Chương 2

... Đệt mịa nó đây là một cơn ác mộng.

Tất cả những cảm xúc cứ nhạt dần như thủy triều, đó là những giấc mơ, những nhịp tim, những mong đợi, hồi hộp, ngại ngùng, niềm vui... nhớ lại những cảm xúc như một giấc mơ vào lúc này.

Lâm Li nhắm mắt lại mở ra, khuôn mặt kẻ điên vẫn còn rõ ràng như cũ.

Anh ta thoạt nhìn rất đẹp, một anh chàng đẹp trai với mái tóc đen hơi bù xù và đôi mắt xanh lục tuyệt đẹp. Vẻ ngoài đẹp trai, tuy không phải là nổi bật nhất trong số mấy người, nhưng không ai có thể bỏ qua vẻ ngoài chói lọi của anh.

Anh ta có vẻ rất thích cười, khóe miệng luôn luôn cong lên, đôi mắt xanh lục đảo một vòng, mang theo tà khí quyến rũ cùng với sự phóng túng nhất định, quyến rũ đến khó tin.

Có thể nhận ra khi nhìn liền biết anh ta không phải là loại người tuân theo "quy tắc", loại người mà bạn sẽ giữ cho em gái mình tránh xa, nhưng bạn có thể thậm chí không nhịn được liếc anh ta một cái.

Lâm Li ngay từ cái nhìn đầu tiên đã rất phấn khích, hồi hộp đến nỗi tim đập loạn nhịp, tim đập nhanh đến mức phớt lờ lời cảnh báo nhỏ nhoi trong lòng.

Nếu dùng một vài từ ngữ thô tục và thông thường để mô tả nó, thì chính khoảnh khắc đó, tâm cậu “ Con Nai chạy loạn".

Cậu bước vào thế giới này không chút do dự, điều quá đáng nhất có thể nghĩ đến là nhóm p*, nhưng hiển nhiên, trí tưởng tượng của cậu còn lâu mới đủ.

Kẻ điên ăn mặc có sự kết hợp giữa trang trọng và giản dị, rất thuận tiện, có thể đi làm hoặc đi mua sắm, thậm chí là muốn đi bar trong giây tới đều rất thích hợp. Nhưng dù nhìn thế nào thì cũng không mặc áo sơ mi hoa.

“Tôi sẽ ngại ngùng, nếu em tiếp tục nhìn như thế này.”

Kẻ điên dựa vào tường cười nói:

“Có biết tôi rất thích em không.”

"..." Lâm Li không nói nên lời.

Lúc này bộ não của cậu vẫn còn quay cuồng, vẻ mặt trống rỗng do cảm xúc quá mãnh liệt. Không thể suy nghĩ ngây người nhìn chằm chằm vào thằng điên cho đến khi khuôn mặt đối phương tiếp tục mở rộng trong tầm nhìn của cậu – anh ta tới.

Kẻ điên ngồi xổm ở trước mặt, một tay nâng cằm cậu , vẻ mặt đầy trìu mến:

"Ai , thật đáng yêu, giống như một con thỏ. Tôi thích nhất là thỏ, đặc biệt là con thỏ nhỏ màu trắng mắt đỏ, mỗi lần thấy lỗ tai bọn nó run run lên đáng yêu chịu không nổi liền xoa xoa. Em có thích thỏ không?”

Bàn tay ấy lạnh như băng, sờ từ cằm lên trán, vuốt dọc theo mái tóc vài cái, cuối cùng dừng lại ở sau gáy yếu ớt mà ấn nhẹ vào đó.

Anh nói tiếp, vẫn cười: "Thỏ con, sao em không nói?"

Lâm Li trong tiềm thức rùng mình, ngăn không được bản thân phát run nhỏ, đồng tử mở to.

Má nó cậu đang sợ hãi có được không.

Cậu đã không cử động kể từ khi ngã xuống đất, mặt đất khô ráo, mặc dù máu vẫn chưa đông lại hoàn toàn, nhưng nó chỉ cọ xát một chút trên mép quần của cậu .

Đã bật điều hòa, máy điều hòa chạy đều đặn để đảm bảo nhiệt độ trong phòng không đổi ở mức dễ chịu, nhưng cậu vẫn cảm thấy lạnh, giống như đột nhiên bị ngâm trong nước đá vào tháng mười hai.

Rất nhiều chi tiết xuất hiện cùng một lúc, những mảnh vụn nhỏ bị bỏ qua, cảm giác lướt qua trong nháy mắt. Nhưng Lâm Li không nghĩ được nữa.

Nỗi sợ hãi gần như khiến cậu phát điên.

Run rẩy, hàm răng run cầm cập, giọng khô khốc như một cái máy:

"Xin ... xin đừng gϊếŧ tôi!"

Cậu gần như nghĩ rằng mình đang la hét, trong tích tắc cậu mới nhận ra rằng giọng nói của mình rất nhỏ và yếu, vốn dĩ là một lời cầu xin yếu ớt.

Phòng vệ sinh kêu tí tách, không biết nước chảy từ đâu, cách đó không xa có tiếng TV, tiếng hét của người dẫn chương trình xen lẫn tiếng cười vui nhộn dường như là một chương trình tạp kỹ hài hước nào đó. Tiếng cười lạc xa một chút, đó là hai thế giới.

Bàn tay đang vuốt ve gáy dừng lại.

"Được rồi"

Kẻ điên nhẹ nhàng nói.

"Cho tôi một lý do."

