Chương 8

Rời khỏi chỗ sân khấu biểu diễn, lập tức người ít đi rất nhiều, Lục Chiêu một lần nữa hỏi: "Đi về không? Tôi sẽ đưa cậu về."Tống Sơ Mãn canh cánh trong lòng chuyện vừa nãy, lập tức từ chối: "Không cần, tôi tự mình về được."

Lục Chiêu liền nói: "Thuận đường."

"Không cần." Tống Sơ Mãn kiên quyết, "Tôi đi chậm."

Lục Chiêu im lặng, có vẻ như anh vừa nhận ra điều gì đó không ổn, hỏi: "Làm sao vậy?"

Anh không nhìn thấy biểu cảm của Tống Sơ Mãn, vì thế đã giơ tay tháo mặt nạ của cậu,

Cầm trong tay.

Mặt Tổng Sơ Mãn quả nhiên có chút đỏ, Lục Chiêu bất động thanh sắc, vô tội nhìn cậu.

Ngày hôm qua Tống Sơ Mãn còn cảm thấy là Đồng Nhất Hàng nghĩ nhiều rồi, nhưng mà đêm nay Lục Chiêu như vậy, bản thân cậu cũng khó tránh khỏi việc liên tưởng đến điều khác.

Cậu tốt hơn vẫn nên giữ khoảng cách với Lục Chiêu, nhưng lại không thể nói thẳng, nếu như là do cậu tự mình hiểu lầm, lại càng thêm xấu hổ.

Tổng Sơ Mãn suy nghĩ một chút, uyển chuyển nói: "Trên đường tôi phải gọi điện cho bạn trai."

Lục Chiêu: "..."

Cậu âm thầm cảm thấy lý do này quả thực hoàn mỹ, vừa có thể không đi về cùng Lục Chiêu, lại vừa có thể nhắc nhở Lục Chiêu mình đã có bạn trai.

Lục Chiêu không nói nhiều nữa: "Được, cậu đi trước đi, tôi cần mua chút đồ gần đây."

Tổng Sơ Mãn thở phào nhẹ nhõm, xoay người một mình rời đi.

Sau khi cậu rời đi, Lục Chiêu nhìn chăm chăm bóng lưng cậu, đường cong bên khóe miệng hoàn toàn biến mất.

Nụ cười được bằng sự khó chịu, anh ném một trong hai cái mặt nạ trên tay xuống đất, cầm cái còn lại đi về phía trước.

Sáng hôm sau, Đồng Nhất Hàng nhắn tin hỏi thăm.

[Qingtuan nhân xoài YYDS]: Hôm qua đi chơi thế nào?

[An]: Đông quá, bọn tôi về sớm.

[Qingtuan nhân xoài YYDS]: Hai người chỉ đi quanh một vòng rồi về à?

Đồng Nhất Hàng nói rằng đó là một điều đáng tiếc, lại hỏi cậu tình huống cụ thể tối hôm qua, anh ấy có ý gì đó.

Tổng Sơ Mãn không định gạt anh ấy, huống hồ cậu cũng muốn biết, rốt cuộc có phải chỉ là hiểu lầm hay không.

Sau khi cậu nói xong, Đồng Nhất Hàng bên kia im lặng hồi lâu không thấy trả lời.

Tống Sơ Mẫn ở lại nói thêm một câu.

[An]: Nhưng anh ta cũng có thể là không cố ý.

[Qingtuan nhân xoài YYDS]: ?

[Qingtuan nhân xoài YYDS]: Nhóc con, cậu nên ăn nhẹ một chút đi!

[Qingtuan nhân xoài YYDS]: Anh ta thích cậu đấy, thật!

Đồng Nhất Hàng trải đời nhiều, nói chuyện không nhẹ không nặng, Tống Sơ Mãn bị dọa đến hoảng sợ.

[An]: . Đừng nói lung tung.

[Qingtuan nhân xoài YYDS]: A, lúc trước tôi vừa nhìn ảnh chụp của anh ta, liền cảm thấy anh ta là gay.

