- Lão gia, là lão nô có lỗi với ngài!
Phúc quản gia quỳ trên mặt đất, nước mắt giàn giụa:
- Đều do người bịt mặt trời đánh kia, hắn bắt cóc cháu trai của lão nô, bức lão nô làm việc cho hắn...
- Phúc quản gia, ta đương nhiên biết, ngươi đang làm việc rất tốt, nếu không phải bị người cưỡng bức, sao có thể phản bội ta?
Phương Tịch nói:
- Chỉ bất quá phản bội chính là phản bội, một lần bất trung, vạn lần bất thứ, ngươi đi thôi!
- Cái gì?
Phúc quản gia lập tức ngẩng đầu, nét mặt tràn đầy ngơ ngác.
Hắn làm sao cũng không nghĩ ra, vị lão gia thường ngày cười híp mắt, cực kỳ dễ nói chuyện, lại có một mặt lãnh khốc như vậy!
Nhưng hắn đã không kịp nói thêm cái gì, bởi vì một bàn tay đen nhánh lặng yên đặt lên đầu hắn.
Trên mặt Phúc quản gia bao phủ một tầng hắc khí, ngã trên mặt đất, biến thành một thi thể...
- Ngươi vì cháu trai phản bội ta, ta có thể lý giải, nhưng không có nghĩa là ta sẽ tha thứ ngươi... Ta chỉ phụ trách đưa ngươi xuống địa phủ, tha thứ ngươi là chuyện của Diêm Vương.
Phương Tịch thu chưởng, xoay người rời đi.
Trên thực tế, hắn muốn gϊếŧ A Phúc còn có một lý do khác.
Sau khi đối phương phản bội hắn, chỉ nghe người bịt mặt nói vài câu, liền xưng hô hắn từ lão gia xuống thành người kia, từ điểm này có thể biết, dù người này bị bức ép phản bội, nhưng nội tâm chưa chắc không có phản cốt!
- Từ năng lực xử lý sự vụ của hắn, có lẽ xuất thân thư hương môn đệ, làm quản gia cho ta, xác thực là ủy khuất...
- Người đọc sách kiêu căng tự mãn, làm sao cam tâm làm nô bộc? Bởi vì nghĩ quá nhiều, vì lẽ đó dễ dàng cân nhắc hơn thiệt, kẻ phụ tâm đa phần là đám đọc sách, họa tới từ miệng!
Phương Tịch trở về phủ đệ, đảo mắt liền quên chuyện của Phúc quản gia.
Còn cháu trai của đối phương, thì mặc nó tự sinh tự diệt, không liên quan gì tới hắn cả.
...
Hôm sau.
Đám người Nguyệt Quế đứng thành một hàng, từng người mắt nhìn mũi, mũi nhìn tim, không dám thở mạnh.
Có hơi nhát gan, bắp chân đã run rẩy.
Bởi vì hôm nay Phương Tịch gọi Nhân Nha Tử tới (*kẻ buôn người), bán toàn bộ nha hoàn bình thường đi gần với Phúc quan gia.
- Lão gia tha mạng, lão gia tha cho ta đi!
Một nha hoàn gọi trời khóc đất, nhưng vẻ mặt Phương Tịch vẫn không nhúc nhích, chỉ đẩy lá trà trong chén trà.
Nha hoàn không có quyền tự do, một khi bị bán, gia chủ sau chưa hẳn hiền lành như mình, thậm chí có khả năng bị bán vào kỹ viện hạ đẳng nhất!
Tình cảnh này rất thảm, Bách Hợp ở bên cạnh có chút không đành lòng, nhưng nàng một câu cũng không dám nói.
Bởi vì nàng rất rõ ràng, mình dám nói nhiều một câu, Phương Tịch sẽ bán luôn cả nàng.
- Đa tạ Phương lão gia, đây là ngân lượng.
Nhân Nha Tử nhìn Phương Tịch, cười đến thấy răng không thấy mắt, đây chính là khách hàng lớn nha.
Lúc này cung cung kính kính dâng bạc lên.
- Được rồi, chút bạc này thưởng cho ngươi uống trà.
Phương Tịch đứng dậy, nhìn về phía Nguyệt Quế:
- Ngày sau, quản gia của bản phủ không còn là A Phúc, mà là ngươi, nhớ chưa?
- Vâng!
Đám nha hoàn vội vàng hành lễ.
...
Sau khi bãi bình sự tình trong phủ, Phương Tịch mới thay đổi thường phục, ung dung đi ra khỏi nhà.
Đêm qua, mặc dù người bịt mặt là cao thủ khí huyết tam biến, nhưng nếu hắn điều động lá bài tẩy, vẫn có thể dễ dàng bắt xuống.
Sở dĩ bất động, là vì thả dây dài câu cá lớn.
Đồng thời thủ đoạn của tu tiên giả, người phàm tục làm sao có thể phòng bị?
- Thủ đoạn truy tung, không ngoài cho rằng ta dùng phấn thoa, hay dùng động vật và người một đường giám thị gì...
- Sau khi người bịt mặt kia đào tẩu, tám thành sẽ ném toàn bộ quần áo, thậm chí có thể sẽ lột một lớp da...
Phương Tịch dạo tới dạo lui ở trên đường, bỗng nhiên chuyển vào trong góc, từ trong ngực lấy ra một bình ngọc.
Sau khi mở nắp bình, một con ong toàn thân trắng như tuyết bay ra.
Đây là Tầm Linh Phong, trời sinh cực kỳ mẫn cảm với linh khí, linh nông dùng để tìm kiếm tiết điểm linh lực trong đồng ruộng, hoặc thụ phấn cho linh hoa.
Mà đêm qua, Phương Tịch cùng người bịt mặt giao thủ, liền đánh vào một tia pháp lực của mình.
Pháp lực là linh lực sau khi trải qua rèn luyện.
- Đi!
Hai tay Phương Tịch bấm quyết, chỉ về phía Tầm Linh Phong!
Ong ong!
Ong mật trắng như tuyết bay lên, vòng quanh hắn xoay ba vòng, sau đó lảo đảo bay trên đường lớn.
Phương Tịch lập tức theo sát phía sau.
Sau khi qua mấy con phố, Tầm Linh Phong ngừng ở bên cạnh một tường viện.
Phương Tịch tới trước cửa, ngẩng đầu nhìn lên.
Bốn chữ võ quán Hồng Xà thình lình đập vào mi mắt.
- Lẽ nào thật sự là người của võ quán Hồng Xà?
Phương Tịch lẩm bẩm, sờ cằm nói:
- Cũng không phải không có khả năng...
Bất quá chờ giây lát, Tầm Linh Phong lắc lư, bỗng nhiên bay đi hướng khác.
Phương Tịch tiếp tục đi theo.
Sau khi bảy rẽ tám ngoặt, liền đến biên giới một hồ lớn giống như ngọc bích.
Ở trong hồ, tựa hồ còn có chút hoa sen, chỉ là qua mùa vụ, hoa sen đã tàn, chỉ có từng cái đài sen khô héo.