Chương 12

" Hiên nhi, anh nghe em nói được không, Hiên nhi "

Tống Á Hiên thoát khỏi vòng tay của Lưu Diệu Văn bước lên trước, Lưu Diệu Văn vừa định kéo Tống Á Hiên lại bất ngờ bị một cú đập giáng xuống khuôn mặt đẹp trai của hắn chỉ cảm thấy trời đất đảo lộn, má truyền tới một cảm giác đau nhức

Hạ Tuấn Lâm mặt hằm hằm nhìn Lưu Diệu Văn như muốn ăn tươi nuốt sống, bàn tay vừa đấm hắn vẫn còn cuộn tròn, Tống Á Hiên bị doạ ngu cả người, khϊếp đảm nhìn Hạ Tuấn Lâm, Nghiêm Hạo Tường cũng trợn tròn mắt ngạc nhiên, sau đó nhanh nhẹn ôm lấy Hạ Tuấn Lâm đang muốn xông vào đánh quyết chiến với Lưu Diệu Văn

" Lưu Diệu tên tra nam chết tiệt, cậu dám làm tổn thương Á Hiên của tôi, tôi hôm nay phải đập cho cậu một trận, Nghiêm Hạo Tường cậu bỏ tôi ra, tôi phải đập cho tên đó một bài học "

Hạ Tuấn Lâm gầm lên một tiếng, Lưu Diệu Văn từ sàn nhà lạnh lẽo đứng dậy một bên khoé miệng vì bị đánh mà thâm tím lên,nhìn hắn càng trở nên bụi bặm và yêu nghiệt nhưng đôi mắt lại tràn đầy vẻ hối lỗi nhìn Hạ Tuấn Lâm

" Hạ ca, em thật sự biết lỗi rồi, anh cho em nói chuyện với Á Hiên đi được không ? Em xin anh "

Lưu Diệu Văn cúi gằm đầu bộ dáng lễ phép vô hại, khép nép cầu xin người anh thấp hơn mình nửa cái đầu

" Cậu xin tôi làm gì ? Á Hiên cũng không muốn gặp cậu, cậu không phải đã hứa với tôi không làm tổn thương Á Hiên sao? Còn chưa theo đuổi được đã chán ghét rồi? Cậu nói xem tôi có thể tin cậu không? Rõ ràng cậu biết Á Hiên là người nhạy cảm, cậu còn tổn thương cậu ấy. Cậu nghĩ cậu còn xứng đáng để tôi tin tưởng không Lưu Diệu Văn ?"

Một giọt nước mắt lăn dài trên má, Lưu Diệu Văn khóc rồi

" Nhưng tất cả chỉ là hiểu lầm, sự việc không như anh nghĩ đâu "

Lưu Diệu Văn ngước mắt lên thẳng tắp nhìn về phía Tống Á Hiên ở đằng xa to giọng lên tiếng

"Tống Á Hiên , anh nghe em giải thích được không? Hôm đó thật sự không cố ý lừa anh "

Tống Á Hiên nhìn những giọt nước lăn dài trên khuôn mặt tuấn tú của Lưu Diệu Văn, cảm giác khó chịu dâng trào, sống mũi cay cay, hốc mắt cũng ngập tràn nước nhưng cậu lại cố gắng giữ bình tĩnh để những giọt nước mắt không trào ra, Tống Á Hiên nghẹn ngào

" Lưu Diệu Văn em đi đi, anh muốn ở một mình "

Nói xong Tống Á Hiên liền bước đi, vào thời điểm đó cuối cũng những giọt nước mắt cũng không nhịn được mà lăn dài trên gò má xinh đẹp

Từ hôm đó, Tống Á Hiên không còn thấy Lưu Diệu Văn tới tìm mình nữa, biến mất hoàn toàn trong cuộc sống của cậu giống như chưa từng tồn tại, cũng không thấy được nụ cười rạng rỡ hồn nhiên của Tống Á Hiên nữa, thay vào đó là bộ dáng ngẩn ngơ, buồn tủi đến tội nghiệp

Còn Lưu Diệu Văn, hắn biết giờ Tống Á Hiên không muốn gặp hắn nên hắn đã tự làm bản thân biến mất trong tầm mắt của Tống Á Hiên, hình ảnh năng động bất cần thay bằng vẻ lạnh lùng và thầm trầm lắm lúc khiến người ta phải tưởng tới Nghiêm học bá nổi tiếng cao lãnh trong giới học sinh, nhưng hắn vẫn luôn nghe ngóng tin tức về Tống Á Hiên, âm thầm nhìn cậu từ xa

