“Cô…cô…muốn chết không?” Hoàng Anh đay nghiến nhìn Sao Mai.
Mặc cho cô giãy giụa thế nào anh cũng không chịu buông cô ra.
“Thôi. Đủ rồi”
Giọng nói vang lên khiến không gian trở nên lặng ngắt.
Hoàng Anh quay người lại thuận tay giơ nắm đấm.
“Bốp”.
Long Kim mặt nghiêm nghị nhìn Hoàng Anh đang nằm sóng xoài trên mặt sàn.
Trời ơi! Anh ta nhanh quá.
“Thầy giỏi quá!”
“Hâm mộ ghê”
Ôi má ơi! Bao nhiêu ánh mắt hâm mộ nhìn vào Long Kim làm như hắn ta là thiên thần không bằng.
“Em không sao chứ?”
Long Kim nhẹ nhàng đến bên Sao Mai.
Cô lạnh lùng bỏ mặc hắn ta và chạy đến bên Hoàng Anh: “Dậy đi. Cậu không biết xấu hổ à?”
Hoàng Anh hình như đã tỉnh lại.
“Tôi bị gì đây?”
Sao Mai biết tốt hơn hết là để cậu ta nghỉ ngơi.
“Đi”. Cô dùng hai cánh tay yếu mềm đỡ anh ta dậy trong sự khinh bỉ của mọi người.
“Cho chết”
“Ai bảo ngu làm gì?”
“Quốc Minh bây giờ không khác gì một kẻ điên. Hotboy nỗi gì”
Sao Mai để ý thấy lẫn trong đó có vài tiếng thút thít, sụt sùi của lũ con gái.
Cô đoán bọn nó đang vỡ mộng vì thấy hình ảnh ấy của con trai hiệu trưởng đẹp trai ngày nào.
………
Đã là 11:30 rồi. Hoàng Anh và Sao Mai đã ngồi như hai pho tượng không nói gì trong vòng 15 phút.
“Chuyện gì xảy ra với tôi”
Sao Mai nhìn Hoàng Anh, trong lòng cô cảm thấy có lỗi vô cùng.
“Là…vì…à…nhưng…”
“SAO?”
Hoàng Anh đứng phắt dậy. Anh đang thực sự tức giận.
“Cậu…à…Hoàng Anh…tôi”. Sao Mai không biết phải nói gì cả. Hay nói cách khác là không thể nói.
Nếu cậu ấy biết được mọi chuyện thì sao?
Nếu Long Kim và Hương Ly cứ tiếp tục chơi trò ném đá giấu tay này thì sao?
Hoàng Anh đút tay vào túi quần lặng lẽ đi vào lớp.
Sao Mai ngồi trên chiếc ghế đá nơi sân trường đang dấy lên rất nhiều tiếng xì xào, xiên xỏ. Cô lặng lẽ nhìn dáng anh mất hút sau cánh cửa.
“I remember tears….”
Lần này cô lại nghe thấy tiếng nhạc vang lên lần nữa. Một linh cảm không hay ập đến.
Cô thò tay vào túi lấy điện thoại ra nhưng lạ thật chiếc điện thoại của cô vẫn im lìm.
Nhìn chung quanh.
Ô!
Điện thoại của Hoàng Anh đang rung lên dữ dội như muốn bật khỏi chiếc ghế đá vậy.
Sao Mai do dự.
Nhưng cuối cùng cô vẫn quyết định nghe máy.
“Alo…”
”Thế nào? Thích hắn ta bị thế không?”
Không cần hỏi thì Sao Mai cũng biết đó là giọng của Long Kim.
Chết tiệt!
“Anh muốn gi?” Cô cố nén tức giận.
Im lặng hồi lâu bên kia mới trả lời: “Tại sao em luôn hỏi anh câu đó nhỉ?”
“…”
“Ok. Em biết lí do mà. Suy nghĩ lại chưa?”
“Anh…đừng ép người quá đáng”
“Oh. Chưa được sao?”
“Rụp”.
Sao Mai không muốn trả lời lại nữa. Cô cúp máy. Ở đây cô có thể nghe thấy tiếng cười khinh bỉ của hắn ta.
Nhưng sao điện thoại Hoàng Anh mà Long Kim lại biết cô nghe máy nhỉ?
Sao Long Kim lại điện cho Hoàng Anh vào giờ phút hỗn loạn này chứ?
Sao Mai có chút nghi ngờ.
A!
Cô chìa hai chiếc điện thoại ra trước mặt. Chúng giống y hệt nhau.
Bây giờ cô mới để ý. Điện thoại giống. Nhạc chuông giống. Vậy người ta không gọi là số trời thì gọi là gì.
Sao Mai bật nguồn lên. Tiếng nhạc chào khiến cô nhức óc.
Ô hay!
Sao lại yêu cầu lắp sim thẻ.
Cẩn thận rà soát lại cấu tạo của máy.
Mất cái sim đắt tiền rồi. Hu hu hu. Thật là xui xẻo hết biết.
Từ đã…
Sao Mai liếc nhìn chiếc điện thoại có hình nền là chữ l*иg LA rất đẹp của Hoàng Anh.
Thận trọng ấn *0#.
Sim 1…
01675777999. May quá không phải số cô.
Sim 2…chắc cô nghĩ hơi quá. Làm gì có chuyện sim cô lại nhảy vào máy hắn chứ.
01666123567.
Cái gì vậy?.
Chiếc sim nhỏ bé đó là của cô. Sao lại có chuyện hoang đường ấy xảy ra nhỉ?
Ôm đầu…Cô muốn chết đi cho rồi.
Chuyện này không lẽ cũng do Long Kim…
Nhưng mà nghe hắn nói điện thoại thì hình như không phải vậy.
Là sao? Là sao?