Lý do? Cậu có cái lý do gì?

Lâm Li lo lắng cắn môi.

Cậu là một lập trình viên chưa đạt được tự do tài chính, đã rời công ty từ lâu , hiện đang làm nghề tự do. Cậu không có người thân hay liên hệ bạn bè thường xuyên, bạn trai cũ đã chia tay vài năm trước.

Không cần canh giờ trong công việc, không có cấp trên giám sát mỗi ngày, đơn hàng cuối cùng vừa được hoàn thành gần đây. Không ai quan tâm, không ai để ý, cho dù biến mất ở đây cũng không có người hỏi thăm.

Cậu đã cố gắng hết sức để suy nghĩ về lợi thế của bản thân, tất cả những cách có thể sử dụng, nhưng nhận thấy rằng nó sẽ không hiệu quả cho lắm đối với vị trước mặt.

Đối phương rõ ràng là một thằng điên, người cũng như tên gọi của anh ta, không thể có người tốt trong số ba người bên ngoài. Họ rõ ràng là một nhóm, có thể là một đội, những lời kêu cứu nhất định không được đáp lại.

Tất cả những gì cậu có là một số kỹ năng làʍ t̠ìиɦ, hoặc tiền, nhưng rõ ràng đó không phải là những gì kẻ điên muốn.

Lâm Li không chút nghi ngờ gì về việc đối phương có thể gϊếŧ cậu ở đây, dễ dàng như gϊếŧ một con thỏ. Cậu sẽ chết đột ngột, hoặc là kéo dài mà đau đớn, với cái xác được đặt ở đây giống như cái chết của cậu.

Việc tưởng tượng khiến cậu nhịn không được run rẩy.

Cậu cố gắng hết sức để suy nghĩ , tránh ánh nhìn của kẻ điên hết mức có thể. Tên biếи ŧɦái chết tiệt này vẫn nhìn cậu, từ trên xuống dưới, hung thú tràn ngập! Điều mà kẻ điên muốn rõ ràng không phải là một câu trả lời thông thường, anh ta là trọng tài điều khiển cán cân, muốn tồn tại thì phải khơi dậy hứng thú của anh ta.

“ Nghĩ kỹ chưa?” Kẻ điên hỏi.

Lâm Li không nhìn , anh ta liền nắm tóc cậu kéo lên, thiếu niên tóc dài mềm mại, có chút trơn trượt, liền vòng qua tay, buộc Lâm Li ngẩng đầu nhìn. Anh ta lại cúi đầu gần, mũi đối mặt, đôi mắt anh ta sáng một cách đáng sợ.

"Hửm!Thỏ con, em nghĩ kỹ chưa? Tôi không phải là người rất kiên nhẫn."

“Nghĩ đi.”

Lâm Li khóe môi run rẩy nói,

“Tôi có thể cắn anh.”

"Em đang nằm mơ? Hay là em cho rằng tôi dễ lừa gạt như vậy."

Đáp án này hiển nhiên nằm ngoài dự đoán, kẻ điên không quá vừa lòng, túm tóc cậu kéo lại:

"Tôi không thiếu cái này, có rất nhiều người sẵn sàng làm điều này cho tôi. Em có thể nói điều gì đó mới mẻ hơn không? "

Lâm Li đau đớn gần như hét lên! Cậu cắn mạnh miệng, sớm nếm mùi máu rồi nói nhanh nhất có thể:

"Nhưng là tôi tiện nhân. Ở ngay đây, anh không cần ra ngoài tìm người. Anh thích mẫu người như tôi không phải sao? Tôi rất giỏi cắn, rất giỏi sủa, anh có thể làm bất cứ điều gì với tôi. “

“Tôi không có cha mẹ, không có công việc thường xuyên, không ai đến tìm tôi đâu, ạnh có thể dễ dàng đưa tôi đi. Có thể coi tôi như búp bê bơm hơi, anh gϊếŧ tôi, ít nhất đừng gϊếŧ tôi trước khi chán ghét. "

Kẻ điên không trả lời, nhưng bàn tay bắt đầu vòng ra sau gáy, giống như mèo, đối với thỏ con hay thú cưng, dù sao cũng không phải người sống. Cảm giác như là cậu có thể mọc thêm lông!

Nếu thật sự là một con mèo, cậu giờ phút này nhất định phải nổ tung, không xạo ke, bộ long sẽ dựng thẳng lên , muốn chạy trốn bất cứ lúc nào.

Lâm Li nghiến răng nghiến lợi nhắm mắt lại, nói to:

"Tôi thích anh! Tôi con mẹ nó thích anh, thậm chí là có thể yêu anh! Anh biết Stockholm không? Chỉ cần ngọt ngào một chút, đừng gϊếŧ tôi, anh có thể bắt tôi làm cái gì, cái gì cũng được hết! "

Kẻ điên không trả lời, anh ta đang suy nghĩ, đôi mắt xanh lục đảo vài cái, có chút do dự. Một lúc sau, bàn tay đang kéo tóc thả lỏng, thằng điên đứng dậy nhìn cậu, miễn cưỡng nói:

"Hừm, được rồi, như cậu đã nói với tôi."

Lâm Li căng da đầu, còn chưa kịp thở phào nhẹ nhõm, liền nghe thấy câu nói tiếp theo của kẻ điên

“Ở ngay chỗ này luôn, như lời cậu đã nói.”

Kẻ điên đứng trước mặt cậu, từ trên cao nhìn xuống,

“ Cho tôi cắn.”