Tề Uyên nghe A Viên đột nhiên ngừng lại, nghiêng đầu nhìn thấy tiểu
cô
nương
đangmím chặt đôi môi, khuôn mặt
nhỏ
nhắn trắng bệch
không
còn chút máu.
"Mau... Trốn, trốn
đi." A Viên
không
còn kịp suy nghĩ nữa, lôi Tề Uyên trốn vào sơn động giả bên cạnh.
"Ngươi có nghe hay gặp thanh
âm
gì hay
không?" Phó Truyền những chuyện kháckhông
được, nhưng lại có đôi tai cực nhạy.
A Viên thấy Phó Truyền nhìn về hướng này, vội vàng ngừng thở, hít vào cũng
khôngdám.
"Sư phụ,
đã
là thời điểm này
thì
không
có ai
đi
lung tung vào giờ này đâu, có lẽ là mèo hoang hay chim hoang gì đó thôi, thấy con người nên nháo nhác đó mà!"
Phó Truyền ngẫm nghĩ thấy cũng đúng: "Đưa thứ
không
có mắt này cho ta xử lý."
"Đại nhân tha mạng, đại nhân tha mạng, ưm ưʍ..." Người nọ chỉ kịp
nói
hai câu liền bị người nhét vào miệng kéo
đi
rồi.
"Chúng ta trở về
đi, hôm nay trời cũng lạnh lắm."
"Dạ, sư phụ."
Tiếng bước chân dần dần xa, A Viên mới thở phào
nhẹ
nhõm
một
hơi.
"Ngươi quen
hắn?" Tề Uyên nhìn A Viên hoảng sợ đến run rẩy giống như chú thỏ conđang
bị gió lớn thổi qua, hỏi
nhỏ.
"Ngươi lại
không
biết Phó Truyền?" A Viên
nhỏ
giọng
nói.
Tề Uyên cau mày nghĩ nghĩ: "không
biết."
"Đó là Chưởng Tư đại nhân Phó Truyền ở Thượng Thiện Giám, trong cung ai ai cũng đều sợ
hắn." A Viên chà xát đôi tay
nhỏ
đã
bị đông cứng thấp giọng
nói: "Sau này nếu ngươi thấy
hắn
có thể trốn liền trốn,
thật
sự
không
thể tránh thoát liền cung kính
mộtchút, tuyệt đối đừng để
hắn
bắt được sai lầm." Nàng nghĩ tên thái giám Tề Nhị này, tuy rằng nhan sắc có đẹp
một
chút nhưng dù sao cũng
không
phải là cung nữ, có
mộtsố việc
nói
cho
hắn
biết ngược lại là hại
hắn.
Đôi mắt của Tề Uyên thâm trầm: "Ngươi sợ
hắn?"
"Sợ! Sao lại
không
sợ! Trong cung ai ai cũng đều sợ, ta lại
không
có chỗ dựa vững chắc, đương nhiên là càng sợ." A Viên gặp người
đi
xa, thở phào
nhẹ
nhõm: "Hôm nay liền ăn tại đây
đi." Trong lòng nàng sợ hãi, trong động này ít ra cũng còn có thể tránh gió, nên nàng cũng
không
muốn
đi
ra ngoài.
Tề Uyên:...
A Viên mở hộp đựng thức ăn ra, Tề Uyên nhìn vào bên trong, thấp giọng rù rì
nói: "Tanói
sao tên này lại nghe quen như vậy..."
"Ngươi từng ăn qua?" A Viên hơi kinh ngạc.
Tề Uyên gật đầu: "Trước đây từng ăn ở chỗ của tổ mẫu." Nhưng sau khi ăn xong
thìlại bị dị ứng mẩn đỏ hết cả người, phải uống thuốc hết mấy ngày mới khỏi...
A Viên nghe như thế, càng thêm tin tưởng
hắn
vốn là thiếu gia nhà giàu có, bởi vì gia đạo sa sút, cùng đường nên mới tiến cung làm
một
thái giám.
"Ngươi nếm thử xem, nếu hợp khẩu vị
thì..." Nàng
đang
nói, vừa ngẩng đầu lên nhìn liền đối diện với đôi mắt mang theo chút chê bai, cảm xúc của A Viên lập tức liền thấp xuống, đôi mắt đen ảm đạm
không
ánh sáng: "Nếu ngươi
không
thích
thì
thôi, nhưng mà ta đây cũng chỉ có những thứ này..."
Nhưng mà ta đây cũng chỉ có những thứ này...
Trong lòng Tề Uyên hơi có chút xúc động, vật này hiển nhiên là món trân quý nhất mà ngày thường nàng cũng
không
dám ăn, chẳng qua chỉ mới gặp nhau có hai lần, nàngđã
đem thứ tốt nhất của mình mang ra...
