Chương 44: Ma Biến 2

- Bất quá, cái gì gọi là không ra được? Không đúng...

Ánh mắt Phương Tịch lấp lánh:

- Ma tai? Là Ma trong Yêu Ma sao? Có một con Ma ở trong thành quấy phá?

- Đúng vậy!

Mộ Thương Long dứt khoát ngồi xếp bằng trên mặt đất, cười khổ trả lời:

- Đại yêu lợi hại như thế nào đi nữa cũng không đáng sợ, bởi vì Yêu sẽ bị thương, sẽ chết! Chỉ cần võ giả có thể tạo thành thương tổn, lấy nhân mã của Đại Lương, Yêu lợi hại đến đâu cũng có thể gϊếŧ.

- Câu nói này, nghe giống như chơi game... dù ngươi là Thần Linh, chỉ cần dám lộ ra cột HP, ta đều có thể gϊếŧ cho ngươi xem!

Trong lòng Phương Tịch yên lặng nhổ nước bọt, liền nghe Mộ Thương Long nói tiếp:

- ... Nhưng Ma không giống, Ma là không chết! Dù là Ma nhỏ yếu nhất, cũng sẽ không bị hủy diệt! Ma bất tử bất diệt, bởi vậy mỗi khi nó xuất hiện tàn phá bừa bãi, Đại Lương thường thường sẽ bỏ qua...

Trong giọng nói của hắn tràn ngập tuyệt vọng.

Mà Phương Tịch duy nhất cảm giác là... Báo cáo GM, có người hack máu!

Thẳng đến lúc này, hắn mới biết Ma trong Yêu Ma lại khó chơi như vậy!

- Bất tử bất diệt? Thật hay giả?

Phương Tịch có chút không tin.

- Hoặc nói là... những võ giả này quá yếu.

- Võ giả diệt không được Ma, tu tiên giả chúng ta không hẳn diệt không được.

- Cho dù tu sĩ Luyện Khí kỳ diệt không được, thì Trúc Cơ kỳ trở tay cũng có thể diệt...

- Trúc Cơ kỳ không được, còn có Kết Đan, Nguyên Anh đây này, còn chơi không chết ngươi...

Nghĩ như thế, Phương Tịch nhất thời cảm thấy dễ chịu hơn rất nhiều.

Cùng lúc đó, hứng thú với những Ma kia lại tăng nhiều.

- Thế giới này quả thật thú vị, thịt Yêu Thú bình thường là chí bảo luyện thể, mà Ma dĩ nhiên có thể bất tử bất diệt, cái này chẳng phải là tu tiên giả tha thiết ước mơ sao?



- Bây giờ thành Hắc Thạch... Có ma đầu?

Đường Toàn lui lại mấy bước, nét mặt tràn đầy sợ hãi, lại mang theo chút kỳ vọng:

- Sư phụ... Quan phủ và Nguyên Hợp Sơn, có người nói ngay cả Võ Sư chân kình cũng có, nên có thể ứng phó chứ...

Mộ Thương Long lắc đầu:

- Đã từng có Tông Sư, trong thời gian ngắn chém gϊếŧ ma đầu chín mươi chín lần... Nhưng ma đầu vẫn không cách nào diệt vong, nhanh chóng phục sinh, ngược lại vị Tông Sư kia cuối cùng bị tươi sống mệt chết... Võ Giả đối mặt ma đầu, giống như phàm nhân đối mặt Yêu Thú, không có chút biện pháp nào.

- Hiện tại hi vọng duy nhất của chúng ta, chính là thu thập đủ nhiều lương thực, sau đó chờ đợi...

Nghe được lời này, ánh mắt Lưu Đào Đào sáng lên:

- Chờ đợi triều đình tới cứu chúng ta?

- Không.

Mộ Thương Long lắc đầu:

- Chờ đợi Ma này ăn uống no đủ... hoàn toàn mất đi hứng thú với chỗ này, sau đó chủ động rời đi...

Một loại tâm tình tên là tuyệt vọng, bắt đầu bao phủ trái tim của mỗi người.

- A, các ngươi xem, đó là cái gì?

Lưu Đào Đào ngẩng đầu, bỗng nhiên kinh hô.

Phương Tịch nhìn qua, biểu tình không khỏi nghiêm nghị.

Hắn nhìn thấy... một gốc đại thụ!

Tán cây đen nhánh không ngừng sinh trưởng, mở rộng... Giống như một cái chén lớn, muốn bao phủ cả thành Hắc Thạch.

Từng sợi dây leo giống như rễ phụ từ trong tán cây buông xuống, hiện ra khói đen nhàn nhạt.

Khủng bố khó có thể hình dung, lan tràn ở trong lòng mỗi người nhìn thấy nó.

Mà quái vật tàn phá bừa bãi ở bên ngoài, giống như nhận được mệnh lệnh gì, nhanh chóng tập trung về trung tâm thành thị.

Tiếp theo, từng cái rễ phụ buông xuống, chui vào trong cổ chúng nó, kéo chúng lên, theo gió đung đưa...

- Đây là... quan hệ tương tự kiến thợ và kiến chúa sao?



Phương Tịch lẩm bẩm:

- Những quái vật này, chỉ là đi lấy dinh dưỡng, cuối cùng truyền cho chủ thể, để nó trưởng thành?

- Không nghĩ tới, ở thế giới này, còn có thể nhìn thấy sinh mệnh kỳ dị như vậy...

Mấy canh giờ sau.

Phương Tịch trở lại võ quán Bạch Vân.

- Sư đệ, thế nào?

Lưu Đào Đào và Đường Toàn lập tức xông tới.

Bọn họ ở thời điểm võ quán rối loạn nhất, kiên định lưu lại nơi này.

Phương Tịch lắc đầu:

- Thừa dịp những quái nhân kia về tổ, ta đi cửa thành quan sát... Ngoài thành đã bị một tầng khói đen bao phủ, muốn xuyên qua sẽ bị một tầng lực lượng kỳ dị ngăn cản, e là thành Hắc Thạch đã bị ngăn cách trong ngoài.

Đường Toàn nhất thời tuyệt vọng.

Phương Tịch nhìn tán cây cao vót ở trung tâm thành, suy tư:

- Ta đề nghị... Chúng ta trước tiên di chuyển đến vị trí biên giới của thành Hắc Thạch, tới gần tường thành, thành lập một cứ điểm lại nói...

- Tại sao?

Hỏi người là Mộ Phiêu Miểu, sau khi nàng đưa phụ thân vào trong phòng nghỉ ngơi, vẫn trầm mặc không nói, lúc này rốt cục mở miệng.

- Bởi vì Yêu Ma Thụ kia, còn đang không ngừng cao lên...

Phương Tịch giải thích:

- Vật còn sống bị bao phủ ở dưới tán cây, nhất định sẽ bị những rễ phụ buông xuống kia quấy rầy, tất nhiên vô cùng nguy hiểm...

Ở trong lòng hắn, còn có một suy đoán không có nói ra.

Đó chính là Yêu Ma Thụ sẽ không ngừng cao lên.

Chiếu tình huống này, có một ngày sẽ cao vót như mây, sau đó tán cây thay thế vòm trời, bao phủ cả thành Hắc Thạch!