Chương 4: Thanh Xuyên Quan là của ta!

Chuyện còn lại không đến phiên Triệu Dã quản, tự có Linh Chân đạo trưởng đi đọ sức với cảnh sát. Đợi đến khi sự tình nhà họ Lưu hạ màn kết thúc đã là hai ngày sau.

Ba triệu tiền phí ngậm miệng mà hung thủ đưa cho cậu hai Lưu đã bị cảnh sát thu hồi, bao gồm năm mươi vạn mà ông cậu Lưu và cậu cả Lưu được chia. Án gϊếŧ người đều là án hình sự, coi như người bị hại đã bỏ mình thì cơ quan kiểm soát cũng vẫn sẽ khởi tố ra tòa. Cho nên chỉ cần không có gì bất ngờ xảy ra, hung thủ nhất định sẽ nhận được trừng phạt thích đáng.

Ba người nhà họ Lưu tuy rằng được đưa đến bệnh viện kịp thời, thế nhưng tình huống không quá tốt. Cậu cả Lưu gãy bốn cái xương sườn, phỏng chừng phải nằm trên giường ít nhất hai tháng, tiền thuốc thang đủ để móc sạch gia sản của hắn.

Ông cậu Lưu bị đâm thành con nhím, đặc biệt khuôn mặt là bị thương nặng nhất. Nói đơn giản dễ hiểu, ông ta bị hủy dung. Với điều kiện kinh tế nhà ông ta, sợ là không bỏ ra nổi chi phí thẩm mỹ đắt đỏ. Hiện tại đã hoàn toàn hủy dung, muốn tìm một bà vợ mới, sợ là không thể.

Cậu hai Lưu mới là người thảm nhất. Cây đinh kia vừa vặn đâm xuyên qua “chân giữa” của hắn, hơn nữa bởi vì vết thương bị nhiễm trùng, không biết có thể giữ được hai cái chân còn lại hay không. (đinh đóng vào quan tài rồi nên vi trùng nhiều lắm, nhiễm trùng là chuyện có xác suất rất cao nhé)

Đây coi như là thế sự xoay vần đi. Lúc trước hắn đưa Lưu Tiểu Muội lên giường khách hàng, phá huỷ cuộc đời em gái, hiện tại tính phúc nửa đời sau của hắn cũng phá huỷ. Hơn nữa có lúc, sống so với chết còn thống khổ hơn nhiều. Quan trọng nhất chính là, hắn phạm tội bao che tội phạm, bằng chứng chính là ba triệu phí ngậm miệng cùng với một cơ hội thăng chức. Che giấu hung thủ sát hại Lưu Tiểu Muội, chờ đợi hắn chính là ngục tù tai ương.

Đối với việc này Linh Chân đạo trưởng một bên xới cơm, một bên cảm khái: “Ông trời quả nhiên công bằng.”

Trong ba người, tội nghiệt của cậu cả Lưu nhẹ nhất, cho nên hắn chỉ bị gãy ba cái xương sườn. Tội của cậu hai Lưu trời đất bất dung, cho nên kết cục thê thảm nhất. Nói xong ông tiện tay gắp một miếng thịt cá thả vào bát tiểu đạo sĩ.

“Đúng rồi…” Linh Chân đạo trưởng nhìn về phía Triệu Dã đang ngồi đối diện, rốt cục không nhịn được, hỏi: “Triệu tiểu huynh đệ, ngày đó rốt cuộc cậu làm thế nào mà đánh bại Lưu Tiểu Muội được vậy?”

Tiểu đạo sĩ cũng nghiêng đầu nhìn hắn, trong đôi mắt tràn đầy kính nể. Cậu nhóc chỉ biết, hai ngày trước chính là Triệu Dã đã cứu cậu nhóc và sư phụ. Bởi vì Triệu Dã không chỗ để đi, thêm vào Linh Chân đạo trưởng nhiệt tình mời cho nên Triệu Dã đến Thanh Xuyên Quan ở tạm.

