Chương 45: Yêu Ma Chú Lực

Khi đó chính là tận thế của thành Hắc Thạch!

- Đương nhiên, không bài trừ Yêu Ma Thụ này có lý trí, chủ động nuôi nhốt một phần nhân loại, cho nó đúng giờ hưởng dụng...

- Ma... Thật là một sinh vật thú vị! Căn cứ Mộ Thương Long nói, thủ đoạn phong tỏa này là ma vực sao? Đúng là có chút mùi vị của trận pháp.

- Khục khục!

Mộ Thương Long chẳng biết lúc nào đi ra, ho khan vài tiếng nói:

- Phương Tịch nói đúng, theo hắn nói làm đi... Còn nữa, võ quán di chuyển, những vật khác đều có thể bỏ qua, chúng ta chỉ cần lương thực và nước uống...

- Cha, thân thể của ngươi?

Mộ Phiêu Miểu lo âu nhìn phụ thân.

Phương Tịch cũng có thể phát hiện, hoa văn trên người Mộ Thương Long lan tràn càng nhiều, đã bò đến vị trí cằm.

- Vô dụng, đây là độc, cũng là chú!

Mộ Thương Long cười khổ trả lời.

- Xin hỏi sư phụ, như thế nào là chú ?

Phương Tịch sinh ra hứng thú.

- Yêu, chỉ bất quá là dáng vẻ hình thù kỳ quái một chút, khí lực lớn một chút, hoặc có chút năng lực kỳ lạ mà thôi...

Mộ Thương Long vung tay:

- Nhưng Ma hoàn toàn khác, đặc biệt là chú ! Đây là một loại sức mạnh đặc biệt của Ma... Chú lực! Trình độ kinh khủng vượt xa lực lượng khí huyết của võ giả chúng ta, thậm chí chân lực, chân kình... Bởi vậy một khi dính dáng tới, giống như giòi trong xương, chắc chắn phải chết...

- Thì ra là vậy.

Phương Tịch gật đầu, ôm quyền nói:

- Sư phụ, ta phải về nhà một chuyến, xử lý vài sự vụ, chỉ có thể sau đó trở lại hội hợp.

Lúc này quái vật bên ngoài đều bị treo ở trên tán cây, xem như thời kỳ an toàn.

Một ít đệ tử lưu lại, từ lâu đã lén lút chạy không ít.

Phương Tịch trịnh trọng nói cáo từ, bởi vì hắn là người có trước sau.

- Cái kia... Sư phụ, ta cũng muốn về nhà một chuyến.



Lưu Đào Đào nhút nhát phụ họa.

- Ừm.

Mộ Thương Long gật gù, không hề ngăn cản:

- Các ngươi nhớ kỹ, chúng ta tập hợp ở cửa đông thành, Phương Tịch suy đoán không sai, cách bản thể Yêu Ma càng xa càng tốt... Mặt khác, cẩn thận những ma phó kia, tuy chúng nó chỉ bị chú lực của Yêu Ma xâm nhiễm, nhưng cũng rất khó đối phó.

...

- Đã nói hưởng thụ sinh hoạt vui vẻ, sao đột nhiên lại biến thành ma tai cầu sinh?

Phương Tịch đi ở trên đường cái, nhìn cửa hàng tàn tạ, thi thể phá nát trên đất, tình cờ còn có ánh mắt cảnh giác từ sau cửa sổ nhìn ra, hắn không khỏi bất đắc dĩ.

May là, hắn có thể cảm giác được, chỉ cần mình muốn, vẫn có thể trở về tu tiên giới Nam Hoang.

Có lá bài tẩy này, kỳ thực Phương Tịch cũng không quá lo lắng.

Hắn một đường vừa đi vừa nghỉ, cuối cùng tới phủ đệ của mình.

Cửa lớn phá nát, lăn lốc ở một bên.

Thi thể mấy hộ viện rải rác bốn phương, có còn người duy trì tư thái gào thét.

- Quả nhiên...

Phương Tịch đã sớm dự liệu được chuyện này, trong con ngươi lóe sáng, cất bước đi vào nội trạch.

Mấy nha hoàn ngã trong vũng máu, trong tay còn cầm lá phỉ thúy, trân châu, đồ trang sức bằng vàng...

- Hừ, một khi gặp phải nguy hiểm liền nghĩ trộm tài vật của gia chủ chạy trốn...

Hắn vừa đi vừa quan sát, cơ bản xác thực nhà mình cũng gặp phải quái vật tập kích, nô bộc tử thương nặng nề.

Sống cơ bản đã chạy sạch, còn cuốn đi không ít tài vật.

- Quên đi, coi như tiền phụ cấp thôi việc.

Phương Tịch nhìn rất thoáng, dù sao chỉ là chút vật ngoài thân mà thôi.

Hắn đi tới phòng ngủ của mình, bỗng nhiên ánh mắt ngưng lại, đẩy cửa phòng ra.

Trong phòng ngủ bừa bộn khắp nơi.

Sự thực chứng minh, lệnh cấm của gia chủ gặp phải tận thế, cũng chỉ như cái rắm mà thôi.



Phương Tịch cũng không để ý những thứ này, đi tới trước một cái tủ làm bằng gỗ tử đàn.

- A a a!

Tiếng thét chói tai vang lên, một bóng dáng bé nhỏ vọt ra, trong tay còn cầm cây kéo, liều mạng đâm tới.

Đùng!

Phương Tịch không nói gì, tiện tay đánh bay kéo, tiện thể vỗ một bạt tai:

- Bách Hợp, tỉnh táo chút, là ta!

Trốn ở trong tủ bát, rõ ràng là thị nữ Bách Hợp.

Trên gò má hiện ra dấu tay đỏ tươi, cùng da thịt trắng nõn nhẵn nhụi hình thành so sánh rõ ràng, nhưng người rốt cục tỉnh lại, khóc bù lu bù loa nói:

- Có... Có yêu quái... Thủy Tiên tỷ, Ngọc Lan tỷ... Đều... Đều chết rồi...

- Nguyệt Quế đâu?

Phương Tịch hỏi.

Bách Hợp lắc đầu:

- Không thấy...

Phương Tịch hồi ức một đường đi tới, không có thấy thi thể Nguyệt Quế, đó chính là tin tức tốt.

Hắn xoa xoa đầu Bách Hợp, cảm giác giống như vuốt lông mèo an ủi:

- Hiện tại thành Hắc Thạch đã xong, ta cho ngươi hai lựa chọn, thứ nhất là đi theo ta, thứ hai là ta cho ngươi một trăm lạng vàng, sau đó trả khế ước bán thân của ngươi, tự ngươi rời đi, ngươi chọn một cái đi!

Phương Tịch nhìn phòng ngủ, cũng không có thứ gì cần thu thập.

Loại đồ chơi như vàng bạc này, ở thành Hắc Thạch bây giờ, chỉ sợ không khác gì gạch đá ngói vụn, còn không bằng đi nhà bếp lấy mấy túi gạo!

- Không đúng, ta có thể đi tu tiên giới mua gạo phàm nhân, cũng không cần vác gạo...

- Ta...

Trong con ngươi của Bách Hợp miễn cưỡng có chút sức sống:

- Ta đi cùng công tử...

- Rất tốt!