Chương 1

Như tên truyện cho thấy, nó là một chủ đề rất dâʍ ɖu͙© . Há Há

Hôm nay cậu đang háo hức chuẩn bị hẹn, đối tượng là một anh chàng cao 13 cm khuôn mặt tuấn tú, dáng người chuẩn, ngay cả chiếc áo sơ mi hoa lòe loẹt cũng không che được vẻ đẹp trai của anh ta.

*Mandy : cao 13 cm, đoán xem

Dâʍ đãиɠ nảy lên tâm mọc mầm , hứng phấn kích động level max mà bắt đầu chuẩn bị.

Sau khi bị người tiền nhiệm không thích, cậu bắt đầu luyện tập kỹ năng của mình chăm chỉ, sau khi liếʍ sạch vô số quả chuối, nhận ra rằng khả năng nói tiếng bụng đã thành công.

Đến nỗi bên dưới cũng đã luyện tập vô số lần với các đạo cụ để đảm bảo rằng sự dâʍ đãиɠ hồn nhiên.

Khoảng thời gian ở cửa sổ quá dài, và anh ấy nóng lòng muốn được cấp ẩm, vì vậy anh ấy háo hức bắt đầu chuẩn bị sau một thời gian nhất định.

Đối phương nói cái gì cũng có, cậu nghĩ tới nghĩ lui, cuối cùng quyết định mặc áo sơ mi trắng cùng quần jean bó.

Áo sơ mi trắng có chất lượng không tốt, phần thân trên trong suốt mờ ảo, khi bị xé là hỏng luôn, chiếc quần bó sát khoe dáng và khoe vòng mông hoàn hảo mà cậu đã tập luyện suốt một năm qua.

Nảy tâm cơ hối hợp với qυầи ɭóŧ chữ Đinh màu đỏ, nhìn vào gương và tự chụp cho mình một bức ảnh hoàn hảo.

Còn chưa tới giờ hẹn, anh chàng điển trai áo hoa bất ngờ rủ cậu đến sớm hơn, nhờ mua đồ ăn, nước uống rồi lên danh sách cho cậu ra hiệu thuốc.

Mất rất nhiều thời gian, cậu vội vàng lau mồ hôi, hít vài hơi, ấn vào trái tim đang đập nhanh của mình, bình tĩnh gõ cửa.

Cửa nhanh chóng mở ra, một anh chàng đẹp trai mở ra, liếc liếc vài cái liền cười: "Vào đi."

Cậu khẩn trương hỏi:

“Anh có phải là Hứa Chương không?” Hứa Chương là tên trên màn ảnh của anh chàng đẹp trai áo hoa.

“Hả?” Anh chàng đẹp trai chớp chớp đôi mắt màu xanh lục: “Nếu không là tôi còn có thể là ai?

Sau đó rất săn sóc mà tiếp nhận đồ vật từ tay cậu. Chớt chớt cậu bị đôi mắt xanh hút hồn, thầm nghĩ anh chàng đẹp trai hơn ảnh, nhưng P* quá đà lại biến thành người khác, đành ngoan ngoãn đia vào theo.

*Mandy: P ở đây có nghĩa là gây thương tích tềnh êu :>

Có bốn người đang ngồi bên trong, mỗi người đều có đặc điểm riêng, tất cả đều rất ưa nhìn. Người dẫn đầu nhìn cậumỉm cười ôn hòa, cái thằng tóc vàng bên cạnh thì kinh ngạc nhướng mày:

"Uầy ghê, đến thật luôn”

Anh chàng đẹp trai mắt xanh lục đặt đồ lên bàn trà cười với cậu khiến cậu bất an. Quá nhiều người. Cậu giật giật ống tay áo, cảm thấy mặt đỏ bừng ra mồ hôi, lòng bàn tay cũng lấm tấm mồ hôi.

Rất nhiều người, cậu khẩn trương nghĩ, có phải là sẽ chơi một cách kỳ quái play không?

Cuối cùng có chơi hay không chơi, hiện tại đây không phải là chuyện chính.

