Chương 28: Diệp Anh cũng rời xa​

“Sao hôm nay mày không đi đánh bóng?” Diệp Anh nói giọng có đôi chút giận dỗi.

“Tao xin lỗi. Tại có tí việc đột xuất”. Sao Mai cầm tay Diệp Anh và lắc lắc.

Ánh mắt hối lỗi của Sao Mai đã làm tan chảy trái tim băng giá của Diệp Anh.

Kéo tay Sao Mai ngồi xuống giường. Diệp Anh dò xét chẳng khác nào Sao Mai là một kẻ phạm tội.

“Hì…Tao…à…tao…đang bị…”

Diệp Anh nghi ngờ: “Bị…tiết canh hả?”

Sao Mai nhíu mày, mắt cô dáo dác tìm điểm tựa: “Đâu cần phải nói trắng ra như thế”

Diệp Anh vẫn không tin. Đứng phắt dậy nhìn cô như một kẻ tù nhân trốn trại.

“Thôi! Tao hiểu mày hơn ai hết. Khai ra đi”

“Thật mà!”

Sao Mai cố tỏ vẻ bình thản nhưng dường như mọi thứ không thể thoát khỏi tầm ngắm của Diệp Anh.

“Trên trán mày hiện lên hai chữ “giả dối” to đùng ra kia kìa”

Thật á?. Biết làm sao đây nó hiểu cô quá rõ mà.

Sao Mai “Xì” một tiếng rõ dài sau đó nói: “Đừng có doạ tao”

“Cây ngay không sợ chết đứng mày ngon mày cởϊ qυầи ra tao kiểm tra”

Đồ biếи ŧɦái!

Sao Mai không ngờ Diệp Anh lại bạo dạn đến mức như vậy.

Nhưng cô nghĩ chỉ là trò đùa rất…học sinh.

“Ngon thì mở to mắt ra…”

Sao Mai giả vờ thò tay xuống chiếc khoá quần. Nhìn vào Diệp Anh như muốn nói: “Tao là người thật thà”.

“Thôi đi! Bạn bè cả. Nói mau. Đừng múa rìu qua mắt thợ”

Diệp Anh trừng trừng mắt nhìn.

Sao Mai cười: “Thấy chưa. Gan tao là gan hùm đó nha”

“Nhanh. Nếu còn muốn gọi chữ bạn với tao”

Thấy tình hình có vẻ nghiêm trọng. Sao Mai đành thật thà kể lại.

Ừ thì chiếc điện thoại.

Sau đó là quyển nhật kí.

Cuối cùng là vụ gia sư.

“Gì?”

Diệp Anh kêu lên kinh ngạc.

“Thế hoá ra sim mày nằm trong máy hắn hả?”. Nói xong Diệp Anh ôm bụng cười.

Nụ cười thoả mãn.

“Thế mới lạ chứ?”

“Vậy mày chưa trả cho nó à?.”

“Lúc tao định nói thì bị đuổi về. Sau đó…”

Chưa kịp nói hết câu đã có người nhảy vào họng.

“Mẹ nó bưng đĩa táo ra và mày đã bị thu hút hoàn toàn.

Sao Mai chán nản gật gật.

“Làm sao đây?. Ngày nào cũng gặp hắn tao chết luôn mất”

Diệp Anh nháy mắt: “Ghét của nào trời trao của ấy”.

“Thôi. Tao đâu có nói tao ghét nó. Trên đời này tao chỉ ghét có một…”

Diệp Anh nheo mắt: “Ai mà khiến Sao Mai cách cách phải căm thù đến vậy”.

“Long…Kim…”

Nhắc đến hắn ta cô lại thấy máu dồn hết lên não. Tức một cách cùng cực.

Tất cả mọi chuyện đều là một tay hắn dựng nên.

“Hả?”

Nghe Sao Mai nói đến Long Kim, Diệp Anh lại nhớ đến lời anh ta nói ban sáng.

“Này,…tao nói cho mày nghe một chuyện nhé!...Bí mật…nhưng mày phải bình tĩnh”

Sao Mai gật đầu.

“Thầy Kim nói tao làm bạn gái của thầy ấy”

Sao Mai đang cầm trên tay cuốn sách thấy Diệp Anh nói vậy thì không khỏi bàng hoàng.

Cô nhìn Diệp Anh.

Tại sao?. Tại sao hắn ta lại chọn Diệp Anh.

Cô ấy chỉ là một cô gái dễ thương, trong sáng. Không thể để vì mình mà Diệp Anh bị liên luỵ.

“TAO CẤM”. Sao Mai hét lên giận dữ.

Diệp Anh hơi bất ngờ vì Sao Mai nói như vậy.

“Vì…sao…?”

Sao Mai lắc đầu: “Nếu muốn làm bạn với tao thì không được.”

“Chẳng lẽ mày…yêu thầy ấy”

Sao Mai không thể nói cho con bạn ngây thơ của mình rằng: “Long Kim không phải là người”. Trái tim cô đau thắt.

“Tao không yêu hắn…Nên mày cũng không được yêu hắn”

“Mày điên à?”. Diệp Anh nhìn Sao Mai như một kình địch. Cô đi thẳng về phía cửa.

“Rầm”.

Diệp Anh đã đóng cửa.

Có lẽ nó giận cô thật rồi!