Chương 3: Lệ quỷ táo bạo, đương trường ấm ức

Thời điểm mọi người ở đây nhảy cẫng hoan hô, cậu cả Lưu và ông cậu Lưu co quắp ngồi dưới đất không khỏi thở phào nhẹ nhõm, sợ hãi trong lòng cũng tan bớt vài phần.

Nhớ tới bộ dáng bản thân dập đầu lạy lục than trời trách đất với Lưu Tiểu Muội, ông cậu Lưu nhe răng trợn mắt, chửi thầm: “Đồ gái điếm, dám hại tao làm ra chuyện mất mặt như vậy! Mày không cho tao tìm vợ mới lão tử càng muốn tìm, hơn nữa ngày mai bắt đầu tìm, nhìn xem mày còn có thể làm gì tao!” Ông cậu Lưu một bên phủi bụi trên người một bên mắng, từ dưới đất đứng lên.

Ở bên cạnh, cậu hai Lưu nhìn Linh Chân đạo trưởng, vô cùng cảm kích: “Đạo trưởng, thật sự rất cảm tạ ngài, nếu không phải ngài…” Lời còn chưa nói hết, ngay lúc này cuồng phong bất ngờ gào thét, mặt đất đột nhiên rung chuyển.

Cậu cả Lưu há to miệng: “Chuyện gì xảy ra? Động đất hả?”

Phụt!

Đèn điện trên đỉnh đầu vụt tắt. Nụ cười trên mặt Linh Chân đạo trưởng trực tiếp cứng lại.

Không đúng…

Ông bỗng dưng quay đầu lại.

Rung chuyển không phải mặt đất, mà là ghế dài kê quan tài, còn kèm theo âm thanh thùng thùng thùng. Trên bề mặt cỗ quan tài dày mười mấy centimet vậy mà lại xuất hiện từng đường từng đường vết nứt, lấy tốc độ kinh người lan ra khắp xung quanh.

Con ngươi Linh Chân đạo trưởng co rụt lại. Ông lập tức hét lớn: “Chạy mau!”

Nhưng đã không còn kịp rồi. Một giây sau, quan tài nổ tung.

Cậu cả Lưu phản ứng chậm nhất, trực tiếp bị nổ bay. Ông cậu Lưu bị vụn gỗ đâm thành con nhím. Còn cậu hai Lưu và Linh Chân đạo trưởng, một phản ứng nhanh, một chạy trốn nhanh, ngoại trừ có chút chật vật ở bên ngoài thì không bị thương tích gì. Mà phần vận may này cũng không kéo dài được bao lâu, bởi vì giữa không trung trong linh đường thình lình nhiều ra một bóng người.

Lưu Tiểu Muội!

Giờ khắc này Lưu Tiểu Muội đã hóa thân thành ác quỷ, tóc dài lay động, khuôn mặt đầy vết thương tràn ngập điên cuồng và khát máu.

“Ông trời mở mắt, ta đã trở lại!”

Thôi xong! Trong đầu Linh Chân đạo trưởng chỉ còn dư lại duy nhất ý nghĩ này.

“Quỷ a!”

Cũng không biết là ai hét một tiếng, bác gái phản ứng trước nhất, kéo bà cụ bên cạnh đứng dậy cõng trên lưng mình, bỏ chạy ngay lập tức. Những người khác cũng phản ứng lại, mười mấy người trong nháy mắt như chim tan đàn. Chỉ mấy giây, bên ngoài linh đường chỉ còn sót lại Triệu Dã và tiểu đạo sĩ.

Giữa không trung, Lưu Tiểu Muội đột nhiên cúi thấp đầu, đôi mắt đỏ tươi khóa chặt cậu hai Lưu nằm trên mặt đất: “Anh hai, em về rồi này, anh có vui không?”

