Chương 4

Cậu nhắm mắt nuốt xuống.

Kẻ điên buông tay ra, cậu vô lực ngã xuống mặt đất ho khan.

Kế tiếp những ác mộng là ác mộng chân chính.

Cậu bị thằng điên kia hưng phấn túm cổ áo kéo đi, một đường dài tới phòng bên, ném cậu lên giường. Tùy tiện cởϊ áσ, nút cài rơi lạch cạch tiếp đó là cởϊ qυầи. Quần của anh ta là quần bó sát, khóa kéo cũng sát, kẻ điên không kiên nhẫn giải phóng nó.

Trực tiếp ra lệnh:” Cởϊ qυầи áo!”

Lâm Li cũng nghe lời mà cởi ra.

Cậu không có tập thể dục, sức ăn lại nhỏ, dáng người gầy. Lại không có ra ngoài nhiều, ghét ánh mặt trời. Cho nên trên người không có vết thương thì cũng tái nhợt bất thường.

Toàn thân cậu chỉ có khóe miệng lưu lại vệt đỏ, với đầu gối vừa mới quỳ ra vết đỏ. Cậu mất tự nhiên dung tay che cơ thể, ở trên giường co rúm lại.

Kẻ điên nhìn lên nhìn xuống đánh giá, nhìn Lâm Li run rẩy, chậc còn câu dẫn hắn bằng chiếc qυầи ɭóŧ chữ Đinh (丁) , tấm tắc cảm thấn:

“ Xem ra bé thỏ còn rất dâʍ đãиɠ, còn rất tao.”

Nói xong liền kéo qυầи ɭóŧ xuống, trực tiếp nhào tới.

Lâm Li sợ hãi hét lên: "Không!"

Ngay sau đó bị tát một cái! Cậu bị đánh liền chui vào chăn, che mặt không dám nói tiếng nào, kẻ điên lật ngược cậu lại, không có bôi trơn, không có màn dạo đầu cũng không có yêu thương vuốt ve mà trực tiếp cắm vào!

Cậu đau đến mức muốn hét lên! Nhưng cậu không dám, chỉ có thể run bần bật, vùi mình vào gối nhỏ giọng khóc nức nở.

Phía dưới nhất định là rách rồi, có thể chảy máu, tuy rằng đau, nhưng dần dần trơn chu, nhưng không có kɧoáı ©ảʍ, so với tất cả cái gì đây đều là thảm họa! Kẻ điên cuồng vỗ mông cậu, trên mông sau trắng như tuyết in vô số vết đỏ, đánh rất mạnh, cậu vùi đầu vào gối khóc, chỉ dám nhỏ giọng nói:

"không muốn……"

Ra vào bắt đầu dễ dàng, cũng chỉ nghe thấy âm thanh mơ hồ tiếng nước ái muội. Kẻ điên dường như bị kí©h thí©ɧ, bắt đầu đánh cậu, không phải là cái loại đánh ấu yếm trong tình thú đâu, là đánh giống dạy dỗ hơn, có tính ngược, là SM cũng có thể là phát tiết, anh ta dùng dây lưng, dung roi hay thậm chí là dung móng tay, thứ gì khác, đây là một cơn ác mộng mà Lâm Li chưa bao giờ tưởng tượng được!

Sau lưng giống như bàn ủi ra vào, phía dưới bị côn ŧᏂịŧ thô to cắm vào rút ra liên tục.

Cậu rốt cuộc không nhịn được hét lên, vừa khóc vừa hét, lắp bắp nói:

“Không muốn!”

“Làm ơn!”

“Đau quá!”

“Không...”

Giọng nói đứt quãng, cậu đau như muốn xé ra, hét mấy lần cũng không dám phát ra tiếng, chỉ có thể liều mạng cắn chặt môi mình đến chảy máu. Một lúc sau, tên điên bất mãn, túm tóc cậu kéo mạnh lên, cắn mạnh vào một bên mặt, để lại vết răng rướm máu trên da.

"Tại sao em không kêu, bé con," tên điên nói

"Kêu lớn một chút!"

Cậu chỉ có thể vừa khóc vừa kêu.

Đây là một cơn ác mộng!

==========================

Khi Lâm Li tỉnh dậy, đã là ngày hôm sau.

Trong phòng nhiều ánh sáng, trong phòng không bật đèn, hiện tại cũng không biết thời gian cụ thể.

Cậu cử động bả vai, toàn thân cảm thấy khó chịu, khó có thể tưởng tượng trên người cậu tình cảnh thê thảm. Cơn đau lan từ ngón chân lên đến đỉnh đầu, đỉnh điểm ở một bộ phận nào đó trên cơ thể, có cảm giác như bị "ô tô cán qua" trong truyền thuyết.

Không cần phải nghĩ cũng biết phía dưới thảm đến nối không nỡ nhìn.

Cậu muốn đứng dậy, chống tay lên và cử động, nhưng động tác quá lớn - quá lớn so với cậu - vết thương đột ngột bị kéo ra, khiến cậu đau đớn sững người, rít lên vội vàng nằm lại.

Nó đau đớn, nhưng nó cũng khiến cậu hoàn toàn tỉnh táo.

Cậu là freelancer* , cậu tên là Lâm Li và sau một thời gian dài tự điều trị và tự điều trị, cuối cùng cậu cũng nghĩ cách bán thân…

*Mandy : Công việc tự do,...

Cậu nhớ rõ là đẩy cửa phòng tắm ra thì phát hiện thi thể của đối tượng sắp go die.

Sau đó, cậu rơi vào vòng xoáy.

Cậu chính là thằng ngu ngốc, ngu ngốc hết sức!

