Chương 5

Lâm Li ngây người.

Tay chân luống cuống, đầu óc quay cuồng sững người tại chỗ. Tim đập như muốn nhảy khỏi l*иg ngực, tay cậu nắm chặt góc chăn, không biết có nên xốc chăn lên, hoặc là nói một cái gì đó. Nhưng lại sợ sẽ có điều gì đó tồi tệ hơn xảy ra với bản thân.

Ánh mắt của tiến sĩ bình tĩnh không chút dao động, vẫn tập trung vào việc hắn đang làm, giống như lúc nãy liếc nhìn cậu chỉ là ngẫu nhiên. Lâm Li biết đây chỉ là ảo giác - hắn cất chìa khóa đi, chỉnh cho nhánh hoa thẳng lại, quay đầu bước tới chỗ của cậu.

Lâm Li nhanh chóng lấy tay che khuất đôi mắt.

Một lúc sau, cậu cảm thấy góc giường hơi lún xuống, là tiến sĩ ngồi bên cạnh cậu, đối phương hỏi: “Cậu không sao chứ?”

Giọng nói nhẹ nhàng ôn hòa, lo lắng và quan tâm cậu như một người bạn, lộ ra một loại ôn nhu thân cận.

Lâm Li bị quấn chặt toàn thân trong chăn, đầu óc rỗng tuếch.

Cậu đang hoảng loạn nên căn bản là không nghe rõ lời tiến sĩ nói, chỉ biết mơ hồ "Ân" một tiếng trả lời.

Cậu biết thái độ hiện tại của bản thân không đúng, không tốt và không hợp lý. Cậu nên bình tĩnh, lý trí, phải dũng cảm, quan sát tỉ mỉ để đưa ra quyết định phù hợp với hoàn cảnh hiện tại. Nhưng cậu vẫn tay chân luống cuống, tâm trí rối bời và hoảng loạn không nói nên lời, cậu…. hiện tại cậu là rất sợ hãi.

Hiện tại cậu không có biện pháp nào.

Bỗng nhiên nghe thấy tiến sĩ cười nói: “Thật giống con thỏ.”

Lâm Li mím môi.

Tiến sĩ lại hỏi: “Bây giờ cậu cảm thấy thế nào?”

Cậu không muốn trả lời, cũng không dám trả lời. Cậu không biết những người này có đam mê gì, không biết sẽ phát sinh chuyện gì, nhưng chuyện này cũng không có gì để nói dối và khiến cậu hoảng sợ, vì thế cậu đã thành thật trả lời: “Đau.”

“Đau?” Tiến sĩ vươn tay đυ.ng vào trán cậu, cậu bắt đầu run rẩy, “Có nghiêm trọng lắm không? Tôi xem thử được không?”

Đương nhiên không được!

Lâm Li rất muốn như vậy, nhưng cuối cùng vẫn ngậm chặt miệng, lặng lẽ quấn chăn chặt hơn. Cậu thực sự không có khả năng phản kháng, bàn tay kia đè lên chăn và nhẹ nhàng dứt khoát từ từ kéo chăn ra. Không lâu sau, cả người cậu tя͢ầи ͙ȶя͢υồиɠ nằm trên giường, không có mảnh vải che thân.

Cậu quay lưng về phía tiến sĩ, tiến sĩ bắt đầu kiểm tra từ phía sau, vẫn như cũ từ từ xắn tay áo. Hắn đặt tay lên lưng Lâm Li.

Thân hình của Lâm Li trông khá gầy, làn da trắng muốt. Đáng lẽ trên da không có vết sẹo nào, nhưng hiện tại có rất nhiều vết bầm tím cùng nhiều vết thương nhỏ khác nhau. Giống như giấy vẽ bị vẩy màu, đủ loại màu sắc đan chéo trên da thịt, tạo thành một bức tranh ái muội lại rất thảm thiết.

Tay tiến sĩ chạm vào bả vai cậu một lúc rồi từ từ đi xuống, hắn đã cố gắng nhẹ tay nhất có thể, nhưng tay hắn chạm tới chỗ nào thì chỗ đó lại nổi da gà. Cho dù người dưới thân đã cố gắng bình tĩnh, nhưng bản năng không lừa được ai, thân thể của đối phương cứng đờ, từng sợi lông tơ dựng đứng, hoảng sợ như muốn lập tức chạy trốn.

Hắn cười cười, dừng tay cho thỏ con có thời gian thích ứng, sau đó mới tiếp tục kiểm tra. Đùi của Lâm Li toàn là vết bầm tím, vòng eo bị véo trầy da chảy máu, dấu vết ái muội lan tràn khắp nơi. Có thể nói toàn thân toàn là thương tích, đủ thấy người để lại vết thương có đam mê ác liệt như thế nào..

Phần mông lại bị sưng to, vết lằn bị quất đánh vẫn lộ rõ. Thân hình Lâm Li lộ gầy, vòng eo cũng nhỏ, có vẻ là một người không thường xuyên vận động, chỉ có phần mông có thịt nhiều nhất, lúc này lại run rẩy bại lộ ở ngoài không khí, chạm vào một chút lại run một chút, cực kỳ thú vị. Lỗ hậu còn chưa hoàn toàn khép lại, càng nhìn càng thấy thê thảm.

