Chương 30: Tôi nhận ra, cô ấy luôn bảo vệ tôi.​

“Cốc…cốc…”

“Vào đi cửa không khoá”.

Sao Mai nghe thấy liền nhẹ nhàng mở cửa.

Không biết anh ta biết chuyện xảy ra chưa?.

“Chào”. Cô rụt rè vẫy tay về phía cậu con trai đang đeo headphone.

“Không cần khách sáo”

Hoàng Anh không nhìn Sao Mai mắt vẫn dán vào máy tính.

Nghe nhạc mà vẫn nghe mình nói gì. Giỏi thật!

“Hôm nay sao cậu không đến lớp?”. Sao Mai rụt rè hỏi.

“Học đi để tôi đi ngủ”. Hoàng Anh vẫn tỉnh bơ như chưa có chuyện gì xảy ra.

Sao Mai đặt chiếc cặp nặng trĩu sách lên bàn sau đó hỏi: “Sao cậu biết tôi đến để kèm cho cậu”.

“Hỏi lắm! Nhanh đi”.

Bực mình!

Sao Mai vội lấy quyển sách toán ra và hai người bắt đầu ngồi học.

Hoàng Anh thật sự học rất giỏi.

Tất cả các bài tập cô nói đều hiểu và làm được ngay. Vậy tại sao cậu ta lại cố tình trở thành một học sinh cá biệt trước mặt thầy cô chứ.

“Nhìn gì?”

Trong khi Sao Mai nhìn Hoàng Anh đắm đuối thì bất giác anh ta ngẩng đầu lên.

Chiếc bàn khá nhỏ vì thế khoảng cách hai người không hề xa nhau.

Mắt gặp mắt và mũi chạm mũi.

Người Sao Mai như đông cứng lại.

Ở khoảng cách như thế này cô cảm nhận sâu sắc hơn cái mùi hương ngọt ngào phả ra từ tóc cậu ta và hơi thở nóng hổi từng đợt chạm vào mà cô.

Tại sao cô lại không muốn rời cái cảm giác này chứ.

“Cạch…” Tiếng cửa mở khiến hai người trở về thực tại.

Bà Liên đang bưng hai ly nước lên. Nhìn thấy cảnh ấy, bà là người hạnh phúc hơn ai hết.

Bà cười tươi để tránh làm hai đứa thẹn.

“Học đi nhưng đừng quên uống nước”.

Sau đó đi ra ngoài.

Rồi hai đứa lại nhìn nhau.

Chết rồi. Tim cô đang nhảy rất sung trong l*иg ngực.

Mặt Hoàng Anh đang dần gần lại, gần hơn nữa.

“Rù…rù…rù”. Tiếng điện thoại.

Sao Mai nhanh chóng quay mặt đi.

Hoàng Anh hơi xấu hổ vì bị hớ.

Ối! Đúng là có ai có trí nhớ “đặc biệt” hơn cô không?

Dùng hai tay đưa điện thoại cho Hoàng Anh như một nô tì.

“Của cậu hôm qua làm rơi”

Hoàng Anh bình thản nhận lấy nhưng thật ra lòng anh đang rất rối bời.

Sao Mai luôn là người anh nghĩ đến mỗi khi khó khăn. Và chính cô cũng là người luôn ở bên anh trong giây phút anh điên cuồng như chó dại.

Hay là anh đã thích cô ấy.

Bên cạnh cô anh thấy cuộc sống không chỉ là màu trắng giống như Hương Ly.

Chúng đa sắc màu và thật đẹp.

“Alo…”

Hoàng Anh ấn nút nghe sau đó đi ra chỗ khác nói chuyện.

Sao Mai đã kịp liếc thấy tên người gọi. Là Công chúa ngây thơ.

Một lúc lâu sau Hoàng Anh mới quay lại, gương mặt co lại.

“Ai thế?” Sao Mai nghi ngờ hỏi.

“Hương Ly…Cậu ấy nói tôi chuyện đoạn video”

Cái video đó sao?. Cậu ta biết rồi mà vẫn thản nhiên như không hả?

“Cậu…cậu…xem…xem nó chưa?”

Hoàng Anh thản nhiên gật đầu.

Đau tim quá. Không biết anh ta có phát hiện ra chiếc răng lạ thường ấy không?

“Tôi hỏi cái này nha.”

Không lẽ Hoàng Anh thấy rồi sao. Bình tĩnh nào.

“Ừ”. Sao Mai tươi cười cố giấu đi khuôn mặt đã biến dạng.

“Có nhiều lúc tôi nghĩ mình không phải con người. Cô có thấy thế không?”

“Hả?”

Sao Mai suýt rớt tim ra ngoài.

“Không…phải…làm…sao…chứ”

“Gì mà sợ sệt dữ vậy?”

Hoàng Anh nhìn Sao Mai một cách dò xét.

Sao Mai cứng hết cả hàm, không thể cất lên lời nào được nữa.

“Vậy tại sao cậu luôn ở bên cạnh tôi?”

Câu hỏi này càng khiến cô thêm sửng sốt. Anh ta hỏi gióng như thể biết rồi mà không nói ra vậy.

“Tôi…không…khi…nào”. Cô lẩn tránh ánh mắt của Hoàng Anh, trả lời lắp bắp.

Chưa bao giờ có tình huống nào khiến cô khó xử như thế.

“I remember tears…”

Sao Mai như bắt được vàng, nhanh chóng lục lọi trong cặp và lấy ra chiếc điện thoại.

Mẹ đang gọi.

“Alo…mẹ ạ”

“Dạ?”

“Sao ạ?”

“Bây giờ?”

“Rụp”.

Sao Mai liếc nhìn Hoàng Anh. Anh ta đang cắm cúi viết.

“Này, Hoàng Anh à?”

Cô nhẹ nhàng gọi.

Hoàng Anh quay sang nhìn cô cũng rất nhẹ nhàng.

“Sao?”

“Tôi…à…cậu…có…muốn…”

“Hử?”

Sao Mai không dám nói những gì mẹ bắt cô nói với cậu ta.

“Bà Liên có phải mẹ ruột của cậu không?”

Nói xong Sao Mai cảm thấy rất hối hận.

Khác hẳn với những gì Sao Mai tưởng tượng.

Hoàng Anh lắc đầu.