Chương 4

Nghiêm Hạo Tường ngồi trong phòng làm bài tập, dáng vẻ rất nghiêm túc

Hạ Tuấn Lâm ngồi bên cạnh cũng rất chăm chú làm bài chỉ là…

Hạ Tuấn Lâm rất tự nhiên từng chút một nhích lại gần Nghiêm Hạo Tường, sau đó trực tiếp dựa dựa dẫm dẫm vào cái người bên cạnh

Nghiêm Hạo Tường vô thức loạn nhịp, lại vui vẻ không thôi, khuôn miệng khẽ nhếch lên một vòng cung hoàn mỹ

Dạo này con thỏ nhỏ của hắn rất dính người

Hắn đi xuống bếp mở tủ lạnh lấy nước uống cậu cũng lẽo đẽo theo sau hỏi hắn làm gì thế

Hắn và cậu ngồi cạnh nhau dù bất cứ đâu, cậu cũng phải sáp lại gần hắn, không một kẽ hở

Hắn và cậu cùng nhau đi về bị Chu Viễn Minh chặn đường theo đuổi cậu một mực dính sát vào người hắn từ chối thẳng thừng

Hắn vừa từ phòng tắm bước ra, Hạ Tuấn Lâm đã từ trên giường nhào hẳn vào lòng hắn, hai tay ôm chặt cổ hắn, hai chân vắt chéo ngang eo chặt chẽ bám lấy

Hở một chút liền đòi hắn ôm ấp, mè nheo nũng nịu với hắn

Nghiêm Hạo Tường chính là vô cùng tận hưởng, vui tới không biết trời đất, khoé miệng luôn có một nụ cười nhẹ nhưng khiến người khác bị kinh động

Hắn mặc dù không biết tại sao Hạ Tuấn Lâm làm như vậy,biết cũng không sao, hắn rất vui vẻ ôm thỏ con vào lòng, vui vẻ nhắm mắt lại ngủ tới sáng

Ánh nắng mặt trời chiếu rọi vào căn phòng ngủ lớn , trên giường có một chú thỏ trắng trắng mềm mềm vẫn đang cuộn mình trong chăn ngủ ngon lành

Bị ánh nắng bất ngờ tập kích ,Hạ Tuấn Lâm khẽ nhíu mày lười biếng mở mắt, tay sờ soạng sang bên cạnh, trống không

Hạ Tuấn Lâm lập tức bật dậy phát hiện bên cạnh đã không có người, ngồi ngây ngẩn nhìn chiếc gối lạnh lẽo bên cạnh một lúc liền ứa nước mắt, tiếng thút thít nhỏ nhỏ vang lên, Hạ Tuấn Lâm vùi đầu vào chiếc gối còn vương mùi của người kia nấc từng tiếng nhỏ

Nghiêm Hạo Tường đẩy cửa từ ngoài đi vào, thấy một màn sáng sớm đầy nước mắt của cậu mà bị doạ cho hoảng hốt, hắn vội chạy tới ôm thỏ nhỏ vào lòng, vuốt ve mái tóc mềm mại của cậu

“Hạ nhi, cậu sao vậy?”

Cảm nhận được vòng tay ấm áp quen thuộc đang bọc lấy mình, Hạ Tuấn Lâm liền rúc sâu vào người hắn

" Tôi không biết, không thấy cậu nên thấy tủi thân,hic"

Nghiêm Hạo Tường không ngờ được cậu lại nói như vậy, khoé miệng không tự chủ được mà tạo thành một vòng cung tuyệt mỹ, ánh mắt ôn nhu thêm gấp bội, bàn tay nhẹ nhàng vuốt ve an ủi người trong lòng

Lâm Lâm vì không thấy hắn mà thấy tủi thấy!!!

