Chương 6: Trật đường ray

Bảy năm tình cảm, vậy mà lại mỏng manh dễ vỡ như thế, không chịu nổi một kích!

Cho đến bây giờ cô vẫn chưa bao giờ tin việc sau khi uống rượu sẽ làm chuyện hoang đường! Người đàn ông thật sự đã say, dươиɠ ѵậŧ căn bản là không cứng lên nổi, còn có thể lấy cái gì để mất lý trí? Say rượu liền ham muốn tìиɧ ɖu͙©, đấy chỉ là cái cớ cho đàn ông phóng túng bản thân mà thôi!

Diễn xuất vụng về của Phùng Kiều Kiều, ngay cả cô liếc mắt một cái cũng có thể nhìn thấu, chẳng qua đây là thủ đoạn đê tiện khi tới bước đường cùng, Sở Mộ lại dễ dàng cắn câu.

Trong ảnh, Sở Mộ còn có thể tỉnh táo tự mình đứng dưới vòi hoa sen tắm rửa, đủ để chứng minh anh không mất đi năng lực hành vi, đây chỉ là cái cớ để ngụy biện cho việc trật đường ray* của anh!

*Trật đường ray: nɠɵạı ŧìиɧ

Càng đáng giận hơn chính là, sau lưng anh phản bội cô, còn trước mặt cô thì giả mù sa mưa, làm bạn trai "hai mươi bốn chữ hiếu", tặng hoa cho cô, đón cô đi làm, lời ngon tiếng ngọt hẹn hò với cô, định dùng sự dịu dàng để lừa gạt và che mắt cô.

Vu Thiển Vân càng nghĩ càng tức giận, ôm hai chân ngồi bên lề đường, nước mắt không ngừng rơi xuống lã chã.

Trên đường xe chạy kẻ đến người đi, nhìn thấy cô gái lặng lẽ khóc bên đường, cũng không khỏi liếc mắt nhìn thử hoặc tò mò hoặc đồng tình, nhưng không ai vì cô mà dừng chân lại.

Điện thoại di động ong ong vang lên hai tiếng, là Sở Mộ gửi tin nhắn, "Cục cưng, ăn cơm trưa chưa? Dù bận rộn đến đâu cũng đừng quên ăn uống đầy đủ nhé.”

Cô nhìn chằm chằm màn hình điện thoại di động, có thể tưởng tượng được Sở Mộ ở đầu kia ôn nhu thâm tình, điều đó đã từng khiến cô cảm động, nhưng giờ phút này cô lại chỉ muốn kéo anh ra ngoài mắng chửi cho đã cái nư.

Trong mắt cô rưng rưng, ngón tay run rẩy, nhanh chóng đánh một hàng chữ gửi tới.

"Sở Mộ, chúng ta chia tay đi!"

Tin nhắn vừa mới gửi đi, Sở Mộ lập tức gọi điện thoại đến. Vu Thiển Vân không chút do dự từ chối, trực tiếp tắt nguồn điện thoại di động, ném vào trong túi.

Vu Thiển Vân đi lang thang không có mục đích, đi trong đám người náo nhiệt, giống như một cô hồn dã quỷ đang du đãng.

Không biết đi bao lâu, sắc trời dần dần tối sầm lại, cô không muốn trở lại căn hộ có ký ức của hai người, nhưng mà, cô có thể đi đâu bây giờ?

Trong thành phố lớn phồn hoa này, cô không có người thân, bạn bè tri kỷ cũng rất ít. Người duy nhất có thể dựa đầu vào, chỉ có Tô Mạn Chi.

Vu Thiển Vân muốn đến cơ quan của cô ấy, bất quá cô nhớ rõ địa chỉ của Tô Mạn Chi, liền trực tiếp đến nhà cô ấy.

Tô Mạn Chi không ở nhà, cũng may người giúp việc nhà họ Tô đều biết cô, biết cô là bạn thân của đại tiểu thư, cho nên quản gia dẫn cô đến phòng khách, sau đó gọi điện thoại cho Tô Mạn Chi.

Vu Thiển Vân nghe được thanh âm của bạn tốt ở đầu dây bên kia, rốt cục không nhịn được lớn tiếng khóc lên, rút ngắn câu chuyện rồi nghẹn ngào kể lại.

Tô Mạn Chi vốn là một người tính tình nóng nảy, ngay tại chỗ đem mười tám đời tổ tông của nhà Sở Mộ thăm hỏi một lần. Cuối cùng, cô ấy nói với Vu Thiển Vân: "Đừng khóc, khóc vì loại rác rưởi này không đáng. Đi, tớ dẫn cậu đi giải sầu!”

Tô Mạn Chi dặn dò tài xế trong nhà, bảo tài xế lái xe đưa Vu Thiển Vân đến một chỗ.

Vu Thiển Vân vẻ mặt ngẩn ngơ ngồi trong xe, một câu cũng không nói, không biết xe sẽ đi đâu, cũng lười hỏi, dù sao Tô Mạn Chi cũng không có khả năng bán cô.

Xe chạy hơn một giờ, ra khỏi thành phố, lên núi, cuối cùng dừng lại ở một biệt thự độc lập tọa trên lưng chừng núi.

Biệt thự này thoạt nhìn giống như đã xây lâu năm, ngói màu nâu đỏ, tường màu trắng sữa, ánh sáng mặt trời chiếu rọi lên bức tường leo đầy dây thường xuân, trong hoàng hôn có vẻ có vài phần cổ kính lại tang thương.

Tô Mạn Chi đã sớm chờ ở cửa, bên cạnh còn có cún con có đôi mắt đào hoa lần trước gặp ở quán cà phê.

"Cục cưng, cuối cùng cậu cũng đến!" Tô Mạn Chi tiến lên ôm cô.