" Hạ nhi, tôi thấy Lưu Diệu Văn thật sự không cố ý làm tổn thương Á Hiên đâu " Nghiêm Hạo Tường lấy hết cam đảm nhắc tới Lưu Diệu Văn trước mặt Hạ Tuấn Lâm, vốn còn tưởng cậu sẽ tức giận mà xù lông lên cào hắn vài cái không ngờ Hạ Tuấn Lâm lại rất thản nhiên gật đầu

" Tôi biết "

Nghiêm Hạo Tường lại trợn mắt nhìn Hạ Tuấn Lâm, cậu thở ra một hơi biết hắn đang chờ mình giải thích

" Tôi đương nhiên biết thằng nhóc đó không cố ý nhưng hôm đó nhìn thấy cậu ta liền thấy tức giận nên mới vậy, dù gì Á Hiên cũng là bạn thân của chúng ta, không phải sao ?"

Nghiêm Hạo Tường gật đầu nói ’ đúng ’

" Vậy chúng ta có nên nghe Lưu Diệu Văn giải thích không ?"

Nghiêm Hạo Tường chưng mặt gấu ra chờ Hạ Tuấn Lâm quyết định, Hạ Tuấn Lâm cũng không nỡ để Tống Á Hiên đau lòng thêm nữa nên dứt khoát đồng ý gặp Lưu Diệu Văn

Tại sân thượng trường học, Hạ Tuấn Lâm vẫn lạnh nhạt nhìn Lưu Diệu Văn không có ý muốn lên tiếng, Lưu Diệu Văn thì căng thẳng tới độ vò nhàu cả một góc áo, mấy ngày nay hắn bị Đinh ca của hắn gọi về giáo huấn một trần nên tâm trạng càng trở nên thống khổ, giờ đây cũng không dám làm phật ý Hạ Tuấn Lâm

" Lưu Diệu Văn anh gọi cậu lên đây để cho cậu một cơ hội, mau giải thích rõ chuyện ngày hôm đó cho bọn anh biết "

Nghiêm Hạo Tường lên tiếng phá vỡ bầu không khí căng thẳng này, Lưu Diệu Văn nghe vậy liền lập tức giải thích không một chút chần chừ nào

Ngày hôm đó, đúng là Lưu Diệu Văn muốn hẹn Tống Á Hiên ra sân bóng chờ hắn cùng nhau đi học về , nhưng thật không ngờ có một chuyện xảy ra đột ngột lại còn khá là nghiêm trọng , Lưu Diệu Văn có một học đệ thân thiết tên là Chu Chí Hâm hơn nữa cậu nhóc kia còn là một Alpha nhưng chỉ là vẻ ngoài thật sự xinh đẹp dễ khiến người khác hiểu lầm nhất là lại đi cạnh Lưu Diệu Văn, Chu Chí Hâm hẹn Lưu Diệu Văn ở quán cà phê nói rằng là chuyện liên quan tới trại trẻ mồ côi mà Lưu Diệu Văn thường ghé qua làm từ thiện, nên Lưu Diệu Văn mới cấp tốc đi gặp Chu Chí Hâm mà quên mất cuộc hẹn với Tống Á Hiên

Nghe thấy vậy, Hạ Tuấn Lâm mới giật mình liếc nhìn vẻ vô tội của Lưu Diệu Văn, Hạ Tuấn Lâm híp mắt tỏ vẻ nghi ngờ

" Trại trẻ mồ côi nào ? Có chuyện gì quan trọng ?"

Lưu Diệu Văn thật thà khai báo

" Là trại trẻ mồ côi Phong Tuấn, Á Hiên cũng biết, hôm đó học đệ tới tìm em vì trong trại trẻ có một bé Omega mà học đệ của em yêu thích đột nhiên phải nhập viện, nghe nói là bị viêm loét giác mạc có thể mù loà. Em thật sự không muốn lừa Tống Á Hiên, em chỉ không muốn anh ấy lo lắng nên mới nói dối anh ấy, học đệ ấy là đứa nhỏ rất được Á Hiên yêu thích nên em…"

Nghiêm Hạo Tường thở dài, Hạ Tuấn Lâm liền tiến tới đập vào vai Lưu Diệu Văn một cái rõ kêu mà oán trách

" Sao cậu không nói sớm "