"Vì sao đối xử tốt với ta như thế?"
hắn
trầm giọng hỏi.
A Viên cong cong đôi mắt: "Trước kia lúc ta ở trong nhà, phụ thân ta thường
nói
với ta rằng, phải giúp mọi người làm điều tốt, quảng kết thiện duyên, như vậy
không
chỉ riêng giúp người khác, cũng là giúp cho bản thân." Nàng vừa
nói, hốc mắt có chút đỏ: Ta
đã
ba năm chưa gặp được phụ thân rồi nhỉ?
Tề Uyên nhìn chăm chú vào nàng, tia sáng hơi mờ mịt nên
hắn
chỉ có thể mơ hồ nhận thấy được dường như mắt của nàng đỏ lên.
hắn
yên lặng kẹp lên
một
quả táo bỏ vào trong miệng, chỉ mong nàng có thể vui vẻmột
chút, dỗ dành tiểu
cô
nương
thật
sự
là
hắn
không
biết.
A Viên thấy
hắn
ăn, có chút cao hứng: "Thế nào? Ăn có ngon
không?"
Tề Uyên gật gật đầu, sợ nàng lại bảo mình ăn thêm quả nữa, vội vàng dời
đi
đề tài: "Nhớ nhà sao?"
A Viên vừa nghe đến từ "Nhà", cúi thấp đầu buồn buồn ừ
một
tiếng, gần như mang theo tiếng khóc nghẹn ngào.
"Đến giờ về rồi." Tề Uyên thấy tiểu
cô
nương lại sắp khóc, cực kì đau đầu.
" Ừ." A Viên vẫn là buồn rầu, nàng gài nắp hộp đựng thức ăn lại, đưa tận tay
hắn: "Ngươi cầm về ăn
đi, hộp đựng thức ăn và mâm
nhỏ
này đều là của ta, khi nào ngươi đưa lại cũng được."
Tề Uyên cau mày, sợ nàng khóc nên chỉ phải nhận lấy.
hắn
im lặng
không
lên tiếng
đi
theo bên cạnh A Viên, đưa nàng quay về Thượng Thực Cục, lúc đến cửa, liền nghe thấy tiểu
cô
nương bên cạnh
nói
: "Ngày mai ngươi muốn ăn cái gì?"
"Mì chua cay
đi." Tề Uyên nghĩ nghĩ, thứ này đơn giản lại dễ làm, nguyên liệu nấu ăn cũng có thể lấy được dễ dàng, đối với
một
tiểu cung nữ mà
nói
cũng
không
tính là khó xử.
" Được, ngày mai ta chờ ngươi." A Viên cười híp mắt
nói, xoay người
đi
vào Thượng Thực Cục.
Tề Uyên nhìn nhìn hộp đựng thức ăn
trên
tay, khóe miệng hơi cong cong, sau đó
đi
về hướng Dưỡng Tâm điện.
"Hoàng Thượng, ngài xem như
đã
trở lại." Ngụy Toàn chờ ở cửa lớn của Dưỡng Tâm điện, thấy
hắn
đã
trở lại vội vã chạy đến đón vào: "A, Hoàng Thượng, sao lại mang hộp đựng thức ăn này về?"
Ngụy Toàn
nói
xong liền muốn đưa tay ra nhận lấy,
không
ngờ Tề Uyên
nhẹ
nhàng némột
cái, ông ta chụp hụt vào khoảng
không.
Tề Uyên đem hộp đựng thức ăn để lên bàn, đưa mắt nhìn, chỉ thấy bên
trên
hộp đựng thức ăn có vẽ
một
cái bánh trôi mập mạp tròn trịa, rất là đáng
yêu.
Ngụy Toàn thấy Tề Uyên nhìn chăm chú hộp đựng thức ăn đến xuất thần,
đang
cảm thấy có chút kỳ quái, chớp mắt đột nhiên liền liếc thấy những nốt đỏ do dị ứng đầytrên
cổ
hắn: "Hoàng Thượng, sao ngài lại bị nổi nốt đỏ thế?"
Ông ta hoảng sợ thất kinh, vội vàng sai người
đi
thỉnh Thái y đến.
Tề Uyên sờ sờ cổ, đột nhiên cảm thấy có chút ngứa.
"Hoàng Thượng ngài đừng gãi!" Ngụy Toàn vội vàng bước đến khuyên can, chợt ngửi được
một
mùi hương táo nồng nặc, ông cực kì sợ hãi, ngay cả thanh
âm
cũng trở nên chói tai: "Hoàng Thượng, ngài ăn táo ư?"
" Ừ." Tề Uyên trầm giọng đáp, cảm thấy Ngụy Toàn
thật
sự
quá ồn ào.