Triệu Dã thả xuống đôi đũa trong tay, nhấc ấm trà bên cạnh rót cho mình một chén trà, hắn nói: “Bởi vì băng gạc dính máu của ta. Thể chất của ta tương đối đặc thù, dương khí trong máu sung túc.” Mà dương khí là khắc tinh của tất cả tà ác trên đời. Máu đồng tử vạn năm, dương khí có thể không sung túc sao? Rõ ràng cần phải cao hứng mới đúng, mà không biết tại sao trong lòng Triệu Dã trước sau vẫn luôn có cảm giác ưu thương nhàn nhạt.

(đồng tử -> chưa mất truynh -> cẩu FA -> không ưu thương mới là lạ:>)

“Thì ra là như vậy.” Không biết tí gì về chân tướng, Linh Chân đạo trưởng không khỏi hâm mộ. Loại thể chất này quả thực là mơ ước của bất kì người tu đạo nào a.

Ông lại hỏi: “Triệu tiểu huynh đệ tựa hồ cũng là người tu đạo, không biết xuất sư từ môn phái nào?”

Triệu Dã nhấp một hớp nước trà, há mồm đáp: “Không môn không phái, bởi vì cảm thấy rất hứng thú với đạo thuật cho nên đọc sơ qua một chút.”

Linh Chân đạo trưởng kinh ngạc không thôi. Ngày đó nhìn bộ dáng thấy chết không sờn của Triệu Dã ông vẫn cho rằng đối phương nhất định là người xuất thân danh môn, từng tiếp thu huấn luyện chính thống, không nghĩ tới đây lại là một “Dã tu”.

Linh Chân đạo trưởng càng thêm ước ao: “Triệu tiểu huynh đệ thực sự là kỳ tài ngút trời!”

Dưới cái nhìn của ông, Triệu Dã tuổi còn trẻ, lại chưa từng học qua một ngày đạo thuật chính thống nhưng đã có thể dễ dàng đánh bại một ác quỷ cùng hung cực ác đánh mất lý trí, ngoại trừ bốn chữ kỳ tài ngút trời, Linh Chân đạo trưởng thật sự không nghĩ ra từ ngữ khác để hình dung.

Lại nghĩ tới bản thân mình. Chín tuổi học đạo, đến nay đã có sáu mươi năm nhưng trước sau vẫn là tên nửa mùa, cao không thành thấp cũng không phải.

Nước mắt chảy thành sông a!

Triệu Dã nghĩ thầm, mặc dù hắn không có học đạo thuật nhưng đã hành nghề hơn vạn năm ở đại lục tu chân cách vách, là dân dày dạn kinh nghiệm.

Thấy Linh Chân đạo trưởng còn đang chìm đắm trong bi thương, hắn đi đến chỗ cửa phòng, nhìn kiến trúc trước mặt, trong lòng thoáng thấy cô đơn.

Thanh Xuyên Quan nằm ở phần rìa trấn Thanh Xuyên, được xây dựng vào năm thứ ba mươi bảy thời Bắc Tống (năm 997), Tổ sư gia là đời thứ nhất của đạo môn Cao Ẩn Chu Hiền tổ sư, tương truyền đã ngộ đạo phi thăng.

Thanh Xuyên Quan thời cực thịnh cung điện mười sáu toà, môn đồ hơn bốn trăm, nhưng vì chiến loạn và vài nguyên nhân khác mà bây giờ Thanh Xuyên Quan đã triệt để sa sút. Bây giờ chỉ còn sót lại sơn môn, đại điện, điện thờ hai bên Đông Tây, sương phòng hai bên Đông Tây và một miệng giếng cổ, diện tích không tới hai mẫu. Số lượng đạo sĩ cũng chỉ còn dư lại hai người là Linh Chân đạo trưởng và tiểu đạo sĩ, trong đó tiểu đạo sĩ Triệu Thần Tinh là đứa nhỏ bị vứt bỏ được Linh Chân đạo trưởng mang về.

