Vừa nói, trên mặt hắn vừa hiện ra nụ cười quái dị.
Phối hợp ngọn núi thịt kia, thoạt nhìn khiến người ta sởn tóc gáy.
Nếu lực liên tưởng quá mạnh mẽ, nói không chừng sẽ nôn mửa...
- Ta đương nhiên biết, bởi vì thịt Thái Tuế không giống thịt những Yêu Thú khác, chỉ cần chôn sâu Thái Tuế ở dưới lòng đất, cung cấp dinh dưỡng, sẽ sinh trưởng rất nhanh...
Phương Tịch gật đầu.
Cái này cũng là nguyên nhân vì sao cửa hàng này luôn có thịt Yêu Ma bán.
Cửa hàng khác, một khi bán sạch thịt Yêu Ma, nhất định phải tổ chức nhân thủ săn bắt Yêu Ma, nguy hiểm không nói, nguồn cung cấp còn không ổn định.
- Cắt... Ai nói với ngươi?
Nụ cười của Hàn mập biến mất, ngọn núi thịt co quắp lại.
- Vi sinh vật có thể nhanh chóng sinh trưởng, không phải thường thức sao?
- Ngươi cũng quá khinh thường thủ đoạn của tu tiên giả... Ở trong mắt ta, ngươi không khác nông hộ trồng nấm.
Phương Tịch oán thầm, cũng không trả lời, duy trì hình tượng cao thâm khó dò đi ra nhà gỗ.
Ở trong chợ đen đi dạo một chút, hắn lại đi tới một nhà gỗ.
So với mấy chỗ trước, nhà gỗ này vắng vẻ hơn rất nhiều, một ông lão tóc trắng ngồi ở sau quầy hàng, tựa hồ đang đọc sách.
Hắn mặc thanh sam bị giặt đến trắng bệch, dáng vẻ có chút thư sinh, nhưng kết hợp tuổi tác, cho người cảm giác giống như tú tài thi rớt, cuộc sống nghèo túng.
Nhìn thấy Phương Tịch đi vào, trên mặt nhất thời hiện ra nụ cười:
- Khách nhân muốn mua tin tức?
Trong chợ đen cái gì cũng bán, nhà gỗ này bán là tình báo.
- Phải.
Phương Tịch đội nón rộng vành, lại thay đổi một thân trang phục:
- Không biết nơi đây bán như thế nào?
Ông lão nhàn nhã thả xuống sách:
- Ở trong bản điếm, bất cứ tin tức gì cũng có giá cả, chia làm bốn cấp thiên địa huyền hoàng, giá cả mỗi cấp đều không giống nhau, nếu mua tình báo chữ Thiên, vậy dĩ nhiên đầy đủ tất cả, chỉ là phương diện tiền, khà khà...
Sau một khắc, hắn liền ngậm miệng lại.
Bởi vì Phương Tịch rút ra một xấp vàng lá:
- Nói cho ta tình báo của tất cả thế lực võ đạo, cùng với võ giả nổi danh, thậm chí võ học cao thâm... trong phụ cận trăm dặm, chữ Thiên!
- Đương nhiên.
Ông lão vội vàng đứng dậy, khuôn mặt cười như nở hoa:
- Mời quý khách ngồi, quý khách cần uống trà không? Bản điếm mới lấy được mấy cân hồng trà tốt nhất, ở Định Châu cũng khá nổi danh...
Nhìn thái độ của lão gia hỏa kia chuyển biến, Phương Tịch cảm thấy hợp tình hợp lí.
Kiếm tiền nha!
Không khó coi!
Bất quá chờ lão giả từ sau nhà kéo ra một cái rương nặng nề, bên trong tràn đầy các loại sách, sắc mặt Phương Tịch đen thui.
- Chết tiệt tính sai...
- Không nghĩ tới tình báo cặn kẽ như vậy...
...
Phương phủ.
Phương Tịch kêu mấy nha hoàn đến vò vai bóp chân, lúc này mới mở máy điều hòa không khí, lật xem từng quyển từng quyển tìnbáo.
- Nguyên Hợp Sơn... Hơn 300 năm trước, do Nguyên Hợp Thượng Nhân khai sáng, một môn chủ, sáu trưởng lão, tám vị khách khanh... tuyệt học trong môn phái là Nguyên Hợp Ngũ Lôi Thủ...
- Phân bộ của Nguyên Hợp Sơn ở thành Hắc Thạch, người chấp chưởng là Lệnh Hồ Dương, từng trong mấy chiêu đánh bại Bàn Thạch quán chủ, ung dung ứng đối mấy vị võ quán chủ vây công...
- Thuần Vu... Đã đánh bại Hồng Xà quán chủ Lục Xà...
- Kiều Ngũ Xương, chiến tích không rõ, làm người thâm độc, thích vây công mai phục...
...
- Võ giả độc hành Trịnh Thiên Bảo, am hiểu Phi Vân Công, chiến tích...
- Bộ đầu Thượng Quan Vân, từng nhiều lần tập nã trộm cướp, thực lực phỏng chừng trên võ quán chủ bình thường...
...
Từng loại tình báo nhanh chóng được Phương Tịch xem qua, đối với thế lực võ đạo ở phụ cận cũng có ấn tượng đại khái.
- Như thế thoạt nhìn, thực lực của các võ quán rất yếu.
Một lúc lâu, Phương Tịch bỏ sách xuống, có chút bất đắc dĩ.
Bất quá cái này cũng bình thường, cao thủ chân chính, rất ít đi mở võ quán.
Nhưng yếu đến nước này, thì có chút ngoài dự liệu.
Tính ra, có lẽ chỉ một phân bộ của Nguyên Hợp Sơn ở thành Hắc Thạch, cũng có thể tiêu diệt tất cả võ quán liên hợp!
Những quán chủ nhìn như cường đại kia, đối với võ giả môn phái, thậm chí võ giả độc hành mà nói, chỉ là tồn tại để mình xoát chiến tích...
- Lệnh Hồ Dương... Có lẽ đã vượt qua cảnh giới Quán Chủ, tiến vào tầng thứ mới, không dễ gϊếŧ, tạm thời từ bỏ kế hoạch nhằm vào Nguyên Hợp Sơn...
- Có lẽ đi võ quán khác, lấy sở trường bù sở đoản, cũng là một con đường luyện thể?
- Ở trước đó, có nên đi võ quán Hồng Xà giải quyết một phen không, dù sao bất luận là Xà Lôi hay Lục Xà, trong lòng đều ghi hận ta...
Phương Tịch suy tư xong, thả xuống tình báo, đang chuẩn bị dạy Bách Hợp thối pháp.
Làn gió thơm lướt qua, Nguyệt Quế đi đến, thi lễ nói:
- Công tử... Phúc quản gia cầu kiến!
- A Phúc sao? Để hắn vào đi!
Phương Tịch gật gù.
Một lát sau, A Phúc râu dài tóc bạc, tướng mạo tiên phong đạo cốt đi vào, cung kính hành lễ:
- Lão gia!
- Đứng lên đi.
Phương Tịch vung tay.
Ở tu tiên giới, vẻ ngoài tuyệt đối không phải tiêu chuẩn cân nhắc mạnh yếu, loại tu sĩ bên ngoài tiên phong đạo cốt, bên trong thối rữa nhiều lắm.