tịch có thể cảm nhận được, lễ càng chu toàn, thì càng có vẻ xa lánh.

- Hôm nay chúng ta có phúc, không chỉ được thưởng thức Vân Vụ Linh Trà, còn có thể nghe Phượng cầm sư hiến nghệ.

Trần Bình và Phương Tịch ngồi xuống, sau đó cười nói:

- Còn cần cảm tạ Vân Mộng tiên tử.

- Phượng cầm sư đồng ý tới đây, cũng vượt qua tiểu nữ dự liệu...

Vân Mộng tiên tử nở nụ cười.

Phương Tịch không có tham dự đề tài của ba người, chỉ chuyên tâm uống trà ăn bánh ngọt.

Hắn biết rõ địa vị của mình, chỉ là một tồn tại làm nền và bối cảnh.

Vân Mộng tiên tử và Thẩm Hạo Nhiên kia hiển nhiên không phải tán tu tầng dưới chót, sở dĩ vừa ý Trần Bình, nói không chừng là bởi vì thiên phú chế phù của hắn.