Cả tòa đạo quan, từ cửa, xà nhà đến mái ngói đều cực kỳ sạch sẽ, hiển nhiên đã được tỉ mỉ bảo tồn quanh năm. Được cung phụng trong đại điện chính là Tam Thanh tổ sư, Đông điện thờ Tổ sư gia Thanh Xuyên Quan Chu Hiền tổ sư, Tây điện thờ Khổng Tử và Thích Ca Mâu Ni. Sương phòng là nơi ở và phòng bếp, bên trong đều được trang trí theo phong cách hiện đại, còn được kết nối internet. Trên thực tế, nửa năm trước đạo quan này mới vừa được trùng tu qua một lần.

“Bởi vì lúc ấy có tin tức ngầm bảo là chính phủ dự định xây dựng một Trung tâm hậu cần (*Trung tâm logistics) cỡ lớn ở trấn Thanh Xuyên.” Linh Chân đạo trưởng nói.

Việc này mang đến cho trấn Thanh Xuyên một kỳ ngộ trước nay chưa từng có, đối với Thanh Xuyên Quan cũng là một cơ hội phát triển. Bởi vì chỉ cần Trung tâm hậu cần được khởi công, xây dựng và khánh thành, tất nhiên sẽ mang một dòng người khổng lồ đến trấn Thanh Xuyên.

Để phán định một đạo quan có nổi danh hay không, không phải là xem đạo quan này đèn nhang có hưng vượng hay không sao?

Vừa vặn những năm này Linh Chân đạo trưởng cũng tích góp được một chút tiền, vì thế ông bỏ ra công sức trùng tu toàn bộ Thanh Xuyên Quan lại một lượt. Chỉ còn chờ Trung tâm hậu cần khánh thành, thời điểm đó có pháp kiếm và phù triện sự phụ để lại, nói không chừng ông có thể thừa cơ hội này khiến cho tên tuổi của Thanh Xuyên Quan lan ra rộng khắp, đây cũng coi như là một kiểu chấn hưng đi.

Nhưng đợi hơn nửa năm, thật vất vả đợi đến khi tin tức Trung tâm hậu cần được kiến tạo, thế mà phù triện sư phụ để lại ông dùng hết mất rồi, thậm chí đến di vật cuối cùng là pháp kiếm cũng gãy đôi. Linh Chân đạo trưởng than thở: “Ta sợ là đời này ta sẽ không thấy được ngày Thanh Xuyên Quan chấn hưng.”

Bởi vì một số nguyên nhân mà ngay cả trong mơ ông cũng muốn chấn hưng Thanh Xuyên Quan. Ông thở dài thườn thượt: “Thanh Xuyên Quan chúng ta truyền thừa ngàn năm, văn hóa Đạo giáo càng bắt nguồn từ xa xưa…”

Nghe thấy lời này Triệu Dã rơi vào trầm tư. Thanh Xuyên Quan quả thật là chỗ tốt, dựa núi cạnh sông, tay nghề làm cơm của Linh Chân đạo trưởng thì càng tốt hơn, hơn nữa hai ngày nay hắn ở lại đây cũng thấy rất thoải mái. Quan trọng nhất là, hiện tại hắn không có chỗ để đi, mà trước mắt có một cái căn cứ có sẵn.

Nghĩ tới đây Triệu Dã ngẩng đầu nhìn đại điện cổ xưa trước mặt, rất tán thành lời của Linh Chân đạo trưởng: “Rất tốt, vậy bắt đầu từ hôm nay Thanh Xuyên Quan này sẽ trở thành của ta!”

Linh Chân đạo trưởng: “…”

Tiểu đạo sĩ: “…”

Kịch bản bẻ cua quá nhanh, Linh Chân đạo trưởng ngơ ngác một hồi lâu mới phản ứng được, ông hoài nghi có khi nào mình nghe lầm: “Triệu tiểu huynh đệ, cậu nói cái gì?”

Triệu Dã giải thích: “Là như vầy, bởi vì một số nguyên nhân mà hiện tại ta cần một chỗ đặt chân, Thanh Xuyên Quan không thể nghi ngờ là một lựa chọn rất tốt.” Mà hắn thì luôn thích nắm đằng chuôi.

Linh Chân đạo trưởng hiểu.

Tốt, cho nên… cướp?