[An]: Cậu chỉ mới nhìn thấy hình của anh ta.

[Qingtuan nhân xoài YYDS]: Ảnh chụp còn chưa đủ sao? Cậu quá ngây thơ rồi, có khi bị người ta đem bán cũng không biết.

Đồng Nhất Hàng càng như vậy, Tổng Sơ Mẫn ngược lại càng có tâm lý phản nghịch.

Cậu đi ra ngoài mấy ngày nay, rõ ràng vẫn có thể tự bảo vệ tốt bản thân.

Huống hồ, Đồng Nhất Hàng còn chưa từng tiếp xúc với Lục Chiêu, lại nói anh là một người xấu có mưu đồ bất chính.

[An]: Tớ không cảm thấy anh ta giống người xấu.

Tổng Sơ Mãn nhắn xong câu cuối, không trả lời anh ấy nữa.

Trưa thứ năm, Tổng Sơ Mẫn nhận được cuộc điện thoại của Lục Chiêu.

Đêm đó sau hội hoa đăng, cậu không nhắc tới Lục Chiêu với Đồng Nhất Hàng nữa.

Ngoại trừ thứ bảy cậu gặp mặt Lục Chiêu ra, thì những lúc khác cũng không liên hệ với nhau.

Nhận được số điện thoại lạ thì Tổng Sơ Mãn tưởng lại là Tào Viễn.

Vừa thấy hiện địa chỉ là ở bản địa, cậu không biết vì sao đã nghĩ là Lục Chiêu.

Điện thoại reo vài tiếng, trước lúc nó dừng lại thì Tống Sơ Mãn cố lấy dũng khí rồi bắt máy.

"Sơ Mẫn." Quả nhiên là Lục Chiêu: "Hai ngày tới cậu có bận gì không? Tôi muốn nhờ cậu một việc."

Giọng nói của anh luôn ôn hòa, Tổng Sơ Mãn đi ra khỏi quầy thanh toán: "Không bận, có việc gì?"

"Tôi có việc gấp phải đi hai ngày." Bên phía Lục Chiêu có tiếng còi xe từ xa truyền tới: "Thức ăn cho mèo và nước uống của Miên Miên vẫn chưa kịp thêm, cậu giúp tôi trông chừng được không?"

Nghe anh nói như thế, Tổng Sơ Mãn có chút lo lắng: "Nó không còn gì ăn sao?"

"Còn một ít, nhưng tôi nghĩ đến giữa trưa sẽ hết." Lục Chiêu cười nói: "Người mà tôi với Miên Miên quen không nhiều người lắm, nghĩ tới nghĩ lui cũng chỉ có thể nhờ cậu thôi."

Tổng Sơ Mẫn cảm thấy rất vinh hạnh.

Nhà của Lục Chiêu là dùng khóa thông minh, vân tay và mật mã đều dùng được, anh nhắn cho Tống Sơ Mãn một dãy số, liên tục nói cảm ơn.

[An]: Không có gì.

Có thể gặp lại Miên Miên, chủ nhân lại không có nhà, Tổng Sơ Mãn sau khi ăn trưa nhanh gọn, thỏa mãn đi đến nhà Lục Chiêu.

Buổi trưa, sau khi cậu rời đi không lâu, Tiểu Đặng cũng chuẩn bị đóng cửa đi ăn cơm, bên ngoài có mấy người dáng vẻ không tốt đang tiến lai.

Đi đầu là một người đàn ông hơn ba mươi tuổi, trên cổ đeo một cái dây xích vàng, dưới nách kẹp một cái túi da.

Ông ấy tháo mắt kính xuống đánh giá bên trong tiệm, lên tiếng: "Tổng Sơ Mãn ở đây?"

Khẩu âm người không giống người địa phương, giọng điệu cố gắng hòa nhã, nhưng vẫn giống như đang tra hỏi.

Tiểu Đặng đề phòng, ra vẻ nghi hoặc: "Ai? Tôi không biết."

