- Sau khi Bạch Vân Chưởng lấy Đoán Thiêu Pháp tiến vào khí huyết nhị biến, thì phải thử nghiệm tôi độc vào trong chưởng lực!
Phương Tịch nhìn song chưởng của mình.
Trải qua hai lần khí huyết lột xác, da thịt ở hai tay đã cứng cỏi giống như da trâu, cường tráng mạnh mẽ.
Đây là trụ cột để tiến hành tu luyện độc công.
Dù sao chưởng lực tôi độc, cũng là đang tổn hại thân thể mình.
Dù võ quán Bạch Vân có thuốc giải chuyên môn, nhưng tháng ngày tích lũy xuống, cũng là thương thế khủng bố.
Hừng hực!
Ngọn lửa liếʍ láp đáy nồi, khiến nước thuốc trong nồi sắt càng ngày càng sền sệt, trở nên xanh đen, tanh hôi...
Sắc mặt Phương Tịch không chút thay đổi, sau khi chờ nước sôi, thì trực tiếp cắm song chưởng vào.
Ào ào ào!
Song chưởng dập dờn giữa nọc độc sôi trào, hắn yên lặng vận chuyển khí huyết biến hóa, rút ra lực lượng của độc tố.
- Quả nhiên, chỉ có sau khi khí huyết nhị biến, thể phách cường đại, mới có thể thoáng rút ra độc tố... nếu sớm tu luyện, có khả năng làm song chưởng của mình bị độc phế!
Sau khi tu luyện nửa canh giờ, Phương Tịch thu hồi hai tay đã trở nên đỏ chót, nhìn lòng bàn tay của mình.
Chỉ thấy trong lòng bàn tay, mỗi khi mình vận chuyển khí huyết, sẽ thêm ra một đoàn màu xám.
- Đây chính là độc chưởng sao? Bạch Vân Chưởng cảnh giới Ô Vân? Không... Hẳn chỉ là bắt đầu...
Bạch Vân Chưởng có ba tầng thứ, Bạch Vân, Ô Vân, Hắc Vân!
Trong đó Bạch Vân là khí huyết nhất biến cùng nhị biến, song chưởng trắng noãn như ngọc.
Ô Vân là đến giai đoạn khí huyết tam biến, khi vận công, song chưởng biến thành đen nhánh, độc công tiểu thành.
Bây giờ Phương Tịch chính là ở giai đoạn giữa nhị biến cùng tam biến.
Cho tới cảnh giới Hắc Vân cuối cùng, là chân chính luyện thành chân lực, độc chưởng đại thành!
Có người nói lúc Mộ Thương Long vận công, song chưởng đen nhánh như mực, dù là trong chưởng phong cũng mang theo kịch độc!
- Ta tài lực đầy đủ, có thể mua các loại độc hiếm thấy rèn luyện, tiến độ sẽ càng nhanh...
Phương Tịch thu chưởng, yên lặng suy nghĩ tiến độ võ học của mình.
Ngoài ra hắn có thể sử dụng linh thức của mình quan sát trong thân thể, tu bổ thân thể tổn thương, bài trừ độc tố, cái này cũng là một ưu thế!
Có nhiều ưu thế chồng chất như vậy, tiến độ của Phương Tịch ở trên Bạch Vân Chưởng tự nhiên tiến triển cực nhanh, ngay cả Vũ Cực cũng bị vượt qua, tuy gần đây đối phương vẫn rất nhiệt tình, nhưng ánh mắt sau lưng lại làm người cân nhắc.
- Toàn bộ võ quán, nói riêng về võ công, trên ta chỉ có Mộ Phiếu Miểu và Mộ Thương Long a?
Phương Tịch âm thầm nghĩ.
- Vũ Cực không ra thể thống gì, tâm tính của Lưu Đào Đào có thiếu hụt, luận hàm hậu trầm ổn, tương lai nói không chắc là Đường Toàn cái sau vượt cái trước... Có thể thoáng kết giao.
Thời điểm hắn suy nghĩ, Vũ Cực đi tới hậu viện, trên mặt lộ ra nụ cười hiền hòa:
- Phương sư đệ...
- Vũ sư huynh, có việc gì sao?
Phương Tịch nhíu mày.
- Cái này... gần đây sư huynh vì tu luyện võ công, trong túi ngượng ngùng, không biết sư đệ...
Vũ Cực vừa mở miệng, chính là vay tiền.
- Cái thuyền nhỏ này hữu nghị sắp lật rồi.
Phương Tịch âm thầm liếc mắt.
Kiếp trước Phương Tịch cũng bị bằng hữu thân thích mượn tiền, kết quả đều không quá tốt đẹp.
Hiện tại đột nhiên nghe thấy câu này, trong lòng liền bản năng chán ghét.
- Cái này sao...
Hắn làm ra vẻ suy tư, đang muốn sử dụng “Tha Tự Quyết”. (*kiểu như kế sách kéo dài)
Mà Vũ Cực ở trong chờ đợi dài dằng dặc, sắc mặt từ từ trầm xuống.
Hắn tự nghĩ địa vị của mình ở trong võ quán rất cao, võ công sớm đến khí huyết nhị biến, xem như cao tầng.
Sau khi Phương Tịch vào võ quán, còn cố ý lôi kéo, giới thiệu tiến vào vòng tròn nhỏ của mình.
Chỉ là đối phương quá ngốc, nghe không hiểu mình ám chỉ.
Hiện tại ngay cả vay tiền cũng dây da dây dưa.
Cảm nhận được ánh mắt của Vũ Cực, trong lòng Phương Tịch không khỏi thở dài.
Có người, trời sinh đã là tiểu nhân.
Dù lần này mình coi đuổi ăn mày đáp ứng vay tiền, làm không tốt đối phương còn ghi hận mình, chỉ bởi vì đáp ứng chậm!
- Lại nói... Chỉ là một Vũ Cực, cũng đáng giá ta kiêng kỵ?
Nghĩ tới đây, Phương Tịch quyết đoán:
- Thực sự xin lỗi, gần đây tại hạ cũng thiếu tiền, nên không giúp được gì...
- Ngươi...
Khuôn mặt Vũ Cực lúc xanh lúc đỏ, giống như mở cửa hàng bán thuốc nhuộm, cực kỳ dễ nhìn:
- Sư đệ, ngươi mạnh khỏe, ngươi rất tốt...
Hắn cảm giác ánh mắt của đệ tử ở bốn phía tựa hồ cũng đang cười nhạo hắn, vì vậy không nhịn được, phẩy tay áo bỏ đi.
Chờ Vũ Cực rời đi, Đường Toàn mới đi tới:
- Phương sư đệ, ngươi phải cẩn thận, tâm nhãn của Vũ sư huynh rất nhỏ.
Phương Tịch kinh ngạc nhìn Đường Toàn.
Tam sư huynh tướng mạo hàm hậu này, thoạt nhìn cũng không phải đơn thuần như mặt ngoài nha.
Hoặc nói, sau khi hắn biểu hiện ra thiên phú, trong võ quán Bạch Vân có không ít người đang chủ động tới gần.
Chuyện này rất bình thường!
Dù sao Phương Tịch vừa có thiên phú, lại có tiền!
Người khác không lấy lòng hắn mới không bình thường.