Chương 34: Nội Gian 2

Ở Đại Lương càng như vậy.

- Khởi bẩm lão gia, đoạn thời gian này lão nô ở trong thành, nghe được một tin tức, có lẽ hữu dụng với lão gia...

A Phúc khom người nói.

- Hữu dụng với ta sao? Nói! Nếu thật như vậy, thì có thưởng.

Đối với hạ nhân, Phương Tịch vẫn rất phóng khoáng.

Ít nhất sẽ không như các thế gia trong thành, thỉnh thoảng kéo người ra bãi tha ma chôn.

Đồng thời một khi lập xuống công lao, ban thưởng rất lớn!

Cái này dẫn đến tính tích cực của hạ nhân ở Phương phủ rất cao.

- Là như vậy... trong thành có một tụ hội, người được mời đều là hào phú, có người nói trong bữa tiệc sẽ bán có một vài đồ vật quý trọng trợ hứng... Ngoại trừ đồ cổ, dược liệu quý báu, bảo mã… còn có bí tịch võ công, thậm chí tài liệu Yêu Ma!

A Phúc nói.

- Ồ?

Ánh mắt Phương Tịch sáng lên:

- Khi nào, nơi nào?

- Sau năm ngày, Vạn Bảo Các!

A Phúc trả lời:

- Nếu lão gia cần, lão nô có thể đi lấy thiệp mời.

- Không tồi không tồi, thưởng!

Phương Tịch cười ha ha.

...

Buổi tối.

Phương phủ yên tĩnh.

Phương Tịch ngồi trước bàn, nhìn mấy chỗ mình bố trí trong phòng, vẻ mặt biến ảo không ngừng.

Tuy hắn thích hưởng thụ, nhưng vẫn bảo lưu thói quen cẩn thận của tán tu, phòng ngủ trước sau chỉ có một mình hắn có thể đi vào.

Dù nô đùa với các nha hoàn, cũng là ở những phòng khác.

Mà lúc này, hắn thở dài:



- Mấy chỗ sợi tóc đều có động tới vết tích, có người lén lút xông vào ta phòng ngủ?

Trên thực tế, Phương Tịch cũng rõ ràng, hạ nhân của mình đều là mua đến, không phải gia nhân mấy đời, phương diện trung thành và tẩy não có khiếm khuyết.

Bình thường ăn chênh lệch kiếm chút tiền riêng, mình có thể làm như không thấy, dù sao cuộc sống mà, chỉ cần không quá đáng là được.

Nhưng việc này đã đột phá điểm mấu chốt!

- Là ai? Mua người của phủ ta? Đây là muốn tìm hiểu ta biến mất mấy ngày, cùng với chỗ giấu vàng bạc?

Sắc mặt của Phương Tịch lạnh xuống.

Chuyện như vậy chỉ cần biết được, sau đó tỉ mỉ bài trừ người thường thường ra ngoài phủ, tiếp xúc những ai, thì luôn có thể phát hiện đầu mối!

Huống chi lấy thủ đoạn của tu tiên giả, dù nội gian muốn ẩn giấu cũng ẩn giấu không được!

- Hi vọng không phải những người kia...

Phương Tịch lẩm bẩm, bỗng nhiên thở dài.

Thế gian này, luôn có rất nhiều sự tình quấy nhiễu, bởi vậy có tu tiên giả tuyệt tình tuyệt tính, vứt bỏ lục dục, chỉ cầu đại đạo.

Hắn đỡ hơn một chút, nhưng cũng là một người lãnh đạm!

Mấy ngày sau, buổi tối.

Cửa sau Phương phủ.

Một đoàn mây đen không biết từ đâu bay đến, che đậy ánh trăng.

Trong tối tăm, cửa sau từ từ mở ra, một bóng người nhẹ nhàng rời đi.

Bóng người này nhìn xung quanh, xác thực không ai chú ý hắn, lập tức cúi người xuống, dọc theo góc đường rời đi, sau đó chui vào một nhà dân.

- Khà khà... lão Phúc, ngươi rốt cục đến rồi!

Trong phòng đốt ngọn đèn, một tráng hán thân hình cao lớn che mặt, nhìn Phúc quản gia cười gằn.

- Lão phu đã theo các ngươi nói đi làm, cháu trai của lão phu đâu?

Phúc quản gia biểu hiện đông cứng.

Nếu không phải cháu trai của mình bị bắt làm con tin, hắn tuyệt đối sẽ không phản bội gia chủ.

- Hừ, có thăm dò được đoạn thời gian người kia biến mất đi nơi nào? Còn có hắn giấu vàng bạc ở nơi nào không?

Người bịt mặt hỏi.



- Ta làm sao biết? Người kia luôn rất cẩn thận.

Phúc quản gia thở dài:

- Ta vào phòng của hắn mấy lần, đều không thu hoạch được gì... Ngươi mau trả cháu trai lại cho ta, lão phu muốn cao bay xa chạy!

Tuy hắn không biết lai lịch của Phương Tịch, nhưng nhìn cử chỉ hành vi của đối phương, liền biết lai lịch tuyệt đối không nhỏ, nói không chắc là tiểu công tử của thế gia nào đó!

Phản bội gia chủ như vậy, hắn chỉ muốn thoát thân!

- Ước định lúc trước của chúng ta, là ngươi nhất định phải thăm dò ra tin tức hữu dụng mới được.

Người bịt mặt mắng:

- Ngươi quá vô dụng, chẳng trách lúc trước xém chút chết đói!

- Đúng... Ta cũng không nghĩ tới, lúc trước ông cháu ngươi sắp chết đói ở ven đường, là ta cứu các ngươi, kết quả ngươi lại phản bội ta.

Lúc này, ngoài cửa sổ đột nhiên truyền tới một giọng nói.

- Cái gì?

Phúc quản gia cùng người bịt mặt đều kinh ngạc nhìn ra ngoài cửa sổ.

Ầm!

Cửa phòng mở ra, Phương Tịch nghênh ngang đi vào.

- Đi chết đi!

Chớp mắt tiếp theo, người bịt mặt nhảy lên thật cao, cẳng chân giống như búa lớn đập xuống!

Hắn ứng biến rất nhanh, sau khi phát hiện có người, lập tức lựa chọn động thủ!

- Quả nhiên là Hồng Xà Thối!

Phương Tịch cười cười, vỗ ra một chưởng.

Một chưởng này của hắn đi sau mà đến trước, giống như một bức tường, tiếp được một cước của người bịt mặt.

Ầm!

Chưởng ảnh cùng cước ảnh va chạm, người bịt mặt đánh vỡ một cánh cửa sổ, cả người bay ngược ra.

- Được lắm Bạch Vân Chưởng!

m thanh khàn khàn truyền đến, Phương Tịch đuổi tới, nhìn thấy bóng người kia đang phi nhanh đi xa, trong chớp mắt liền biến mất ở góc đường.

Phương Tịch không có đuổi theo, mà xoay người, nhìn Phúc quản gia sắc mặt lúc xanh lúc đỏ.