Cậu hai Lưu tái mặt: “Tiểu Muội, em hãy nghe anh nói…”

Nhưng Lưu Tiểu Muội căn bản không cho hắn cơ hội giải thích. Cô bỗng dưng bay đến trước mặt cậu hai Lưu, một tay bóp lấy cổ hắn, trong mắt tràn đầy hiểm ác: “Anh hai, em muốn hỏi anh một câu, em có phải là em gái ruột của anh không?”

Ở một góc khác, nhìn thấy tình cảnh này, Linh Chân đạo trưởng sững sờ. Không phải Lưu Tiểu Muội nên đi tìm cậu cả Lưu và ông cậu Lưu tính sổ sao, sao lại tìm cậu hai Lưu? Bất quá bây giờ không phải là lúc xoắn xuýt điều này. Linh Chân đạo trưởng đột nhiên bước về phía trước vài bước, rút ra một trường kiếm trong lớp vải bọc, chỉ về phía Lưu Tiểu Muội: “Dừng tay!”

Trên thực tế sợ hãi trong lòng Linh Chân đạo trưởng chẳng hề kém hơn cậu hai Lưu. Bởi vì phàm là địa phương có ác quỷ xuất hiện, sinh linh nhất định sẽ đồ thán. Dù sao ác quỷ cũng không có bao nhiêu lý trí, nhưng ông cũng không thể bỏ người nhà họ Lưu để chạy trốn, chỉ có thể cố gắng kiên trì.

Chỉ là Lưu Tiểu Muội căn bản không để ông vào trong mắt, vẫn như trước nhìn chằm chằm cậu hai Lưu: “Suốt ba năm anh không về nhà, em đi thăm anh, kết quả khách hàng của anh nhìn trúng em. Chỉ vì một bản hợp đồng mà anh giúp cái tên đã có vợ con kia gạt em, hại em làm người thứ ba.”

Cậu hai Lưu sợ hãi không thôi, đâu còn bộ dáng ngoan ngoãn biết điều như trước: “Tiểu Muội, anh cũng hết cách rồi. Nếu anh không đồng ý người ta sẽ hủy hợp đồng, anh cũng sẽ mất việc…”

Người trên trấn đều ước ao được như hắn, tốt nghiệp một trường đại học tốt, tiền đồ vô lượng. Chỉ có hắn mới tự biết, ở thành phố lớn sinh viên như hắn đâu đâu cũng có, chớ nói chi hắn không tiền không thế, muốn tìm được một phần công việc tốt khó càng thêm khó.

Lưu Tiểu Muội đột nhiên nắm chặt lấy cổ tay cậu hai Lưu: “Cho nên khi vợ hắn tìm tới cửa đánh em chết tươi, anh vì ba triệu và một cơ hội thăng chức mà bán đứng em. Anh thật đúng là anh hai tốt!” Khuôn mặt cậu hai Lưu trực tiếp biến thành màu xanh đen.

Nghe đến đây Linh Chân đạo trưởng cực kỳ bối rối. Không phải cậu hai Lưu nói Lưu Tiểu Muội chết vì tai nạn xe sao? Qua một hồi lâu Linh Chân đạo trưởng mới hiểu rõ chân tướng, mở miệng mắng: “Súc sinh!”

Chẳng trách cậu hai Lưu cam lòng bỏ ra mười mấy vạn làm tang sự cho Lưu Tiểu Muội, hóa ra là vì mặc cảm tội lỗi. Làm bọn họ còn tưởng rằng cậu hai Lưu là người tốt, không nghĩ tới hắn lừa hết tất cả mọi người. Linh Chân đạo trưởng đột nhiên có chút đau lòng Lưu Tiểu Muội. Ông định khuyên nhủ cô, nhưng không chờ ông mở miệng phía sau đột nhiên truyền đến rít.

Là ông cậu Lưu.