Tào Viễn trợn hai mắt, quay đầu tát lên mặt một người đứng phía sau: "Mày không phải nói ở đây sao?"

Đàn em rụt cổ, che mặt: "Nhưng.. nhưng địa chỉ ở đây.."

Tiểu Đặng coi như không có gì mà sửa sang lại mấy đóa hoa, khóe mắt liếc nhìn bọn họ.

Tào Viễn nhìn vẻ mặt Tiểu Đặng không giống như giả bộ, cũng không thấy Tổng Sơ Mãn ở trong tiệm, nghĩ bản thân đã tìm nhầm chỗ, sắc mặt trầm lại rồi rời đi.

Cô lặng lẽ ra cửa nhìn đám người đó đi xa, liền gọi điện cho Tống Sơ Mãn, không ai bắt máy, cô lại nhắn tin qua.

Tống Sơ Mãn tới nhà Lục Chiêu, nhấn mật khẩu mở cửa.

Miên Miên đang nằm ngoài ban công phơi nắng, nghe thấy tiếng động nên đi ra thăm dò, vừa kêu meo meo vừa chạy lại đó.

Tổng Sơ Mãn đổi dép, ôm nó lên rồi hôn hai cái.

Lục Chiêu có nói cho cậu biết thức ăn cho mèo được cất ở đâu, sau khi cậu thêm thức ăn, thay nước mới nhìn thấy điện thoại có cuộc gọi nhỡ và tin nhắn.

Liếc nhìn một cái đã khiến cậu như rơi vào hầm băng.

Cậu bình tĩnh trả lời: "Anh biết rồi, cảm ơn."

Thả điện thoại xuống, Tổng Sơ Mãn thấy đầu ngón tay mình hơi run rẩy.

"Meo.."

Miên Miên giơ chân trước níu chân cậu, Tổng Sơ Mẫn ôm nó đi lại sofa ngồi xuống.

Cậu không có nhiều ấn tượng về Tào Viễn, chỉ biết là Tào Kỳ Vân không sinh được, nên rất thương người em trai này.

Trước khi ông nội Tổng qua đời, vốn muốn giao công ty cho Tổng Sơ Mãn, thế nhưng Tống Sơ Mãn thực sự không thể quản lý được nên Tào Kỳ Vân liền tận lực giành lấy nó vào tay mình, rồi đưa cho Tào Viễn quản lý.

Bà tự xưng bản thân đã đóng góp cho nhà họ Tống cả nửa đời, nuôi một đứa nhỏ không cùng huyết mạch với bà thì nên được báo đáp.

Tổng Sơ Mãn cũng không tranh giành với bà, cũng không có ý định tranh giành, giữ lấy một phần di sản của bản thân rồi rời đi, đến nay cũng không liên lạc lại với nhà họ Tổng.

Cậu lúc đó đi đâu cũng không ai biết, nhưng bây giờ Tào Viễn lại tìm tới cửa.

Giống như bị người tra xét, trong lòng Tổng Sơ Mãn rất hoảng loạn, cảm thấy rất ghê tởm.

Miên Miên đi lại, liếʍ lên mặt cậu.

Tổng Sơ Mãn giật mình, từ từ bình tĩnh lại.

Ở trong hoàn cảnh xa lạ, ôm mèo của người khác, nhưng cậu lại có cảm giác an toàn đến lạ.

Giống như biến thành người khác, hoàn toàn không liên quan đến những lo âu kia, trốn ở trong một nơi không ai phát hiện ra.

Tổng Sơ Mãn không muốn đi.

Tối hôm sau Lục Chiêu mới trở về, bây giờ trong nhà sẽ không có ai, Tống Sơ Mẫn quyết định ở lại lâu hơn.

Cậu không chú ý đến tâm của chiếc đồng hồ treo tường, có một cái kính đang phát ra tia sáng màu xanh.

Lục Chiêu tạm thời tắt camera giám sát, lái xe chạy vào gara dưới tầng hầm.