Lâm Li nằm trên giường nghỉ ngơi một hồi, cuối cùng khi cơn đau nhìn chung đã thuyên giảm, cậu thận trọng di chuyển, chịu đựng cơn đau rồi từ từ đứng dậy.

Đến giờ, không có cách nào thoát khỏi đây chỉ là một giấc mơ.

Sắp đứng dậy thẳng người thì có tiếng xích lạch cạch, có thứ gì đó quấn quanh cổ cậu cản trở chuyển động. Lâm Li sửng sốt một chút, sau đó đưa tay sờ sờ cổ, một cái vòng xích, dây xích mảnh kéo dài tới đầu.

Cậu bị xích lại.

Má nó! Cậu mím môi.

Không có ai trong phòng, thật yên tĩnh. Bên cạnh cũng không có quần áo, cậu nhìn kỹ xung quanh, cuối cùng xác định rằng không còn một chiếc qυầи ɭóŧ nào ở đây. Cậu nhịn đau ngồi đậy, mò mẫm một hồi sờ vào cổ.

Chất liệu xích cổ mềm mại nhưng rất chắc chắn, dây xích cũng không quá ngắn, kéo hạn chế tối đa ra tận cửa.

Nó có thể là một loại đồ chơi tìиɧ ɖu͙©, cậu không thể phân biệt được, người ta nói rằng một số người có thói quen trói người bằng vòng cổ và dây xích như vậy đó gọi là đam mê. Nhưng vì cậu không có hứng thú nên cũng không biết nhiều, cũng chưa từng nghĩ có ngày sẽ dùng đến chính mình một thứ như vậy.

Nghe nói hầu hết chất liệu của đồ chơi tìиɧ ɖu͙© đều không cứng cáp và rất dễ hỏng, cậu đã nghe đồng nghiệp tán gẫu và than thở khi còn đi làm. Cậu thử cầm xích cổ, sau đó nắm lấy đầu sợi dây và giật mạnh, nhưng vô ích.

Cậu cố gắng một lần nữa, kéo hết sức mình - cậu cũng không còn bao nhiêu sức lực, một trạnh nam suy yếu – không hề có hiệu quả, sợi dây xích vẫn nguyên vẹn. Vừa kéo xong phát ra tiếng cạch cạch khá lớn, cậu có chút hoảng sợ vội vàng cầm sợi dây xích xuống, không dám kéo thêm nữa.

"..."

Cậu quay đầu lại nhìn căn phòng một lần nữa.

Căn phòng khá lớn, không biết có phải là phòng ngủ chính không, không có nhiều đồ cho lắm, trên tường treo vài bức tranh sơn dầu trang trí, trên bàn còn có một đóa hoa trong bình. Căn phòng có tông màu chủ đạo là ấm áp, phối màu trông rất thoải mái, gần cửa sổ có bàn làm việc.

Cửa sổ mở ra, và một chút ánh sáng mặt trời chiếu vào, mang theo một chút hơi nóng, vào buổi trưa hoặc buổi chiều gì đó.

Lâm Li nhìn chằm chằm vào cửa sổ.

Sàn nhà ở đây không thấp, hiện tại bất kể những hạn chế khác, cậu có một sợi dây xích quanh cổ, có thể sẽ không đi được cho đến khi tới cửa sổ. Lùi lại một bước, cho dù tới cửa sổ, cậu cũng không thể cởi bỏ được xích, cùng lắm là chết thêm một con đường nữa là treo cổ.

Lại nhìn căn phòng, trong nháy mắt không có cái gì hữu dụng, không có kéo, dao hay các loại dụng cụ sắc bén, không có đột phá. Trên thực tế, cho dù có, cũng vô dụng, cậu không thể đánh bại ai, thậm chí không có dũng khí xông lên.

Cậu bây giờ rất rối và đói.

Lâm Li đột nhiên nghe thấy có tiếng động nhẹ, theo tiếng động nhìn sang, tay nắm cửa phòng vặn vẹo, cửa phòng đột nhiên mở ra.

Cậu sợ đến mức thu mình vào trong chăn!

Người bước vào không phải là kẻ điên, tóc vàng mắt xanh, hay cười và trông có vẻ dễ gần. Lâm Li nhớ đến anh ta, anh ta là người được gọi là Bác sĩ trong số những người ngày hôm qua, đồng phạm của kẻ điên điên ấy.

Bác sĩ dường như vào để lấy một thứ gì đó, bước thẳng đến bàn làm việc mà không cần nhìn sang bên cạnh. Anh dùng chìa khóa mở ngăn kéo, lấy ra một vài tờ giấy, liếc nhìn chúng, đặt lại hai tờ nữa và gấp tờ còn lại lại. Động tác của anh ta rất bài bản, chậm rãi và duyên dáng, anh ta bỏ tờ giấy vào túi.

Lâm Li co ro dưới chăn, chỉ để lộ ra một đôi mắt yên lặng, tim đập loạn xạ, dán chặt vào giường như đang ngủ say, cố hết sức thở đều. Cậu muốn tàng hình, thở nhẹ và giảm thiểu sự hiện diện của mình.

Bác sĩ vẫn đang làm việc riêng, chậm rãi đóng ngăn kéo, lấy chìa khóa ra, ấn ngón tay mảnh khảnh lên mặt bàn, nhìn những bông hoa đang nhỏ giọt từ chiếc bình trên bàn.

Lâm Li vốn tưởng rằng bác sĩ sẽ lập tức rời đi, mặc kệ hay không để ý tới cậu như vừa rồi, nhưng ai biết rằng bác sĩ đột nhiên nhướng mắt nhìn sang, không kịp phòng ngừa mà bắt gặp ánh mắt của tên bác sĩ.