“Ôi giời ơi thằng hai! Mày nhận ba triệu tiền bồi thường của người ta còn nói láo là Tiểu Muội bị tai nạn xe chết, sao lại chỉ lấy ra năm mươi vạn nói là tài xế gây chuyện bồi thường đưa cho bọn tao?! Tự mình nuốt hai trăm năm mươi vạn mà dám đổ chuyện quan tài không thể đóng đinh lên đầu bọn tao a?”

Cậu cả Lưu hoảng sợ nhìn ông cậu Lưu. Sao trước đây hắn không phát hiện ra người cậu này lại thiểu năng trí tuệ như thế, đây là ngại sự tình còn chưa đủ nát có đúng không?!

Đúng như dự đoán, nghe thấy lời này Lưu Tiểu Muội đột ngột quay đầu nhìn về phía hai người, trên mặt hiện lên vệt cười gằn: “Ông không nói tôi cũng suýt quên mất.” Màu đỏ tươi trong đôi mắt càng ngày càng đậm: “Các ngươi, một tên cũng đừng hòng trốn!” Nói xong cô lập tức muốn vặn gãy cổ cậu hai Lưu.

Cũng vừa lúc đó Linh Chân đạo trưởng xông ra ngoài, một kiếm bổ về phía Lưu Tiểu Muội. “Phịch” một tiếng, cậu hai Lưu bị thả rơi trên mặt đất. Linh Chân đạo trưởng vừa định thở ra một hơi, sau một khắc cậu hai Lưu đột nhiên gào lên, nửa người dưới chảy ra một bãi máu. Linh Chân đạo trưởng nhớ kỹ lại, hình như chỗ kia có một mảnh gỗ gãy nát, bên trên cắm thẳng một cây đinh đóng quan tài. (°ロ°!)

Linh Chân đạo trưởng: “…”

Trong khoảng thời gian ngắn Linh Chân đạo trưởng cũng không biết là nên áy náy hay là nên đồng tình với cậu hai Lưu. Nhưng mà sau một khắc ánh mắt của ông rơi lên hai bàn tay đứt đoạn vẫn còn đang bóp cổ cậu hai Lưu, khuôn mặt cứng đờ.

Pháp kiếm quá sắc bén, trực tiếp chém đứt tay Lưu Tiểu Muội.

Ông khó khăn ngẩng đầu lên, nhìn về phía Lưu Tiểu Muội, đầu muốn hói. Lúc này thật sự là xong đời rồi, ông đã triệt để chọc giận Lưu Tiểu Muội. Ông lắp ba lắp bắp: “Lưu Tiểu Muội, cô nghe ta giải thích…”

Nhưng Lưu Tiểu Muội căn bản không nghe lọt, cô nắm chặt chỗ tay bị cắt đứt, điên cuồng gào lên: “Đạo sĩ thúi! Trợ Trụ vi ngược! Tôi phải gϊếŧ ông!” Nói xong Lưu Tiểu Muội công kích Linh Chân đạo trưởng, Linh Chân đạo trưởng theo bản năng nhấc trường kiếm che trước mặt.

Keng!

Tay Lưu Tiểu Muội vừa mới chạm tới trường kiếm ngay lập tức bị đánh bay ra ngoài. Linh Chân đạo trưởng thấy thế mừng rỡ không thôi: “Không nghĩ tới pháp kiếm sư phụ lưu lại lợi hại như vậy, ngay cả ác quỷ cũng không phải…”

Lời còn chưa nói hết, móng tay trên bàn tay phải của Lưu Tiểu Muội mọc dài thêm năm centimet trong tích tắc, lần thứ hai nhào về phía Linh Chân đạo trưởng chém gϊếŧ. Một đường khói đen chợt lóe, chỉ nghe vang lên một tiếng rắc giòn giã, pháp kiếm bị cắt thành hai nửa.

Linh Chân đạo trưởng: “…”

Cũng may Linh Chân đạo trưởng dù khϊếp sợ và bi thương quá độ song vẫn nhớ phải chạy trốn, thậm chí dùng hai chân chạy còn nhanh hơn Lưu Tiểu Muội đang bay. Sau đó ông quyết đoán móc điện thoại di động ra bắt đầu gọi cho đồng nghiệp ở gần đây cầu cứu.