Anh chàng đẹp trai với đôi mắt xanh lục kéo cậu vào trong ngồi, xung quanh là một đám soái ca, mọi ánh mắt đều tập trung vào cậu, cậu lo lắng đến mức gần như bủn rủn cả chân tay, đầu óc bốc khói, sau khi ngồi xuống, khẽ lau tay trên quần, ôn nhu cười:

"Xin chào, xin chào mọi người."

Mọi người nhìn cậu với vẻ thích thú.

Cậu càng khẩn trương. Dâʍ đãиɠ hiếm khi trải qua tình huống này, mặt đỏ bừng bốc khói, thậm chí còn không nói được câu nào, vẫn là anh chàng đẹp trai mắt xanh vừa kéo cậu vừa hỏi:

“Tên màn hình của cậu là Centimet phải không?”

Đây là vấn đề.

Cậu nhìn anh ta một cái nhìn biết ơn, gật đầu và nói:

“Vâng.” Sau đó hỏi:

“Tên mọi người là gì?”.

Không ai trả lời, mọi người dường như không mấy quan tâm đến câu hỏi, hoặc có chút khinh thường. Cậu hiểu, đây có lẽ là sự kiêu ngạo của anh chàng đẹp trai.

Chỉ có anh chàng mắt xanh đẹp trai liếc cậu một cái có hứng thú, cuối cùng, có lẽ là để giải tỏa vòng vây, anh ta chỉ vào chính mình và nói:

"Tôi là một kẻ điên."

Sau đó, anh ta chỉ vào một vài người và giới thiệu từng người một:

“Tiễn sĩ, Cừu, sát thủ.”

Anh ta chỉ vào người tóc vàng cuối cùng ,suy nghĩ một lúc: “Cái này… cậu cứ kêu bừa, gọi gì đều được. "

Cậu ranh mãnh đáp lại, cảm thấy hơi xấu hổ. Những cái tên này rất kỳ quái, có lẽ là ứng với tên trên màn hình của cậu tính bằng centimet, anh nuốt cái tên thật đến mồm, cảm thấy có chút choáng ngợp.

Cuối cùng, thằng điên dẫn cậu đi chơi, có lẽ bởi vì kẻ điên là người đã tán gẫu với cậu trên mạng.

Kẻ điên đưa cậu đi chơi bài và những trò chơi kỳ quặc với mọi người, rồi gọi rượu và tôm hùm, cuối cùng, bầu không khí cũng nóng lên một chút.

Cậu rốt cuộc chỉ có thể lấy biệt danh của đại gia. Tiến sĩ là một người nam nhân ôn hòa , đúng như tên gọi, thoạt nhìn liền biết có học thức. Sát thủ là một nam nhân lạnh lùng, cái thằng tóc vàng cuối cùng rời đi mà không ở lại quá lâu, cậu không có ấn tượng mấy.

Con cừu là con cừu an toàn nhất - cậu ấy là một cậu bé với mái tóc xoăn đen, với nụ cười ôn hòa dịu dàng, thậm chí trông hơi nhút nhát, giống như một sinh viên đại học.

“Xin chào.”

Cậu cười với con cừu.

Cậu nhìn cừu nói vài câu, con cừu đáp lại một cách nhẹ nhàng và thậm chí ngượng ngùng, cho dù không phải logic có vấn đề. Điều này khiến cậu yên tâm một chút.

Cậu biết ngoài cái thằng điên ra, những người khác đều không có hứng thú với cậu , suy nghĩ lung tung ban đầu cũng đã qua từ lâu, nhưng may mắn là mọi người đều rất ôn hòa, ngay cả anh trai lạnh lùng cùng lắm chỉ thờ ơ, không ai thấy xấu hổ.

Khi ăn tôm hùm, cậu chủ động lột vỏ và giải thích bản thân không thích ăn tôm hùm cho lắm, thằng điên hưởng thụ đãi ngộ này. Con cừu đã bóc vỏ cùng, nhưng thật ra tiến sĩ để ý đến cậu vài lần, cười nói:

"Thật là cậu bé ngoan."

“Hừ ông cũng phát hiện.”

Kẻ điên lười biếng nói, vươn một tay ôm lấy ghế sô pha phía sau của dâʍ đãиɠ, gật đầu đồng ý:

“Tôi thoạt nhìn liền cảm thấy hắn rất đáng yêu.”