Có người mở cửa xe cho anh, cung kính nói: "Thiếu gia."

Đợi anh vội vàng mở cửa, anh Lục đang ngồi ở sofa trong phòng khách, sắc mặt hồng nhuận, tinh thần rất tốt.

Lục Chiêu đứng ở cửa, trên mặt nở nụ cười châm chọc: "Đây là đang bị bệnh nặng sao?"

Anh bị lừa về thành công, cha Lục cũng mặc kệ thái độ của anh, nhàn rỗi uống trà: "Không có thủ đoạn đặc biệt làm sao có thể gặp được con?"

Người hầu đi lại muốn cất áo khoác cho anh, Lục Chiêu ngăn lại: "Không cần."

"Con còn bận chuyện khác, cha cũng khỏe rồi." Anh mới quay trở về, mới đó đã đòi đi: "Con cũng không ở lại chi."

Cha Lục thấy dáng vẻ đó giận đến mức đập mạnh chén trà xuống bàn: "Con đứng lại đó cho cha!"

Mẹ Lục không biết từ lúc nào đã đứng ở cầu thang, giữ chặt áo choàng trên vai.

Vẻ mặt bà ta lạnh lùng: "Nó muốn đi thì cứ để nó đi, ngăn làm gì?"

Đôi mắt Lục Chiêu giống với bà ta, khi vô cảm liếc nhìn người khác cũng rất giống.

"Mấy nay con cũng không đến công ty, rốt cuộc thì bận cái gì chứ?" Cha Lục biết là không ngăn được, khí thế giảm bớt, trong lời nói có chút bất lực: "Muốn nói với con mấy câu, cũng không gặp được."

Lục Chiêu cũng không giải thích: "Có chuyện khác quan trọng, không rời đi được."

Nhân lúc anh chưa đi, cha Lục liền nói thêm mấy câu, nói rõ mục đích lần này muốn anh trở về.

"Con về một lần cũng không dễ, ngày mai rồi đi, có chuyện gì thì bỏ qua." Cha Lục ho khan một cái, nhìn qua mẹ Lục: "Trưa mai chúng ta cùng đi ăn cơm.."

Lục Chiêu đối với suy nghĩ của ông thì rõ như lòng bàn tay, thản nhiên nói: "Con thích con trai."

Mẹ Lục "Phụt" cười ra tiếng.

Anh không phải chỉ mới nói một lần, lần này về trong phòng khách còn có cả người hầu, khuôn mặt cha Lục lúc xanh lúc trắng: "Nói bậy bạ!"

"Chung thân đại sự của con, cha không cần phải lo lắng." Lục Chiêu không biết nghĩ đến chuyện gì, mặt mày lại trở nên ôn hòa: "Con đã có người trong lòng, sau này có thể sẽ dẫn về ra mắt hai người."

Có thể sao? Cha Lục nhất thời không nói được gì, lại càng tức giận, đứng lên, chỉ tay vào anh: ".. Mày là đứa bất hiếu, nuôi mày nhiều năm như vậy, mày lại muốn nhà họ Lục tuyệt hậu?"

Lục Chiêu hờ hững đáp: "Đúng vậy."

Trước khi đi, anh lại nhắc nhở: "Hai người cứ sinh thêm một đứa em trai cho con cũng không muộn đâu."

Trước khi cha Lục nổi giận, Lục Chiêu đẩy cửa đi ra.

Trong nhà truyền ra tiếng tách trà bị vỡ, còn có tiếng cãi vã quen thuộc.

Lục Chiêu về nhà một chuyến, chưa tới nửa tiếng lại lái xe rời đi.

Anh mở camera giám sát, phát hiện Tống Sơ Mãn thế nhưng vẫn chưa rời đi.

Bây giờ đã qua sáu giờ, mùa này trời nhanh tối, cũng đến giờ ăn cơm rồi.

Tống Sơ Mãn ôm mèo, ngồi co chân trong một góc của sofa, tay chậm rãi vuốt bộ lông mèo.