“Lão già mù, cứu mạng…”

“Ác quỷ?… Ê, ông nói gì đấy? Tín hiệu không tốt, tắt trước nhé!”

“Trần lão ca, cứu mạng…”

“Ác quỷ?… Yên tâm, tôi sẽ giúp ông nuôi tiểu đồ đệ, vậy thôi, tắt nha!”



Bị dập máy mấy cú điện thoại liên tục, Linh Chân đạo trưởng không khỏi lệ rơi đầy mặt. Quả nhiên, vòng xã giao của lang băm đều là đồ lang băm, đây là số mệnh a! Nhưng hiện tại ngoại trừ đặt hi vọng lên đám nửa mùa này thì còn có thể làm sao đây?

“Tiểu Chu, cứu mạng…”

Lưu Tiểu Muội hận đến nghiến răng nghiến lợi, bởi vì cô đuổi theo Linh Chân đạo trưởng mười mấy vòng mà vẫn không thể nào bắt được lão đạo sĩ, còn ông ta thì vừa chạy trốn vừa gọi điện thoại, giống như đang nhục nhã cô.

Ngay tại lúc này dư quang khóe mắt Lưu Tiểu Muội đột nhiên nhìn thấy tiểu đạo sĩ, vì lo lắng cho an toàn của Linh Chân đạo trưởng nên vẫn luôn không hề rời đi. Ánh đỏ trong mắt cô lấp loé: “Đã vậy thì tôi lấy đồ đệ của ông ra đền mạng!”

“Ác quỷ?… Ông đang ở chỗ nào? Tôi lập tức tới ngay!”

Nghe âm thanh truyền ra từ điện thoại di động, Linh Chân đạo trưởng nước mắt tràm mi. Cuối cùng cũng coi như có một tên đáng tin a a a! Sau đó một khắc ông phát hiện Lưu Tiểu Muội bay về phía tiểu đạo sĩ, lúc này ông mới nhớ tới, tiểu đồ đệ cũng ở đây. Lão đạo sĩ như gặp sét đánh, thất thanh hô to: “Thần Tinh, chạy mau!”

Lúc này tiểu đạo sĩ khuôn mặt sợ hãi mới phản ứng được, co cẳng bỏ chạy, nhưng đứa nhỏ làm sao chạy thắng được Lưu Tiểu Muội. Mắt thấy Lưu Tiểu Muội cách tiểu đạo sĩ càng ngày càng gần, Linh Chân đạo trưởng sợ hãi không thôi.

Nhìn thấy tiểu đạo sĩ thở không ra hơi chạy bừa chạy đại, không ngờ vừa vặn chạy về phía mình, Triệu Dã một phát bắt được cổ áo đứa nhỏ, kéo ra sau lưng mình. Lúc này Lưu Tiểu Muội và Linh Chân đạo trưởng mới phát hiện tại hiện trường vậy mà còn có một người khác. Lưu Tiểu Muội phát hỏa dữ tợn, nghĩ muốn đồng thời gϊếŧ chết cả hai!

Linh Chân đạo trưởng kinh hoảng thất sắc: “Chạy mau a!”

Mắt thấy Lưu Tiểu Muội giương nanh múa vuốt nhào về phía mình, Triệu Dã bình tĩnh tháo xuống băng gạc trên trán, không nhanh không chậm quấn vài vòng lên bàn tay phải, mặt sạch quay vào trong, chỗ dính máu quay ra ngoài.

Thời khắc này hai mắt Linh Chân đạo trưởng mờ dần, tim cũng ngưng đập. Cũng trong giây phút móng tay Lưu Tiểu Muội sắp chạm đến cổ Triệu Dã, Triệu Dã giơ tay phải lên, dùng mặt băng gạc dính máu nhẹ nhàng đánh lên mặt Lưu Tiểu Muội.