Không thấy hắn nên thấy tủi thân

Vì không thấy hắn nên thấy tủi thân

Chuyện quan trọng phải nhắc lại 3 lần

Miệng thì cười tới tận mang tai nhưng giọng nói của hắn đầy sức kiềm chế, hắn phải giữ cho bản thân thật bình tĩnh

“Tôi chỉ đi mua chút đồ ăn sáng cho cậu thôi mà. Hôm nay bố mẹ Hạ đi về quê rồi, còn mẹ tôi có việc phải trở về Canada rồi”

“…”

Hạ Tuấn Lâm vẫn ôm chặt lấy cổ hắn, từng hơi thở ấm nóng phả vào cổ, phả tới nơi tuyến thể nhạy cảm khiến hắn cảm thấy có chút nhột, lại có chút ngứa ngáy

“Mấy ngày này, cậu phải ở với tôi”

" Ừm"

Hạ Tuấn Lâm đáp lại bằng giọng mũi dễ thương vẫn không hề có ý định rời khỏi người hắn

Nghiêm Hạo Tường khẽ cười, trong lòng thầm khen thỏ nhỏ của hắn quá đáng yêu, muốn cắn một miếng

Nghĩ thì nghĩ vậy nhưng hắn vẫn phải kiềm chế lại bản thân, nhưng Hạ Tuấn Lâm vẫn ôm chặt hắn không buông nên hắn đành phải ôm thỏ vào nhà vệ sinh để cậu đánh răng rửa mặt

Sáng đã dậy muộn nên ăn sáng một chút hai người lại nấu ăn ăn trưa, tới gần chiều Nghiêm Hạo Tường đồng ý theo Hạ Tuấn Lâm ra ngoài đi chơi

Hạ Tuấn Lâm nói rằng muốn tới trung tâm thương mại chọn quà sinh nhật cho cậu bạn thân Tống Á Hiên, Nghiêm Hạo Tường lập tức đồng ý

Hạ Tuấn Lâm vui vẻ chạy tung tăng trung tâm thương mại rộng lớn vẫn không quên nắm chặt lấy tay Nghiêm Hạo Tường

Hắn hỏi sao phải nắm chặt như vậy, cậu nói rằng sợ Nghiêm Hạo Tường mải chơi mà đi lạc, hắn cười nói không phải câu đó nên dành cho cậu sao, Hạ Tuấn Lâm liền phụng phịu nói bảo bảo dỗi thế là Nghiêm Hạo Tường liền bật cười ôn nhu xoa đầu cậu

"Được, để cậu nắm tôi không tôi mải chơi lại lạc mất cậu "

Hạ Tuấn Lâm lập tức vui vẻ cười hì hì rồi dắt hắn đi khắp nơi

Chọn quà xong thì Hạ Tuấn Lâm phát hiện chủ nhân cậu muốn tặng quà đang từ một tiệm trà sữa, miệng cười vui vẻ, đằng sau còn có một cậu trai nhìn vô cùng quen mắt

“Tống Á Hiên”

Nghiêm Hạo Tường cùng Hạ Tuấn Lâm ngồi trong quán trà sữa đó nhìn con người đối diện với ánh mắt như phụ huynh bắt gặp con cái đang lén lút hẹn hò sau lưng

Tống Á Hiên đảo mắt liên tục, nuốt ực một ngụm nước bọt, khuôn mặt xinh đẹp tỏ ra vô tội, vẫn là Hạ Tuấn Lâm mở lời trước phá vỡ sự im lặng

" Tống Á Hiên, cậu không định nói về việc giấu bạn bè lén lút đi hẹn hò với Lưu Diệu Văn hay sao"

Tống Á Hiên lập tức đỏ mặt, ngại ngùng ngước nhìn cậu, nhỏ giọng phản pháo nhưng cũng đủ để để 4 người nghe thấy

" Tớ và Lưu Diệu Văn không hẹn hò. Cậu ta muốn tớ cùng đi mua ít đồ với cậu ta còn hứa mùa trà sữa và đãi tớ bữa tối"

Hạ Tuấn Lâm dở khóc dở cười nhìn con cá nhỏ trước mặt, thầm mắng Tống Á Hiên là đồ ngốc nghếch

“Tống Á Hiên, cậu thật ngốc”