Chương 27: Gia sư cùng tuổi​

Trời đã về chiều.

Từng cơn gió khẽ đưa cành lá rung rinh.

Sao Mai lóc cóc cưỡi con ngựa đến nhà Hoàng Anh.

Có chút hơi hồi hộp. Anh ta đã không ưa gì cô mà cô lại suốt ngày bám theo thì bị hiểu lầm chết. Với lại khi thấy anh ta khùng quả thật rất đáng sợ.

“King…koong…”

Có tiếng đàn ông trong nhà nói vọng ra.

“Ra ngay”

Ông ta hơi béo một chút. Đầu hói một khoảng rất to. Nhìn có vẻ là một người công chức.

Sao Mai nghĩ chắc là bố của Hoàng Anh hay nói cách khác là thầy hiệu trưởng.

“Cháu chào bác, cháu là bạn của Hoàng Anh ạ. Bác cho cháu hỏi bạn ấy có nhà không ạ?”

Ông Sâm nhìn cô bé dễ thương và nói rất thân thiện: “Nó đang ở trên phòng đấy. Nhưng ở trường có chuyện gì à cháu?”

Sao Mai lắc đầu: “Cháu lên chơi chút ạ”. Sau đó cô đi thẳng vào nhà.

Ông Sâm mỉm cười.

Bạn à?. Bạn gì vậy nhỉ?

….

“Cốc…cốc”

“Cạch”

Mở ngay tức thì.

“Ô! Sao Mai cháu đến chơi đấy à?”

Bà Liên vồn vã kéo tay Sao Mai vào phòng.

Cô cười mếu máo như kiểu không ưa cái cách mời khách như thế này.

“Ngồi đây. Hoàng Anh đanh tắm tí nó lên ngay”

Chắc do lần trước nhờ có bố mẹ Sao Mai mà cậu ta mới được cứu sống nên mẹ Hoàng Anh mến Sao Mai dữ lắm.

Sao Mai lễ phép gật đầu.

Đợi cho bà Liên đi khuất hẳn cô mới dám thở phào nhẹ nhõm.

Căn phòng của anh ta vẫn như vậy. Rất bừa bộn.

Cô nhớ lại hôm bị ngất và được đưa về đây. Đó là lần đầu tiên Hoàng Anh nói chuyện với cô.

Bỗng cảm thấy vui ghê!

Nhân cơ hội Hoàng Anh đang tắm Sao Mai liền đi tìm hiểu lí lịch của anh ta.

“Quyển gì đây nhỉ?...Nhật kí”

Sao Mai cầm trên tay quyển sổ nho nhỏ và đáng yêu.

Không ngờ cậu ta cũng không đến nổi cộc cằn.

“Hôm nay, thiên thần đã bước vào đời tôi”

“Hôm nay, thiên thần đã nhìn tôi”

“Hôm nay, thiên thần đã rủ tôi đi chơi”

Eo ơi! Thật là chẳng ra làm sao cả.

Sao Mai đoán chắc thiên thần ấy chỉ có thể là Hương Ly mà thôi.

“Phựt”.

Hoàng Anh vừa tắm xong bước ra thì thấy Sao Mai đang cầm quyển nhật kí trên tay.

“Chưa có ai dám đυ.ng vào cái này của tôi đâu. Cô không biết quy tắc lịch sự à?”

Mặt Hoàng Anh gằm lại rất giống với dáng vẻ sáng nay.

Sao Mai hơi sợ, cúi đầu xuống: “Xin lỗi,…tôi không…”

Chưa kịp nói hết câu cánh tay của Sao Mai đã bị tay của Hoàng Anh chiếm giữ. Anh kéo cô ra không chút khách sáo.

“Đừng có bao giờ đến tìm tôi nữa”.

“Rầm”

Cách tiếp đón và tiễn đưa của hai mẹ con họ thật giống nhau.



Cô tự đấm cho mình vài cái vào đầu.

Sao mà mày ngốc thế hả?

“Sao cháu về sớm thế?”

Tiếng của bà Liên ở đằng trước. Bà đang ôm đĩa táo đỏ rộ đi đến.

Sao Mai thèm lắm chứ nhưng có cớ gì để ở lại đâu.

Cái tên hung đồ đó…Đáng ghét.

….

“Gì ạ?” Sao Mai tròn mắt nhìn ông Sâm.

Và nhanh chóng chối đây đẩy.

“Thôi đi ạ. Cháu không làm được đâu”

Ông Sâm ranh mãnh cười: “Nhưng táo cháu ăn hết rồi mà”

“Dạ?”

Trời ơi!

Cái mồm làm hại cái thân. Nếu không vì ham ăn nên nghe lời bà Liên ở lại đây thì đã không có hệ quả này xảy ra.

“Ok. Tối mai bắt đầu nhé!. Trả lương hậu hĩnh thì sao? Cháu thấy thế nào?”

Tiền nhà cô làm gì thiếu chỉ cần hô hô biến biến là ra cả núi rồi. Nhưng cái quan trọng là mấy quả táo cơ.

Đúng là lão già khôn ngoan.

Sao Mai chán nản gật đầu.

Thế là từ ngày mai ngày nào cô cũng phải gặp Hoàng Anh. Phải kèm cho anh ta học. Phải dạy cho anh ta tất cả mọi thứ.

Thế thời gian chơi của cô thì sao?. Đánh bóng chuyền nữa chứ.

Sao Mai muốn tát cho mình một cái luôn.

Tức thật mà. Ai bảo điểm yếu của mình là ăn chứ.