Vì vậy sau một khắc, dưới ánh mắt không thể tin tưởng của Linh Chân đạo trưởng, Lưu Tiểu Muội đột nhiên bay ngược ra ngoài, đυ.ng sập rạp che linh cửu, mạnh mẽ đập vào trong căn nhà nhỏ của nhà họ Lưu. Chỉ nghe nổ vang ầm ầm, căn nhà nhỏ trực tiếp… thành vụn.

Sau đó là tĩnh mịch một hồi lâu.

“Này, đạo trưởng? Còn nghe không?”

Linh Chân đạo trưởng nửa mê nửa tỉnh: “Nghe đây, bất quá ông không có đất dụng võ, ác quỷ đã bị đánh bại!”

“Cái gì? Bị đánh bại thế nào?”

Linh Chân đạo trưởng: “Dùng một miếng… băng gạc đánh bại.”

“…Tôi hoài nghi ông trêu tôi lắm nha, nói chuyện phải có chứng cứ à.”

Triệu Dã đi tới trước mặt Lưu Tiểu Muội, ngồi xổm trên mặt đất, hỏi cô: “Tỉnh hồn chưa?”

Lưu Tiểu Muội áo quần rách nát chật vật không thôi, yên lặng co rụt ra sau, màu đỏ tươi trong mắt đã biến mất không còn tăm hơi. Cô nghẹn ngào: “Rồi…”

Ngữ khí vô cùng ấm ức!

Linh Chân đạo trưởng vừa mới dập điện thoại chạy tới lảo đảo một cái, thiếu chút nữa ngã úp mặt xuống đất. Tốc độ trở mặt này, thật sự là ác quỷ Lưu Tiểu Muội hung ác tàn bạo mới nãy sao? Thì ra ác quỷ cũng biết bắt nạt kẻ yếu. Quả nhiên vẫn do mình là gà bệnh.

Linh Chân đạo trưởng… nghẹn!

Ngay tại lúc này, một âm thanh vang lên trong đầu Triệu Dã: “Đinh, xin chào kí chủ. Hệ thống Vương quyền phú quý hết sức trung thành vì ngài phục vụ…” Một giây sau âm thanh này bỗng nhiên cất cao mười mấy dexiben: “A, kí chủ, ngươi vậy mà dám dâʍ ɭσạи thiếu nữ???”

Triệu Dã nhìn ác quỷ núp trong góc giường gỗ trước mặt, thoạt nhìn nhỏ yếu, bất lực và đáng thương: “…”

Không đúng… Con ngươi Triệu Dã co rụt lại, nó là gì?

Cũng vừa lúc đó, từ xa xa truyền đến tiếng còi cảnh sát inh ỏi. Âm thanh trong đầu yếu ớt nói rằng: “Kí chủ, đầu án tự thú mới là lối thoát, nhất thất túc không hẳn là thiên cổ hận, hôm nay lập chí làm người mới…”

(Câu gốc: Nhất thất túc thành thiên cổ hận – Một lần trượt chân hối hận ngàn đời)

Gân xanh trên trán Triệu Dã nổi lên: “Ngậm miệng!”

Âm thanh trong đầu im bặt.

Triệu Dã chỉ có thể đè xuống cảnh giác trong lòng trước, nhìn Lưu Tiểu Muội, tiếp tục nói: “Chúng ta cũng muốn tốt cho cô. Làm ác quỷ không có kết quả tốt, thừa dịp bây giờ cô chưa từng gϊếŧ người còn có cơ hội quay đầu lại.”

Triệu Dã đứng lên: “Được rồi, cảnh sát đã đến. Cô yên tâm, người hại cô đều sẽ nhận được trừng phạt đáng được nhận. Cô đi đi.”

“… Ừm.” Ác quỷ nước mắt lã chã.

Nắm tay ngươi cứng, nghe lời ngươi!