Linh Chân đạo trưởng nỗ lực đuổi theo mạch não của Triệu Dã: “Quy củ giang hồ cứu mạng chi ân dũng tuyền tương báo. Theo lý mà nói, nếu Triệu tiểu huynh đệ thật sự muốn Thanh Xuyên Quan thì cho cậu cũng chẳng có gì, bất quá Thanh Xuyên Quan chính là sản nghiệp tổ tiên của bản môn, không thể truyền ra ngoài.”

Nói được nửa câu hai mắt Linh Chân đạo trưởng đã sáng rực lên. Đúng rồi, ông là tên nửa mùa thế nhưng Triệu Dã không phải a. Nếu cậu ta có thể lưu lại Thanh Xuyên Quan, ông còn lo Thanh Xuyên Quan không thể chấn hưng sao?

Tuy rằng không biết vì sao Triệu Dã lại bất chợt nảy sinh ý nghĩ muốn cướp Thanh Xuyên Quan, thế nhưng ông không hề nghi ngờ nhân phẩm của Triệu Dã. Nếu nhân phẩm không tốt thì cậu ta đã không nhúng tay vào chuyện nhà họ Lưu, cứu mạng ông và tiểu đồ đệ.

Xoay chuyển tình thế, không ngoài như vậy.

Linh Chân đạo trưởng cảm thấy mình điên rồi: “Thế nhưng ta có thể thu cậu làm đồ đệ… Không, ta có thể thay sư phụ thu cậu làm đồ đệ…” (tức là ổng muốn nhận công làm sư đệ)

Triệu Dã suy nghĩ một chút, cảm thấy Linh Chân đạo trưởng nói rất có đạo lý, vì thế hắn cắt ngang Linh Chân đạo trưởng đang kích động: “Rất tốt, bắt đầu từ hôm nay Tổ sư gia của các ngươi chính là đồ đệ của ta, như vậy ta sẽ không còn là người ngoài, có thể danh chính ngôn thuận tiếp nhận Thanh Xuyên Quan!”

Linh Chân đạo trưởng: “…”

Cướp, cướp thì thôi đi, tại sao còn muốn chiếm tiện nghi của ta.

Không chờ Linh Chân đạo trưởng mở miệng Triệu Dã tự mình nói: “Ây, làm như vậy có chút quá đáng.”

Linh Chân đạo trưởng đột nhiên có chút vui mừng, sau đó nghe Triệu Dã nói tiếp: “Như vậy đi, ta nhận Tổ sư gia của các ngươi làm sư đệ cũng được.”

Tư duy của Linh Chân đạo trưởng đã bị Triệu Dã đá lệch, lắp ba lắp bắp: “Triệu tiểu huynh đệ, cậu đang nói đùa sao?” Linh Chân đạo trưởng cho là Triệu Dã nói đùa, lại không biết Triệu Dã thực sự nghiêm túc.

Luận về thực lực, Triệu Dã là người tu chân hàng thật giá thật, hơn nữa còn thành công vượt qua tám mươi mốt đạo lôi kiếp phi thăng. Không nói Tổ sư gia Thanh Xuyên Quan chỉ “nghe đâu” đã ngộ đạo phi thăng, coi như là phi thăng thật, trình độ cỡ Tổ sư gia Triệu Dã cũng có thể lấy một đánh mười. Hơn nữa năm nay hắn đã hơn mười hai ngàn tuổi, Tổ sư gia Thanh Xuyên Quan chỉ mới cán mốc một ngàn, vậy đương nhiên hắn không thể làm sư đệ Linh Chân đạo trưởng, tính ra vẫn là Thanh Xuyên Quan chiếm tiện nghi.

Tuy nói hảo hán không làm chuyện ức hϊếp người khác, bất quá hiện tại không phải Tổ sư gia cũng chỉ còn dư lại một bức tượng đất hay sao? Hơn nữa Linh Chân đạo trưởng muốn chấn hưng Thanh Xuyên Quan, hắn muốn một căn cứ địa, đây không phải là một cuộc giao dịch hai bên đều có lời à?

