“Tôi lớn lên ở chùa. Khi tôi lên 6 bố mẹ đã đến nhận nuôi tôi. Họ coi tôi như một thành viên trong nhà. Nhiều lúc tôi cũng có ý định sẽ tìm lại bố mẹ ruột nhưng tình thương của bố mẹ đối với tôi khiến tôi không nỡ làm vậy.
Bố mẹ tôi từng nói phải giữ kín chuyện này nên ngoài tôi và gia đình biết thì không một ai biết cả…”
Những câu tâm sự thật lòng của Hoàng Anh tối qua làm cho cô rất bứt rứt.
Sao Mai nhanh chóng làm vệ sinh cá nhân và bước xuống nhà.
Ngồi vào bàn ăn.
Cô nhìn mẹ buồn rầu nói: “Con không thể mẹ ạ”
Mẹ cô nhíu mày: “Tại sao?”
“Hoàng Anh đã có một quá khứ quá đáng thương. Con không nỡ…”
Bố Sao Mai vỗ vai con gái: “Nhưng nếu cậu ấy không làm vậy thì cả thế giới của chúng ta sẽ bị dìm trong bể máu”
Sao Mai hiểu chứ. Nhưng tại sao cô không thể?.
Sao Mai muốn được nhìn thấy hình ảnh Hoàng Anh ngủ gật.
Sao Mai muốn được dạy học cho Hoàng Anh mỗi ngày.
Sao Mai muốn được nghe giọng nói lúc ấm áp khi lạnh lùng của Hoàng Anh và cả mùi hương đêm qua nữa.
Nếu anh ấy biến mất khỏi thế giới này hoàn toàn thì cô sẽ làm gì đây.
Cuộc sống thật nhàm chán nếu không có Hoàng Anh.
Sao Mai chợt nhận ra Hoàng Anh rất quan trọng.
………….
“Hương Ly à, gọi tớ ra ngoài này có chuyện gì vậy?. Gần vào lớp rồi đấy”
Hoàng Anh nói mà như thở.
“Mệt lắm hả?. Nhưng mà cậu không sao chứ?” Hương Ly dịu dàng hỏi thăm.
“Chuyện tối qua cậu định nói là gì?”
Hoàng Anh nhớ ra Hương Ly tối qua gọi điện thoại và nói là sáng nay sẽ nói chuyện.
“À…Cậu xem video đó rồi đúng không?”
Hoàng Anh gật đầu.
“Vậy cậu có phát hiện điều gì không?”
Hoàng Anh lắc đầu.
“Thế…cậu về và xem kĩ lại nhé!”
Hoàng Anh lưỡng lự một lúc lâu rồi nói: “Thôi phiền phức lắm. Có gì cậu cứ nói đi”.
Hương Ly giả bộ vẻ mặt kinh hãi nhìn Hoàng Anh: “Răng cậu khi đó…rất dài”.
“Ý cậu là sao?”
“Là…cậu…không giống người”. Hương Ly cố tình nói ba chữ cuối thật dài và đậm nét.
Hai lông mày của Hoàng Anh bắt đầu dính vào với nhau.
“Cái gì?”
Biết Hoàng Anh đã ý thức được những gì mình muốn nói. Hương Ly quay gót chạy và nói với lại: “Thật đấy”
Cá đã cắn câu hoàn hảo.
…….
“Là tên điên đó đấy”
“Đường đường là con trai hiệu trưởng mà lại như thế”
“Bây giờ tao mới thấy thật mù quáng khi đã yêu thằng cha điên ấy”
Vừa đi vào lớp Hoàng Anh vừa phải chịu đựng không biết bao nhiêu sự khinh nhiếc của những người xung quanh, kể cả những cô gái khi xưa đeo bám cậu.
“Gì mà mặt mày cau có hay thế?”
Có tiếng nói ở đằng trước.
Là Sao Mai.
Hoàng Anh lập tức chuyển đổi dáng đi. Khi nãy là tránh sự sỉ vả còn bây giờ là hứng chịu nó.
Anh đút tay vào túi thản nhiên đi đến chỗ cô.
“Sao hôm nay lại đi một mình?”
Sao Mai cười trả lời: “Diệp Anh đá tôi rồi”.
Hai người sánh bước bên nhau. Trông họ chẳng khác gì một đôi tình nhân.
“ÔI!”.
Hoàng Anh ngạc nhiên nhìn Sao Mai: “Gì vậy?”
Sao Mai mắt không rời hình ảnh ấy.
Long Kim đang khoác vai Diệp Anh đi giữa rất nhiều học sinh. Họ nói cười vui vẻ mặc cho rất nhiều lời xì xào bàn tán.
Sao Mai nghiến răng ken két: “Con nhỏ ngu ngốc. Đã bảo không được rồi mà”
Hoàng Anh cũng nhìn họ.
“Thì ra cô ta có bồ mới”
Sao Mai liếc “Xoẹt” qua người Hoàng Anh: “Im đi. Biết gì mà nói.”
“Thế ư?. Nhưng ít ra tôi biết Long Kim rất đẳng cấp”
Đẳng cấp ruồi thì có.
Tức thật mà. Chẳng lẽ nó đang tâm tình nguyện vứt bỏ tình cảm bạn bè bấy lâu nay để đi theo tên quỷ đen đó sao?
Đồ bội nghĩa.
“Sao Mai à. Cả Hoàng Anh nữa. Hai người rất hợp nhau đấy”. Diệp Anh nói giọng châm chọc.
Sao Mai giận tím mặt không nói được lời nào.
Hoàng Anh đành phải mở lời chữa cháy.
“Cảm ơn. Nhưng hai người đang yêu nhau sao?”
Diệp Anh nháy mắt sau đó rất tự nhiên quàng tay qua cánh tay của Long Kim.
“Không hẳn thế”
Long Kim dùng ánh mắt hết sức thân thiện nhìn Sao Mai và nói như thăm dò điều gì đó,
“Tại sao chứ Diệp Anh?. Chúng ta đang yêu nhau mà”.
Sao Mai không còn gì để nói nữa. Cô bất lực với con bạn bất trị này rồi.
“Cho tôi qua”. Cô đẩy mạnh Diệp Anh và Long Kim rồi đi thẳng không thèm ngoáy lại.
Hoàng Anh nhún vai sau đó chạy theo Sao Mai.