Lâm Li không biết tại sao mình lại phát run, rõ ràng người này không có chút nào hung dữ, hắn không giống kẻ điên, cũng không có biểu lộ ra ý muốn cᏂị©Ꮒ cậu. Bàn tay của hắn rất ấm áp, động tác mềm nhẹ, không ngứa cũng không đau.

Nhưng cậu không hiểu được mà run rẩy. Cậu giống như một cái đĩa nhạc, sau khi nhìn xong mặt A, lúc sau lại bị lật sang mặt B để tiếp tục. Còn giống như một con cừu non được nuôi dưỡng làm thịt, đang được người ta tinh tế kiểm tra sức khỏe.

"Được rồi," Tiến sĩ nói.

Sau một lúc — vài phút hoặc vài giờ — cuộc kiểm tra giống như đang thi hình cuối cùng cũng kết thúc, tiến sĩ rút tay về và nhanh chóng kéo chăn lên để che kín toàn thân.

Tiến sĩ mỉm cười: “Cậu rất đẹp, không cần ngại đâu.”

Thấy cậu không trả lời, tiến sĩ đưa tay sờ trán cậu, không có phát sốt. Sau đó hỏi cậu: “Có đói bụng không?”

Lâm Li vội vàng gật đầu, tuy rằng cậu vẫn không mở miệng, nhưng vào đúng lúc này, bụng cậu lại kêu ùng ục. Làm cậu cảm thấy cực kỳ lúng túng.

Mắt thấy người nào đó lại có xu hướng cuộn mình vào chăn, tiến sĩ ôn hòa mà bất đắc dĩ nói:

"Cậu yên tâm, hiện tại tôi không muốn làm cậu bị thương. Nhìn đi, nếu muốn làm cái gì thì tôi đã sớm làm rồi, không đến mức phải nhìn đến bây giờ, cậu lại không có thứ gì mà tôi yêu cầu, không phải sao? Không cần sợ hãi, ít nhất thì hiện tại không cần sợ, được không?”

Lâm Li mở mắt nhìn hắn, nắm chặt góc chăn không biết phải nói gì, chỉ có thể nhỏ giọng kêu một tiếng.

Tiến sĩ chỉnh lại chăn cho cậu, thong thả ung dung thả cổ tay áo xuống, phủi phẳng các nếp gấp, bảo đảm mọi thứ vẫn như cũ, rồi nói:

"Kẻ điên rất thích cậu, chỉ cần cậu không tập kích hắn hoặc chạy trốn, sẽ tạm thời không bị gϊếŧ, không cần sợ hãi. Cá nhân tôi khuyên cậu nên ngoan ngoãn một chút, như vậy sẽ ít bị thương hơn.”

“Nếu cậu có yêu cầu hoặc ý kiến gì, cũng có thể nói cho hắn, cuối cùng thì hắn cũng là người bảo đảm cho mạng sống của cậu. Thử một lần đi? Hắn rất thích cậu. Đợi lát nữa chắc sẽ có người tặng đồ cho cậu, miệng vết thương của cậu rất nghiêm trọng, nằm nghỉ ngơi một lúc đi.”

Sau đó không dừng lại, xoay người ra cửa.

Tiến sĩ đi ra ngoài nói chuyện với kẻ điên, bất đắc dĩ hỏi: “Mày đánh cậu ta?”

Kẻ điên gào to: “Đâu có! Chỉ là tình thú ở trên giường thôi!”

“Vậy mày làm hơi tàn nhẫn rồi, cũng không bôi thuốc cho người ta.”

Kẻ điên cho là có lý nói: “Cậu ta quá đáng yêu, tao nhịn không được. Mày không thấy tao đã rất nhẹ nhàng rồi sao? Nếu tao làm thật sự, cậu ta đã sớm đi đời.”

“Đúng là rất đáng yêu.”

Tiến sĩ nhún vai: “Nhưng, tao vẫn khuyên mày đi bôi thuốc cho cậu ấy, lại mua ít đồ ăn, mày chắc chắn cũng quên làm cơm sáng cho cậu ấy ——”

“—— cùng với cơm trưa.”

Hắn thoáng nhìn thời gian: “Tiểu khả ái có vẻ đã cực kỳ hoảng sợ, chúng ta còn phải ở đây một đoạn thời gian, đừng làm cậu ta chết quá sớm.”

Tiến sĩ bình tĩnh nói: “Cho là vậy đi, mày có thể hỏi cậu ta. Nhưng tao còn khuyên mày nhanh lên đưa đồ ăn cho cậu ấy, để tránh cậu ấy đói lả người. Tao tưởng mày càng thích người có tinh thần tốt?”

Kẻ điên chậc lưỡi, mắt xanh xoay chuyển, hừ hừ cười nói: “Đương nhiên.”