Triệu Dã nói: “Có được hay không không thể tính theo lời chúng ta nói, trực tiếp hỏi Tổ sư gia của các người là được.” Nói xong Triệu Dã trực tiếp đi đến Đông điện, đốt cho Tổ sư gia đang ngồi ngay ngắn trên bàn thờ ba nén nhang, cuối cùng hắn nói: “Nếu ngài cảm thấy đề nghị của ta không tệ thì hãy nhận ba nén nhang này, nếu không đồng ý thì thôi.”

Đúng như dự đoán, ba nén nhang thuận lợi cháy hết, chỉ là tốc độ dường như chậm hơn bình thường rất nhiều, song bấy nhiêu đó đã đủ khiến Triệu Dã hài lòng: “Rất tốt, cứ quyết định như vậy đi.”

Lão đạo sĩ xạm mặt lại. Cậu và một bức tượng đất thương lượng thì có ích lợi gì???

Nhưng ông không biết phải phản bác Triệu Dã như thế nào, bởi vì muốn để Triệu Dã lưu lại Thanh Xuyên Quan là thật, cảm thấy Triệu Dã đang bắt nạt mình cũng là thật. Vì vậy tối hôm đó, đương lúc Linh Chân đạo trưởng đau đầu suy nghĩ, ông nằm mơ thấy Tổ sư gia nhà mình.

Tổ sư gia thân mặc đạo bào quen thuộc, ngón trỏ liên tục đâm đâm lên mũi ông: “Đồ tử tôn bất hiếu! Dẫn sói vào nhà! Mặt mũi Thanh Xuyên Quan chúng ta bị ngươi làm cho mất hết!”

Linh Chân đạo trưởng ngơ ngác một hồi mới phản ứng lại: “Tổ sư gia, ý người là chuyện chiều hôm qua sao?” Đạo trưởng vô cùng oan ức: “Con có thể làm sao đây Tổ sư gia. Ai bảo cậu ta đã cứu mạng đồ tôn, hơn nữa đồ tôn đánh không lại cậu ta a!”

Tổ sư gia thổi râu mép trừng mắt: “Vậy sao ngươi không từ chối hắn? Chỉ cần ngươi mở miệng từ chối chắc chắn hắn sẽ không tiếp tục dây dưa!”

“Đồ tôn… đồ tôn…” Linh Chân đạo trưởng cũng không biết nên giải thích thế nào, sau đó nghĩ tới điều gì, ông trợn to hai mắt: “Nhưng mà Tổ sư gia, nếu lão nhân gia người không đồng ý sao buổi chiều lúc cậu ta hỏi người người không từ chối?”

Tổ sư gia nghẹn.

Tổ sư gia tức đến nổ phổi.

Tổ sư gia phất tay áo quay lưng bỏ đi.

“Đồ tử tôn bất hiếu!!!”

Tác giả có lời muốn nói:

Tổ sư gia: Ngươi đánh không thắng ta có thể đánh thắng sao?! (tức đến nổ phổi. jpg!)

~ ~ Hết chương 4 ~ ~

* Theo Hiệp hội Trung tâm Logistics châu Âu Europlatforms (European Association of Freight Villages), Trung tâm logistics là một khu vực nơi thực hiện các hoạt động liên quan đến vận tải, logistics và phân phối hàng hóa nội địa cũng như quốc tế, được thực hiện bởi nhiều chủ thể khác nhau. Các chủ thể này có thể là người chủ sở hữu hoặc là người thuê sử dụng các cơ sở vật chất và trang thiết bị của trung tâm logistics như kho bãi, văn phòng, khu vực xếp dỡ hàng,… Trung tâm logistics cần được kết nối với các phương thức vận tải khác nhau như đường ôtô, đường sắt, đường biển, đường sông, đường hàng không,….

* Các chức năng cơ bản của Trung tâm Logistics: lưu kho bãi, xếp dỡ hàng, gom hàng, chia nhỏ hàng, phối hợp phân chia hàng, tạo ra giá trị logistics gia tăng, lưu trữ hàng tối ưu, Logistics ngược, chuyển tải và một số chức năng khác