Lục Chiêu đứng ở bên đường, yên lặng nhìn một hồi.

Tâm tình bị phá hoại dần tốt lên, Lục Chiêu tua video về trước, phát hiện Tổng Sơ Mãn vẫn ở trong phòng khách, ngoại trừ chơi với mèo thì không làm gì nữa.

Anh chuyển qua WeChat, nhắn tin cho Tống Sơ Mãn.

[Lục Chiêu]: Không ăn cơm à?

Trong màn hình, Tổng Sơ Mẫn động đậy, chậm rãi cầm điện thoại lên.

[An]: Ăn.

[Lục Chiêu]: Cậu đi về rồi?

Tổng Sơ Mẫn nhìn thấy câu này, ngồi thẳng người dậy.

Cậu lặng lẽ ở nhà người khác lâu như vậy, rất không đúng, nhưng không dám nói bản thân còn ở.

[An]: Ừm.

[An]: Cho mèo ăn rồi, cát mèo cũng thay rồi.

[Lục Chiêu]: Ừm, cảm ơn.

Nhóc nói dối.

Lục Chiêu cũng không vạch trần.

Nếu bây giờ anh về nhà, phản ứng của Tổng Sơ Mãn chắc chắn sẽ rất thú vị.

Nhưng như vậy chắc sẽ dọa cậu, Lục Chiêu cũng không làm vậy.

Chỉ là Tống Sơ Mẫn vẫn chưa ăn cơm tối, cậu cuối cùng vẫn phải từ từ đi về.

Lục Chiêu tới ngoài tiểu khu thì Tống Sơ Mãn cũng đã đi.

Sắc trời đã muộn, Tổng Sơ Mãn ra khỏi tiểu khu rồi trở về nhà.

Biết Tào Viễn đã đến đây, cậu đi ngoài đường cảm thấy rất lo lắng, đi ngang qua siêu thị, cậu vào mua một cái khẩu trang để đeo.

Cậu tuy ở gần nhưng lại hẻo lánh, càng đi thì xung quanh càng ít người, Tống Sơ Mãn vô tình quay đầu nhìn một cái, liền phát hiện đằng xa có một cái xe màu đen ở bên đường.

Trên đường trở về hình như cậu cũng đã thấy một chiếc tương tự, nhưng không chắc chắn lắm.

Tiểu khu cách không xa, Tổng Sơ Mãn đứng tại chỗ chờ, xe ô tô cũng dừng lại không đi tiếp.

Cậu không nhìn thấy phía trong xe, nhưng có bật đèn, có người ngồi bên trong.

Tổng Sơ Mẫn do dự có nên đi vòng về nhìn thử hay không, nếu không phải Tào Viễn, cậu liền giả bộ đi ngang qua, nếu phải..

Tốt nhất là nên hỏi ý định của ông ấy, còn hơn là cứ bị theo dõi như vậy.

Đúng lúc cậu định đi qua thì chiếc xe đang đậu dần di chuyển, lướt ngang qua người cậu, đi đến cuối đường rồi biến mất.

Tổng Sơ Mãn thở phào, về nhà nấu cơm.

Ngày hôm sau Tiểu Đặng vẫn đi làm như bình thường, đem mấy chậu hoa ra ngoài thì nhận được tin nhắn của Tống Sơ Mãn.

[An]: Anh hôm nay có việc bận, không đến được, em vất vả một chút.

[Tiểu Đặng]: Dạ, anh chủ.

Cô thả điện thoại xuống rồi sửa sang lại mấy bông hoa, cửa kính bị người đẩy vào.

Tào Viễn nhìn cô, cười lạnh một tiếng: "Dám lừa tao? Gọi Tổng Sơ Mãn ra gặp tao."

Tiểu Đặng nhận ra đó là đám người ngày hôm qua, lại muốn giả ngốc: "Tôi nói rồi.."

Tào Viễn không muốn nhiều lời với cô, giơ tay ra hiệu.