Chương 23: Tam Biến

- Vũ Cực này, trong nhà làm cái gì?

Phương Tịch thuận miệng hỏi.

- Gia đình Vũ sư huynh buôn bán, có một đội buôn nhỏ, mời không ít Võ Sư làm hộ vệ.

Đường Toàn trả lời.

- Buôn bán sao...

Phương Tịch mỉm cười.

Tuy hắn không hiểu thương chiến, nhưng nhiều tiền!

Thật muốn nhằm vào, chuyện đả thương địch thủ tám trăm, tự tổn một ngàn hắn cũng làm ra được, đây chính là lấy tiền đè chết người.

- Bất quá người ta chỉ mới tỏ thái độ, ta liền để người ta phá sản, có phải quá tiểu nhân hay không?

Nội tâm Phương Tịch thầm nhổ nước bọt.

Bất quá đối với Đường Toàn chủ động tỏ thiện ý, hắn vẫn tương đối thưởng thức, hai người lại bắt chuyện vài câu, từ từ nói tới tiến độ võ công.

Đường Toàn giống như Vũ Cực, đều đến khí huyết nhị biến, ở trong võ quán đã tính không kém.

Chỉ tiếc, khí huyết tam biến còn xa xa khó vời.

Nói tới chỗ này, trên mặt Đường Toàn không khỏi hiện ra vẻ buồn khổ:

- Trên thực tế... Ta còn khá tốt, tứ sư muội lâu dài không cách nào đột phá tới khí huyết nhị biến, trong gia tộc đã mấy lần giục nàng trở về lấy chồng.

Phương Tịch ngẩn ra, không nghĩ tới tứ sư tỷ mỗi lần nhìn thấy đều cơ hồ muốn dính sát mình, lại còn có bối cảnh quẫn bách như vậy.

Bất quá nghĩ đến trong ngoại viện, những đệ tử nộp tiền cũng chưa chắc có thể thuận lợi nắm giữ khí huyết, không thể không chán nản rời đi kia, Phương Tịch lại cảm thấy cân bằng hơn rất nhiều.

Trên thực tế, luyện võ là sự tình rất cần thiên phú cùng tài nguyên.

Lúc trước người Nguyên Hợp Sơn không có nhìn lầm, tố chất thân thể của hắn rất tệ.

Hắn dựa vào linh khí, linh mễ của tu tiên giới uẩn dưỡng, mới có tiến độ như thế, không thua tiểu thiên tài ở trong võ quán.

Đây chính là bi ai của bình dân!

Nếu có thiên phú, là có thể nhanh chóng vươn mình, trở thành người ở tầng trên.

Nếu không có thiên phú, lại không có tài nguyên, vậy chỉ có thể một đời trở thành sâu kiến!



- Nhưng ta không giống, ta muốn tranh!

- Ở Đại Lương Thế Giới, tận lực tranh cướp tài nguyên!

Nghĩ tới đây, Phương Tịch đi ra võ quán Bạch Vân, trở lại Phương phủ.

- Công tử đã về rồi!

A Phúc cùng đám người Nguyệt Quế nghênh tiếp, đặc biệt là mấy tỳ nữ, trong mắt tràn đầy ý cười.

Công tử thần bí biến mất mấy ngày, hôm nay rốt cục xuất hiện.

- Đi diễn võ trường, ta muốn tu luyện.

Không có để ý Nguyệt Quế mang theo ánh mắt u oán, Phương Tịch đi tới trên diễn võ trường.

Vèo!

Thân hình hắn lóe lên, đã tới trên cọc gỗ, tu luyện Xà Hành Bát Pháp.

Tu luyện Hồng Xà Thối, hắn không có trể nãi.

Đến hiện tại, tương tự đã là khí huyết nhị biến!

- Xà Hình Thối!

Phương Tịch lăng không đá ra ba cước.

Thối pháp của hắn nhu nhược không xương, giống như từng con linh xà, không biết sẽ từ phương hướng nào tập kích tới.

Ầm ầm ầm!

Ba cây cọc gỗ đứt rời!

- Hồng Xà Thối này không chỉ ác liệt, còn rất có ích cho thối công...

Phương Tịch thu chân, lẩm bẩm một tiếng.

Sau khi thu được Thần Ý Đồ của Hồng Xà Thối, hắn tương đương với thu được truyền thừa hạch tâm của môn võ công này, ít nhất có thể tu luyện tới cảnh giới Quán Chủ, đương nhiên sẽ không tùy ý từ bỏ.

Lúc này nếu xốc ống quần hắn lên, sẽ nhìn thấy hai chân của hắn lớn hơn trước một vòng, bắp thịt góc cạnh rõ ràng.

Không chỉ vậy, ở vị trí gân lớn, còn có một hoa văn tựa như rắn vặn vẹo.



Đây là hiện tượng đặc biệt sau khi tu luyện Hồng Xà Thối tới khí huyết nhị biến.

- Việc cấp bách là mau chóng đột phá khí huyết tam biến, tiếp xúc thịt Yêu Ma...

Phương Tịch diễn luyện xong Hồng Xà Thối, trong lòng đã có kế hoạch.

Bất quá khi nhìn thấy những nha hoàn xinh đẹp kia, hắn liền trì hoãn kế hoạch một chút.

Ở tu tiên giới khổ cực cày ruộng cả năm, bây giờ cũng nên đến thời điểm hưởng thụ.

...

Ngày hôm sau.

Võ quán Bạch Vân.

Phương Tịch chung quy là người ý chí kiên định.

Tối hôm qua sau khi thưởng trà xem múa, hôm nay vẫn tiếp tục đến đây tu luyện.

Đồng thời, hắn cảm nhận được khí huyết của mình đang rục rà rục rịch.

Có lẽ... Đột phá khí huyết tam biến, sẽ ở trong hôm nay!

- Đốt! Tiếp tục thêm lửa!

Trước bếp đất, cảm nhận được kịch độc kí©h thí©ɧ mình càng ngày càng nhỏ, vẻ mặt Phương Tịch không đổi, liên tục thúc giục.

- Vâng!

Mấy hạ nhân bận rộn đến đầu đầy mồ hôi cũng không kịp lau, ném lượng lớn củi vào, lại thêm độc dược.

Bốn phía, chẳng biết lúc nào đã vây quanh một vòng khán giả.

Vũ Cực cũng ở trong đó, nhìn thấy cảnh này, không khỏi lớn tiếng nói:

- Phương sư đệ đây là phạm vào sai lầm liều lĩnh... Mạo muội tăng cường độc dược, nói không chừng sẽ luyện phế hai tay...

Đường Toàn muốn nói vài câu, nhưng Lưu Đào Đào đã mở miệng trước:

- Ta thấy sư đệ đại khái là tích lũy đủ, muốn một lần đột phá!

m thanh của nàng lanh lảnh, không chỉ khiến sắc mặt của Vũ Cực ngưng lại, Đường Toàn ở bên cạnh cũng quăng tới ánh mắt kinh ngạc.

Vị sư muội này, ngày hôm nay uống thuốc gì? Lại dám trực tiếp đối kháng nhị sư huynh?