Chương 5: Tình cờ

Sáng thứ bảy khi Ngô Lộc Minh tỉnh dậy, trong nhà đã yên tĩnh chỉ còn lại một mình cậu.

Ngô Lộc Minh nghe Ngô Thịnh Câm nói qua, sau khi Ôn Tư Nguyên học tiến sĩ vẫn bề bộn nhiều việc, hơn nữa học kỳ này Ôn Tư Nguyên lại có thêm thân phận trợ giáo tạm thời, cơ hồ là cả ngày ngâm mình trong trường học không thể về nhà.

Thứ bảy là một ngày nắng đẹp.

Ngô Lộc Minh rời giường rửa mặt xong, mới 8 giờ sáng.

Cậu mở cửa sổ ra cảm thụ nhiệt độ bên ngoài trong chốc lát, không tính là quá nóng, vì vậy liền trực tiếp mang dép lê ra cửa.

Ngày hôm qua khi đến đây, Ngô Lộc Minh thấy gần đây có một trung tâm thương mại nhỏ.

Có thể đi mua chút nguyên liệu nấu ăn để vào trong tủ lạnh, Ngô Lộc Minh nghĩ.

Túi đồ lớn của Ôn Tư Nguyên từ quê gửi tới, bên trong có thể dùng để nấu nướng kỳ thật cũng không nhiều, đại khái là mẹ Ôn hiểu rõ Ôn Tư Nguyên không biết xuống bếp, cho nên đa số gửi đều là đồ ăn vặt.

Cơm lạp xưởng tối hôm qua, Ngô Lộc Minh nấu gần bằng lượng ăn của ba người, vốn định để lại một phần đến ngày hôm sau hấp lại làm bữa sáng, không ngờ bị Ôn Tư Nguyên ăn sạch sẽ ngay tại chỗ.

Hiển nhiên, Ôn Tư Nguyên vô cùng thích.

Bởi vậy ăn xong bữa sáng khi đi dạo trung tâm thương mại, Ngô Lộc Minh lại mua vài dây lạp xưởng.

Cậu chọn xong, xách theo một túi đồ lớn đi về phía chung cư, mặt trời đã có chút gay gắt.

Chưa đi được hai bước, mồ hôi trên lưng đã thấm ướt quần áo.

Đi đến khu chung cư dưới ánh nắng chói chang, tầm mắt đảo qua cửa hàng tiện lợi, Ngô Lộc Minh dừng bước, sau đó chuyển hướng, vào cửa hàng tiện lợi, định mua một chai nước lạnh.

Cửa hàng tiện lợi này thoạt nhìn là một chuỗi cửa hàng, kệ hàng trưng bày rất ngay ngắn trật tự, tất cả đồ trên kệ hàng cũng đều phân loại chỉnh tề.

Ngô Lộc Minh trực tiếp đi tới trước tủ lạnh cuối cửa hàng nhỏ, mở tủ lạnh ra tiện tay cầm chai soda, lúc xoay người muốn đi tính tiền, tầm mắt đột nhiên dừng lại ở trên người mấy đứa nhỏ trước một loạt kệ hàng.

Ba đứa trẻ, hai nam một nữ, cũng không lớn, nhìn qua đều là bảy tám tuổi.

Ba người đang ngẩng đầu, nhìn chằm chằm vào một loại kẹo mυ"ŧ bông gòn ở hàng thứ hai trên kệ.

Kẹo que được làm thành nhiều nhân vật hoạt hình khác nhau, và được trưng bày trên kệ.

Ultraman, Transformers, công chúa Barbie……

Cái gì cần có đều có.

Bên cạnh kẹo que dán hai chữ to “Mẫu mới”, Ngô Lộc Minh nhìn vào giá cả bên dưới.

12.88.

Ba đứa trẻ nhìn chằm chằm kẹo que một hồi, bỗng nhiên chụm đầu lại gần nhau, từng người từ trong túi lấy ra một nắm tiền lẻ, đặt cùng nhau đếm qua đếm lại.

Đếm một lần, hiển nhiên không đủ, vì thế lại đếm một lần nữa.

Ngô Lộc Minh đứng ở một bên, tầm mắt rơi vào trên người cậu bé ở giữa ba người.

Là cậu bé hôm qua ở cạnh nhà Ôn Tư Nguyên.

Thấy ba đứa nhỏ lăn qua lộn lại muốn bắt đầu đếm lần thứ năm, Ngô Lộc Minh rốt cuộc nhấc chân, đi tới phía sau ba người, cười nói: “Muốn ăn?”

Ba đứa trẻ rõ ràng bị thanh âm bất ngờ xuất hiện hù dọa, đồng xu trên tay cũng không cầm chặt, lập tức lăn xuống đất vài vòng.