Ngụy Toàn nghe
hắn
đáp lưu loát dứt khoát như vậy, mặt đờ ra, sắp bật khóc: "Hoàng Thượng ơi, ngài
không
thể ăn táo a! Ngài dị ứng với táo a! Nếu bị Thái hoàng thái hậu và Thái Hậu nương nương biết được,
thì
chúng nô tài làm sao sống nổi."
"Được rồi, ồn quá, trẫm đau đầu." Tề Uyên thản nhiên
nói: "Uống thêm mấy ngày thuốc
thì
tốt rồi."
"Thần tham kiến Hoàng Thượng."
một
người với hàng râu hoa râm mang theo
mộthòm thuốc
đi
đến, cung kính quỳ xuống hành lễ với Tề Uyên.
"Đứng lên
đi. Trẫm ăn
một
quả táo, Thẩm Thái y kê đơn trị dị ứng mẩn ngứa là được.” Thần sắc Tề Uyên bình thản đạm mạt, chỉ là
trên
người hơi ngứa
một
chút.
Thẩm Hưng Bác ngẩng đầu liếc nhìn, khom người
nói: "Thần bắt mạch cho Hoàng Thượng."
Tề Uyên gật đầu, vươn tay ra. Thẩm Hưng Bác đưa tay bắt mạch,
một
lát sau lui về phía sau
một
bước
nói: "Thần
sẽ
kê
một
đơn thuốc uống và thuốc tắm, chỉ cần bảy đến tám ngày là
sẽ
khỏi hẳn.”
Ngụy Toàn nghe xong liền thở phào
nhẹ
ngõm, vội vã hầu hạ Thẩm Hưng Bác kê đơn thuốc.
không
bao lâu sau, Thẩm Hưng Bác kê xong phương thuốc, liền
nói
với Tề Uyên rằng: "Ba ngày đầu Hoàng Thượng tốt nhất
không
nên ra gió."
"không
ra gió?" Tề Uyên khẽ nhíu mày.
" Vâng, Hoàng Thượng, như vậy có lợi hơn với bệnh tình của ngài, nếu ra gió có thể
sẽtăng thêm bệnh."
Tề Uyên càng cau mày
thật
sâu, sau
một
lúc lâu mới phất phất tay: "đi
xuống
đi."
"Vâng."
Ngụy Toàn cho
một
tiểu thái giám
đi
theo nhận thuốc, rồi đưa ánh mắt kiểm tra sắc mặt của hoàng thượng, khuyên nhủ: "Hay là Hoàng Thượng
không
thượng triều ba ngày? Có việc
thì
gọi đại thần vào Dưỡng Tâm điện để thương nghị, cũng
không
chậm trễ việc phê duyệt tấu chương của ngài."
Tề Uyên cau mày
thật
sâu, ánh mắt sâu thẳm nhìn về viên bánh trôi mập mạp
trênhộp đựng thức ăn: E là trẫm phải nuốt lời rồi.
"Các cung nữ trong cung
đã
bao lâu
không
gặp qua cha mẹ rồi?"
Tề Uyên hỏi
một
câu
không
đầu
không
đuôi, Ngụy Toàn ngẩn người: "A, vâng, từ khi vào cung tới nay hẳn là cũng rất ít gặp. Trước kia vào mùng mười tháng ba hàng năm còn cho phép người nhà tiến vào thăm nom, nhưng những quy củ này
đã
bị tiên đế huỷ rồi."
hắn
nghĩ nghĩ, bình thản mở miệng
nói: "Bắt đầu từ năm nay,
sẽ
căn cứ theo quy cũ của những năm trước mà làm, chỉ đổi ngày thành mùng năm tháng ba
đi."
Ngụy Toàn thấy đôi mắt của Tề Uyên cứ nhìn chằm chằm vào hộp đựng thức ăn, trong lòng mừng rỡ quá đỗi: Hoàng Thượng nhất định là vì tiểu cung nữ nào nên mới đổi quy củ!
"Hoàng Thượng nhân từ!"
Tề Uyên đưa mắt nhìn về phía Ngụy Toàn, chỉ thấy ánh mắt của ông ta sáng quắc, mặt tràn đầy vui mừng: "Sao thế? Ngươi nhớ nhà à?"
Ngụy Toàn:...
Ngày thứ hai, Tề Uyên miễn lâm triều, ngồi ở trước án nhưng
không
cách nào chuyên tâm.
hắn
nhìn hộp đựng thức ăn bên cạnh, đưa tay mở nắp ra. Tề Uyên chỉ vào quả táo bên trong
nói
với Ngụy Toàn: "Thưởng cho ngươi."
"Cảm ơn Hoàng Thượng ân điển." Ngụy Toàn cúi người thi lễ, đưa tay vừa muốn đem hộp đựng thức ăn xách qua. Nhưng chưa kịp chạm tay vào,
đã
bị đánh
một
cái, ông ngơ ngẩn
không
tin nổi nhìn về hướng Hoàng thượng, chỉ thấy mắt của
hắn
thâm trầm sâu thẳm, ngữ khí lành lạnh: "Lấy dĩa thôi."
