Địa hình trường đại học A có nhiều đoạn đường dốc khúc khuỷu, dù Phùng Thư Vạn không ra sức đạp thì chiếc xe thả dốc vẫn chạy băng băng trong gió. La San nhìn cảnh vật lướt qua vun vυ"t mà hoảng hồn._ Á, anh chạy nhanh như vậy làm gì hả?
Cả người theo phản xạ mà ôm chặt lấy thắt lưng người đằng trước, trong lúc không để ý lại mơ hồ ngủi thấy mùi hương nam tính thanh mát trên người Phùng Thư Vạn. Cô vốn dĩ đã ngứa ngáy khó chịu, tự nhiên lại bị mùi hương này kí©h thí©ɧ thêm làm thân thể mềm nhũn vô lực. La San không hề ý thức được là vυ" bự của cô đã liên tục cọ xát lên người đàn anh này từ bao giờ, hành động vừa càn rỡ lại có chút quyến rũ vô cùng trắng trợn.
Phùng Thư Vạn nhanh chóng nhận ra cô gái nhỏ có gì đó khác thường, tiếng cười cợt nhả của anh dù bị gió thổi bớt nhưng La San vẫn nghe rõ mồn một.
_ Sao lại phát nứиɠ giữa đường thế này, tối qua Hầu Thạch chưa đút no em hả?
La San đỏ bừng mặt, lí nhí trả lời như muỗi kêu.
_ Không có, anh đừng nghĩ bậy.
Phùng Thư Vạn chạy xe rất vững, anh thành thục đánh tay lái qua một khúc cua gấp, bình thản nói chuyện với La San cứ như bọn họ đang bàn chuyện chính sự.
_ Em da^ʍ thế này thì chỉ sợ những gì diễn ra còn hơn cả những gì anh có thể nghĩ ra được thôi.
Câu nói trắng trợn không chừa cho La San đường lui nhưng cũng vô cùng đúng với thực tế. Bọn họ đều trong độ tuổi trẻ trung, nhu cầu tìиɧ ɖu͙© lại cao, người này so với người kia chỉ sợ càng dâʍ đãиɠ hơn vài phần. Thậm chí hành động ỡm ờ đưa đẩy của cô từ nãy đến giờ muốn Phùng Thư Vạn không nghĩ nhiều cũng khó.
Dù đường đi đã hết đoạn dốc, xe cũng di chuyển từ từ nhưng La San vẫn ôm chặt eo Phùng Thư Vạn không buông. Cơ thể cô khó chịu, cứ như chỉ cần nhìn thấy con trai là đã tự động dang chân ra chờ bị cᏂị©Ꮒ. Cô không biết ý tứ của đàn anh như thế nào, nhưng trước mắt tngười ta chưa đuổi thì cô còn dây dưa cọ xát đến cùng.
Phùng Thư Vạn cũng là thành viên trong đội bóng rổ, tuổi trẻ khí thịnh khiến anh chẳng thể nào vượt qua được sự chủ động mập mờ của La San. Dù biết rõ cô có qua lại với anh em của mình, nhưng trong đội bọn họ đến người yêu đồng đội còn thỉnh thoảng mang ra chơi tập thể được thì một cô gái chưa rõ danh phận như La San có tính là gì. Anh thề là ban đầu bản thân chỉ muốn đơn thuần đưa cô về ký túc xá, còn chuyện sau đó hoàn toàn không nằm trong suy tính của anh. Ngực sữa của La San cứ như có như không cọ cọ trên người anh, bàn tay cô còn nghịch ngợm luồn qua áo xoa bóp từng khối cơ bụng săn chắc. Sự mời gọi trắng trợn và cũng ngô nghê như vậy khiến lý trí Phùng Thư Vạn bị đánh đổ cái rầm. Anh khó khăn cầm lấy bàn tay nghịch ngợm của đàn em khoá dưới này lại, giọng điệu mười phần cảnh cáo.
_ Nếu không muốn anh đè em ngay ở đây thì ngoan ngoãn lại cho anh.
La San chớp đôi mắt ngây thơ nhìn anh rưng rưng như muốn khóc đến nơi.
_ Em…em có làm gì đâu.
Mẹ, Phùng Thư Vạn chửi thầm trong đầu, dùng sức đạp xe như bay về phía ký túc xá nữ. Bụng dưới của anh nóng bừng chỉ vì vẻ mặt cùng câu nói ngây ngô vừa nãy. Anh đã quen với sự chủ động quyến rũ của nữ sinh toàn trường, nhưng ở La San luôn có cái gì rất khác khiến anh như bị hút hồn.
Ký túc xá nữ không cấm người ra vào nên bọn họ chẳng bị ai chặn lại, thậm chí bước đăng ký tên tuổi cũng được miễn luôn. Trường đại học rất thoải mái với sinh viên, tạo điều kiện cho những chuyện thú vị giữa nam sinh và nữ sinh diễn ra hàng ngày.
La San ở phòng một người, diện tích tuy khá nhỏ nhưng bố cục hợp lý, đồ đạc cũng được cô sắp xếp rất tỷ mỷ nên toàn bộ căn phòng vô cùng ấm áp. Phùng Thư Vạn đã quen với sự bề bộn của ký túc xá nam nên hơi ngạc nhiên.
_ Lần đầu tiên anh vào ký túc xá nữ đấy, phòng nào cũng đẹp vậy sao.
La San bĩu môi không phục.
_ Là phòng em đẹp, không phải mọi phòng đều được như thế này.
Nhìn Phùng Thư Vạn còn mải mê đánh giá khắp căn phòng làm cho La San tự nhiên bực bội, cô mời anh đến để đánh giá phòng ốc chắc. Thế nhưng vì lịch sự cô vẫn rót một ly nước đặt lên bàn. Hành động thì đàng hoàng tử tế nhưng đối thoại lại khác hẳn.
_ Em không tin là anh chưa vào phòng con gái bao giờ.
Phùng Thư Vạn có một đôi mắt rất đào hoa, tuyệt đối là đẹp trai trong mắt phái nữ. Người như anh chỉ sợ là…
Nghĩ đến việc mình chủ động quyến rũ nhưng Phùng Thư Vạn hoàn toàn tỏ ra lãnh đạm, La San lo lắng hỏi thêm.
_ Hay là anh thích con trai.
Nhìn gương mặt cô cứng đờ khó khăn hỏi câu vừa rồi mà Phùng Thư Vạn chỉ muốn đập cho đàn em này một trận. Môi mỏng nhếch lên nụ cười nham nhở thường thấy, anh liếc nhìn cô thách thức.
_ Nếu anh thích đàn ông thật, thì em phải làm sao bây giờ?
La San nuốt nước bọt cái ực, cô thực sự không nghĩ đến tình huống này. Huyệt nhỏ của cô đang đói khát muốn ăn côn ŧᏂịŧ bự, mà giờ không có thì nó biết làm sao bây giờ.
Mọi suy nghĩ của cô đều thể hiện rõ mồn một trên mặt, Phùng Thư Vạn vẫn tàn ác muốn trêu cô thêm một chút.
_ Hay anh hy sinh thân mình cố giúp em một lần, chỉ sợ cái đó không đứng lên nổi.