Rất nhanh, cậu bé ở giữa nhận ra cậu: “Anh là…… anh trai vừa chuyển đến bên cạnh nhà ngày hôm qua!”

Ngô Lộc Minh đem túi trên tay đặt sang một bên, ngồi xổm xuống thay cậu bé nhặt tất cả tiền xu lên, sau đó mở tay ra đến trước mặt mấy đứa nhỏ, hướng bọn nhóc cười nói: “Anh mời tụi em ăn, tụi em giúp anh một việc, thế nào?”

Mấy đứa trẻ nghe thấy lời này, đều không đồng ý ngay lập tức.

Hai đứa nhỏ bên cạnh đồng loạt nhìn về phía cậu bé ở giữa, dường như là bởi vì chỉ có cậu biết Ngô Lộc Minh, lại giống như ngày thường bọn nhóc đều là do cậu bé ở giữa kia quyết định.

Cậu bé nhìn Ngô Lộc Minh cười hiền lành, cầm mấy đồng xu không đủ trong tay, như là rối rắm một hồi lâu, mới nhỏ giọng nói: “Mẹ đã nói, không thể ăn đồ của người lạ.”

Ngô Lộc Minh thật như không chút để ý đến sự cảnh giác của cậu bé, cậu đặt đồng xu lại trên tay cậu bé, chậm rãi nói: “Trẻ con đúng là không thể ăn đồ của người lạ, nhưng chúng ta cũng không tính là người lạ chứ? Dù sao hôm qua chúng ta mới gặp qua một lần, em cũng biết anh ở ngay bên cạnh nhà em, không phải sao?”

Đứa bé nhìn Ngô Lộc Minh, dường như dao động trong chớp mắt, nhưng phần nhiều vẫn do dự.

Ngô Lộc Minh thấy thế, cũng không nói thêm gì nữa, lấy ra một tờ 50 đồng, đưa tới tay đứa bé, chỉ một dãy chỗ ngồi gần cửa sổ cửa hàng tiện lợi nói: “Anh vừa mới chuyển đến bên này, đối với nơi này không quá quen thuộc, anh trai ở cùng anh lại bề bộn nhiều việc, cho nên muốn tìm người tìm hiểu một chút ở gần đây nơi này có đồ ăn ngon chơi vui. Các em làm rất tốt, đối với người xa lạ nên có cảnh giác, vì vậy anh sẽ không giao dịch với các em, muốn mua kẹo, các em cầm tiền này, tự mình đi mua, anh ngồi ở chỗ đó, hỏi tụi em một ít vấn đề, nếu như tụi em đồng ý, mua xong liền đến bên kia tìm anh, nếu như không muốn, thì đem 50 đồng tới đây trả lại cho anh.”

Ngô Lộc Minh nói xong, liền trực tiếp xách đồ trên mặt đất lên, cầm nước đến quầy tính tiền, đi tới bên cửa sổ ngồi xuống.

Cậu đặt túi trong tay lên bàn, cũng không nhìn cậu bé phía sau, vặn mở nắp soda uống hết hơn nửa chai, ánh mắt bỗng bị một đứa bé ở trước cửa hàng tiện lợi thu hút.

Khác với mấy đứa trẻ trắng nõn trong cửa hàng tiện lợi, làn da đứa bé trước cửa ngăm đen, có chút khiến người ta không phân biệt được mặt bị bẩn hay là bản thân đã đen sẵn, trên khuôn mặt non nớt lại hoàn toàn không thấy tính trẻ con mà một đứa trẻ nên có, lông mày chau lại, ngay cả quần áo trên người cũng nhăn dúm.

Ngô Lộc Minh không rõ đứa bé đến đây lúc nào, ít nhất cậu vừa rồi vào cửa hàng tiện lợi, ngoài cửa còn chưa có người như vậy.

Nhưng mà không đợi Ngô Lộc Minh nhìn nhiều, vị trí bên cạnh đã có người tới rồi.

Ba đứa nhỏ mỗi người cầm một cây kẹo que hoạt hình mình thích, bò đến ghế bên cạnh Ngô Lộc Minh ngồi xuống.

Khi cậu bé mà Ngô Lộc Minh quen biết đem tiền lẻ trả lại cho cậu, thật cẩn thận hỏi cậu một câu: “Anh ơi, chúng ta có phải ở chỗ này nói chuyện, không đi nơi khác hay không?”

“Đương nhiên.” Ngô Lộc Minh thu hồi tầm mắt trả lời cậu bé.

Ngô Lộc Minh vừa nói lời này, mấy đứa nhỏ đang cầm kẹo thở phào nhẹ nhõm, và đều tự mở kẹo ra.

Cô bé duy nhất ngọt ngào nói: “Anh ơi, mẹ em dẫn em đi tới rất nhiều nơi thú vị, nếu anh muốn biết, em đều có thể kể cho anh nghe.”