Chương 5: Tiểu tam tới cửa lên mặt

Một ngày nọ, Vu Thiển Vân nhân được tin nhắn từ một số là, khi bấm vào tin nhắn đó, cô thấy được một bộ ảnh – Sở Mộ đang ở trong phòng khách sạn với một cô gái lạ. Trên người cô ta vẫn còn mặc quần áo nhưng Sở Mộ đã khỏa thân hoàn toàn. Cử chỉ tục tĩu vô cùng khó coi

Vu Thiển Vân đột nhiên cảm thấy trước mắt như tối sầm lại, toàn thân cô lạnh toát, suýt chút nữa đã làm rơi điện thoại xuống đất.

Cô hít sâu một hơi, cố gắng bình tĩnh lại, dùng ngón tay run rẩy của mình gửi lại một tin nhắn cho dãy số lạ kia: “Cô muốn điều gì ở tôi?”

Phía bên kia không trả lời lại chỉ hẹn cô ra gặp mặt. Sau đó cả hai cùng hẹn thời gian và địa điểm.

Vu Thiển Vân xin nghỉ phép nửa ngày và đi đến địa điểm đã định theo thời gian đã thỏa thuận.

Điều khiến cô ngạc nhiên là cô nàng tiểu tam này không hoàn toàn giống như những gì cô tưởng tượng. Cô ta thật sự là một cô gái trẻ tuổi hơn cô, trên người mặc một chiếc váy nhỏ màu trắng, chân đi một đôi giày thể thao cùng màu, tóc buộc đuôi ngựa phía sau, nhìn trông rât thuần khiết và trong sáng. Tuy nhiên, cô vẫn có thể lờ mờ nhận ra đây chính là cô gái có quan hệ tình cảm với Sở Mộ trong bức ảnh ở tin nhắn cô nhận được.

Vu Thiển Vân lạnh lùng trừng mắt nhìn cô ta, cô kìm nén tức giận hỏi: “Xin lỗi, cô và Sở Mộ là quan hệ gì?”

“Xin, xin lỗi chị!” Nghe cô hỏi, cô gái lập tức run rẩy, đôi mắt lộ ra sự sợ hãi như một con thỏ nhỏ, nước mắt lưng tròng trên mi. Vẻ mặt cô ta rụt rè và đau khổ, ai không biết sẽ tưởng rằng Vu Thiển Vân đã bắt nạt cô ta.

Vu Thiển Vân dùng ngón tay gõ gõ lên mặt bàn một cách sốt ruột: “Ở đây không có ai nữa, cô không cần giả bộ với tôi. Nếu đã xảy ra chuyện như thế này, một lời xin lỗi là không đủ. Nói cho tôi biết chuyện gì đã xảy ra. Nhanh lên.”

Sự bình tĩnh của Vu Thiển Vân khiến cô gái có chút kinh ngạc, cô ta cụp mắt xuống, che giấu đi sự tính toán trong đôi mắt, nhẹ giọng nói ra, chậm rãi giải thích theo yêu cầu của cô. Thì ra đêm Sở Mộ trở về muộn một tuần trước, chính là bữa tối của công ty để tiễn ba thực tập sinh của bộ phận bọn họ, trong đó có bao gồm cả cô gái tên là Phùng Kiều Kiều này.

Phùng Kiều Kiều này tuy nhìn còn trẻ nhưng lại rất có dã tâm. Mặc dù là sinh viên của một trường đại học tầm thường, không quá nổi bật và hấp dẫn nhưng cô ta rất có chí tiến thủ, rất biết nắm bắt cơ hội. Ban đầu, Phùng Kiều Kiều nói rằng cô ta nhận được lời mời và dự kiến sẽ trở thành nhân viên chính thức sau kỳ thực tập này, nhưng không ngờ công ty tạm thời thay đổi quyết định, cơ sở để được tuyển dụng là phải có bằng thạc sĩ trở lên và phải là trường đại học thuộc chuỗi 985.

*Trường 985: các trường thuộc loại hàng đầu của Trung quốc

Bây giờ, mong ước được vào làm việc ở một công ty lớn của cô ta đã trở thành mây khói, làm sao cô ta có thể sẵn sàng chấp nhận kết quả thất bại này được? Và vì vậy, Sở Mộ đã trở thành đối tượng tính toán của cô ta.

Đêm hôm đó, dưới sự dẫn dắt có chủ ý của Phùng Kiều Kiều, bầu không khí ở đó rất sôi động, mọi người vừa uống rượu vừa chơi game, tất cả đều tận hưởng khoảng thời gian tuyệt vời này và đã uống hết vài thùng rượu.

Sau khi việc ăn uống kết thúc, tất cả mọi người đều đã say chỉ còn Phùng Kiều Kiều vẫn còn tỉnh táo, cô ta chạy vào phòng tắm trước, phun ra tất cả đồ uống trong bụng, sau đó, với gương mặt tỉnh táo, cô ta chủ động bắt lấy Sở Mộ, lôi kéo anh cùng trở về nhà. Nhiệm vụ đã hoàn thành.

Tuy nhiên, thay vì việc đưa Sở Mộ về nhà anh, cô ta lại đưa anh đến khách sạn gần nhất, thuê một phòng, mở cửa và đưa Sở Mộ say rượu lên giường.

“Tôi cũng không phải là một cô gái giả dối, đêm đó chính là đêm đầu tiên của tôi.” Phùng Kiều Kiều giải thích trong nước mắt, “Tôi đã lỡ phải lòng quản lý Sở, nhưng tôi cũng biết anh ấy đã có bạn gái rồi, nên tôi không dám đòi hỏi gì. Tôi không ngờ anh ấy say đến mức không thể nhớ được địa chỉ nhà, vì vậy tôi đành phải đưa anh ấy đến khách sạn. Cả hai chúng tôi đã uống quá nhiều nên điều đó đã xảy ra.”

Vu Thiển Vân cười lạnh một tiếng: “Vậy ý của cô là đây chỉ đơn giản là một cái tai nạn cho nên có thể coi như là không có chuyện gì xảy ra?”

“Đó quả thực là một tai nạn."