Đó là một lời khen rất đơn giản.

Cậu ngượng ngùng từ chối vài lời, nhưng đồng thời cũng có chút ngượng ngùng và thầm hạnh phúc. Sau khi chơi với mọi người một lúc, không nhịn được mà nói rằng cậu muốn đi vệ sinh. Trước khi đi, tiến sĩ liếc nhìn cậu cười nói:

"Được."

Cậu đi theo hướng họ chỉ, nhanh chóng tìm thấy nhà vệ sinh, công tắc đèn bên ngoài, cậu bật đèn đẩy cửa kính của nhà vệ sinh ra. Cửa toilet bị vật gì đó chặn lại, kẹt giữa không đẩy được, thứ bị kẹt trên cửa hình như hơi nặng, nhưng tự nhiên không đẩy ra được.

Cậu khó hiểu một hồi, hoàn toàn đẩy cửa ra, kế tiếp rất thuận lợi, thứ trong cửa chính như có trọng lực trượt nhẹ, va vào bên vang lên một tiếng "đông" nhẹ.

Cậu khẽ vuốt tay áo, sờ cúc áo sơ mi, chuẩn bị trước gương gỡ rối vài cái, lộ ra xương quai xanh xinh đẹp.

... Cậu không nghĩ mình sẽ thấy gì trước khi bước vào.

Đầu tiên là máu, những sợi tóc bám trên bồn rửa, dấu vết giãy giụa vẫn còn trên mặt đất. Trong nháy mắt nhìn thấy khuôn mặt yêu nghiệt, hoảng sợ đá vào xác chết, sau đó sợ hãi ngã xuống đất.

Một xác chết đập vào tầm mắt của cậu, cậu liếc nhìn chiếc áo sơ mi hoa ở phần trên của xác chết thu hút, bịt chặt miệng và cố gắng hết sức để không hét lên!

Tía má nội cha , cái chuyện gì thế này??!!!

Khuôn mặt của cái xác tái nhợt bởi ánh sáng, biểu hiện gớm ghiếc sống động, phảng phất như nó có thể sống lại tại chỗ trong giây tiếp theo, nhưng một vũng máu lớn dưới người anh ta đã chứng minh rằng đây không phải là sự thật.

Nằm trong nhà vệ sinh, cách cậu chưa đầy một mét! !

Cậu nhìn chằm chằm vào cái xác thở hổn hển, như một bệnh nhân thiếu oxy, nhưng cậu không thể kiềm chế được hơi thở nặng nề của mình một chút nào.

Cậu phất tay muốn nắm lấy thứ gì đó, một mảnh không khí, cuối cùng chỉ có thể nắm chặt chính mình, đầu ngón tay trở nên trắng bệch.

Đầu óc trống rỗng mơ màng, cho dù nhắm chặt mắt lại như cuối cùng cũng có phản ứng, tầm nhìn của cậu vẫn không ngừng lặp lại hình ảnh vừa nhìn thấy.

Cậu bước vào một thế giới khác bằng một chân, nó giống như cái kết thực sự được phát hiện ở cuối trò chơi. Nó quá rời rạc, quá phi lý, căn bản không giống một thế giới nào cả. Cậu muốn thu mình lại, xốc quần áo ,tìm một khe nứt trên mặt đất để trốn vào.

Cậu bất lực thở hổn hển, thân thể gần như rã rời, đại não một mảnh nhảy nhót điên cuồng, mọi thứ hỗn độn hiện lên, chiếm cứ không gian, giống như bọt nước dày đặc.

Cậu ngây người như một thằng ngốc, chỉ biết nhắm mắt rồi lại mở.

Một bóng người đứng ở phía sau không biết đã đứng được bao lâu.

“Chà chà “

Kẻ điên nở nụ cười,

“ Tôi đã bị cậu phát hiện mất rồi”.

===============================

Mandy : Dịch đến đoạn cuối hãi hãi cộng thêm bên cạnh nhà có đám ma nữa chứ ༼ ༎ຶ ෴ ༎ຶ༽