Chương 43: Ma Biến

Chỉ thấy ngoài cửa thành, vốn là đồng ruộng, quan đạo tất cả đều biến mất không thấy.

Có thể nhìn thấy, chỉ là tầng tầng khói đen!

Khói đen cực lớn giống như tường thành dày đặc, bao vây toàn bộ thành Hắc Thạch.

- Đây là...

Sau lưng, tiếng tay áo tung bay nổi lên.

Thuần Vu thấy cảnh này, vẻ mặt lạnh như băng cũng biến thành khϊếp sợ không gì sánh nổi.

- Ma vực đã thành, nơi đây đã trở thành tuyệt địa, chúng ta... không ra được!

Thanh âm của Lệnh Hồ Dương cực kỳ khô khốc... thật giống như người giãy dụa khi sắp chết.

Lúc này nếu nhìn kỹ, sẽ phát hiện trong mắt vị trấn thủ Nguyên Hợp Sơn này tựa hồ hiện ra... vẻ tuyệt vọng?

...

Võ quán Bạch Vân.

- Tình huống... có chút không đúng.

Phương Tịch ngẩng đầu, cảm giác khí trời tựa hồ trở nên âm trầm hơn rất nhiều.

Bốn phía tối tăm, giống như đến hoàng hôn, thời khắc mặt trời xuống núi.

Mà linh thức của hắn thì đang điên cuồng cảnh báo, tựa hồ có nguy hiểm gì đang ẩn núp ở xung quanh.

Cái này khiến tâm tình của Phương Tịch trở nên nôn nóng.

- Nhanh!

- Ngăn trở cửa chính!

- Nắm binh khí!

- Lửa, những quái vật này sợ lửa!

Các đệ tử võ quán hoảng loạn, mãi đến khi phát hiện những quái nhân kia sợ lửa, không dám tới gần, mới rốt cục hơi an tâm một chút.

- Đây là... Chuyện gì xảy ra?

Phương Tịch lau tro tàn trên mặt, nhìn về phía Mộ Phiêu Miểu. (Text lúc trước tên Phiếu Miểu, nhưng mấy chương này tác đổi thành Phiêu Miểu, nên mình đổi theo tác giả luôn nhen)

Vị đại sư tỷ này càng thêm chật vật, trên làn váy vốn sạch sẽ gọn gàng đã tràn đầy máu đen.

- Ta... Ta không biết...



Hai mắt Mộ Phiêu Miểu thất thần, lẩm bẩm nói:

- Chẳng lẽ có Yêu Thú quỷ dị nào đó lẻn vào trong thành?

- Nếu như vậy, ít nhất có hai loại.

Phương Tịch trầm ngâm:

- Một loại giống như bị cây ký sinh, dù là võ quán chủ cũng khó mà ứng phó được, có tính truyền nhiễm cực kỳ mãnh liệt... Còn có một loại ấn đen xăm mặt, thực lực vượt qua Võ Đồ khí huyết tam biến bình thường!

Máu tươi của loại quái vật thứ hai đã bị hắn thu thập vài giọt, cất trong bình ngọc, chờ đợi ngày sau nghiên cứu.

Nhưng loại thứ nhất, loại thực vật quỷ dị kia, nghi tựa như có sinh mệnh, Phương Tịch cũng không dám tùy tiện đυ.ng vào.

Bỗng nhiên, một bóng người vọt qua bức tường, rơi vào trong võ quán.

Rất nhiều đệ tử sợ hết hồn, nhưng sau khi nhìn rõ người tới, mới thoáng yên tâm:

- Quán chủ, quán chủ đã về rồi!

- Cha!

Mộ Phiêu Miểu mừng đến phát khóc, lại thấy vẻ mặt Mộ Thương Long tái nhợt, một cánh tay mềm mại rủ xuống, còn có máu tươi không ngừng chảy ra.

Lúc này khoát tay chặn lại, vẻ mặt và giọng nói đều nghiêm túc quát lên:

- Phiêu Miểu! Không nên tới!

- Cha, ngài làm sao vậy?

Mộ Phiêu Miểu thoáng ngẩn ra, không biết làm sao.

Mộ Thương Long nhìn mọi người, hít sâu một hơi:

- Đệ tử võ quán ta, muốn về nhà lập tức về nhà, muốn ở lại võ quán, nhất định phải nộp lên trên trăm cân lương thực!

- Lương thực?

Phương Tịch nghe được yêu cầu có chút không rõ manh mối này, không khỏi nghi hoặc hỏi:

- Quán chủ, vì sao như vậy?

- Bởi vì Ma!

Khóe miệng Mộ Thương Long hiện ra nụ cười khổ:

- Thành Hắc Thạch... Không ra được...



Còn chưa nói hết, vẻ mặt hắn biến đổi, đột nhiên phun ra một hớp máu đen.

Cùng lúc đó, có hoa văn đen nhánh dọc theo huyết quản, hiện lên ở trong cổ áo.

- Là loại quái vật kia!

Một đệ tử võ quán thấy thế, sợ đến tè ra quần:

- Quán chủ cũng biến quái vật thành ăn thịt người...

Hắn là tận mắt chứng kiến mấy sư huynh đệ trên mặt bao trùm loại ấn ký này, sau đó liền trở nên lục thân không nhận.

Vì vậy hắn hét lên, đoạt qua một cây đuốc, sau đó chạy ra võ quán, không biết tung tích.

Người này vừa chạy, học trò khác giống như bầy chim chấn kinh, lập tức giải tán.

Lưu lại chỉ có mấy người.

- Đi thôi... Đi rồi cũng tốt.

Nhìn thấy tình cảnh này, trên mặt Mộ Thương Long lại hiện ra nụ cười quái dị.

- Cha...

Con mắt Mộ Phiêu Miểu đỏ bừng, nước mắt không ngừng lăn xuống.

- Ai... Không cần lo lắng, tuy cha trúng độc chú của Yêu Ma, nhưng có chân lực trấn áp, còn có thể duy trì một quãng thời gian...

Mộ Thương Long từ ái nhìn nữ nhi, trấn an nói.

- Sư phụ, trước đó nói thành Hắc Thạch không ra được, là có ý gì?

Phương Tịch không có đi, trái lại rất hứng thú nhìn Mộ Thương Long, bỗng nhiên mở miệng hỏi.

- Chính là ý mặt chữ, cả thành Hắc Thạch đã trở thành lao tù, không người nào có thể đi ra...

Mộ Thương Long lắc đầu, nhìn mấy đệ tử còn lại, sầu thảm nói:

- Không nói ma tai nguy hiểm... Chúng ta đại khái cũng sẽ chết ở chỗ này, bởi vì thiếu hụt lương thực.

Phương Tịch lại thoải mái.

Nếu thành Hắc Thạch thật trở thành lao tù, vậy khan hiếm nhất là cái gì?

Trong thành phố lớn nhiều nhất chính là người, thiếu hụt lại là vật tư!

Dù là một thành Hắc Thạch nho nhỏ, cũng cần rất nhiều nông trang, thôn làng ở phụ cận cung cấp lương thực và rau dưa, mỗi ngày vận chuyển vật tư nhiều không kể xiết.

Một khi phong tỏa, vật tư không cách nào đi vào, trong khoảnh khắc sẽ biến thành... nhân gian luyện ngục!