Ngụy Toàn run lên, thập phần nghe lời bưng cái dĩa lên, vừa muốn lui xuống lại nghe Tề Uyên sâu kín mở miệng
nói: "Ăn xong nhớ rửa sạch dĩa mang về đây, nếu dám làm vỡ...
thì
đầu ngươi cũng đừng mong yên ổn."
"Vâng." Trái tim của Ngụy Toàn run bần bật, nơm nớp lo sợ bưng dĩa lui xuống.
"Chờ
một
chút."
Bước chân Ngụy Toàn sựng lại,
trên
trán tràn đầy mồ hôi lạnh: Quả táo này nô tài có thể
không
ăn được
không?
"Truyền lời xuống, bảo rằng thời gian gần đây Thượng Thực Cục chuẩn bị yến tiệc trong cung cực khổ, nên tối nay thưởng họ ăn lẩu."
Ăn thứ này là phiền toái nhất, vừa phải thái
nhỏ, xỏ xâu và còn phải nấu, nàng ăn xong có lẽ
sẽ
quên món mì chua cay kia.
"Vâng."
"A Viên, ngươi nghe tin gì chưa? Hoàng Thượng khai ân, chấp thuận vào mùng năm tháng ba hàng năm
sẽ
cho người nhà tiến cung để gặp mặt chúng ta đó."
"thật
sao?!" A Viên đứng bật dậy, trong đôi mắt tràn đầy kinh hỉ và chờ mong. Nàng đếm đầu ngón tay tính tính: "Còn có mười ngày ta có thể gặp được cha và mẫu thân."
Trình Tầm kích động cầm tay A Viên: "Chúng ta rốt cục có thể nhìn thấy cha mẹ rồi!"
"Cũng đừng cao hứng quá sớm, chuyện này rất phức tạp." Diêu Uẩn An trợn trừng mắtnói
: "Thân quyến của cung nữ tiến cung thăm người thân bắt đầu từ mùng năm, tính tổng cộng cũng chỉ có mười ngày, trong mười ngày này, mỗi ngày có sáu mươi người, buổi sáng ba mươi, buổi chiều ba mươi, danh ngạch đều
đã
được định sẵn, nên nghĩ xem có thể đến lượt mình hay
không
đã.”
Trình Tầm trừng mắt liếc nhìn nàng ta, an ủi: "Chúng ta tiến cung ba năm, dựa theo tư lịch là có thể sắp xếp được! Huống chi còn có nhiều như vậy
không
nhất định làkhông
đến lượt, nhất định có phần chúng ta."
A Viên dùng sức gật gật đầu, lòng tràn đầy đều là chờ mong.
Đến buổi chiều, Thượng Thực Cục nhiệt nhiệt nháo nháo, đều
đang
nấu lẩu, duy chỉ có A Viên nhìn về hướng ngoài cửa mà ngẩn người.
Trình Tầm lấy cùi chỏ đυ.ng nàng
một
cái, kẹp cho nàng
một
xâu thịt thơm lừng cay cay: "Nghĩ gì vậy? Ngươi
không
phải thích nhất là ăn lẩu sao?"
A Viên phục hồi tinh thần lại, cầm xâu thịt cắn
một
miếng, thịt giòn giòn, cắn vào miệng vừa tươi vừa cay cay, cực kì ngon miệng.
Nàng nhìn nổi lẩu
đang
bốc lên hơi nóng, nước súp trong nồi lẩu
đang
sồi ùng ục, hương thơm hoà lẫn với vị cay của ớt làm đầu lưỡi của nàng như ứa nước miếng. A viên gắp
một
miếng thịt, chấm vào nước chấm làm từ tương với vừng bỏ vào trong miệng, mùi thịt hòa lẫn tương vừng thơm nồng, lại hợp với nước lẩu chua cay trong nồi, tất cả đều vừa đúng. Thịt mềm ngọt, tương vừng thơm lừng, nàng ăn hết miếng này đến miếng khác.
Thịt trâu, thịt dê, đồ lòng, bao tử vịt… A Viên đem mỗi món mình thích ăn đều gắp vào trong nồi, ăn đến mức cái miệng
nhỏ
nhắn đỏ ửng vì cay.
Qua hơn
một
canh giờ, thức ăn cũng gần như
đã
hết sạch, các cung nữ sôi nổi đứng dậy thu dọn. Chờ thu dọn xong, A Viên vuốt ve cái bụng căng tròn của mình chuẩn bị sẵn vật liệu để lát nữa nấu
một
bát mì chua cay.
Nàng đun nóng dầu, rồi cho hành thái, gừng thái nhuyễn sẵn cùng với tiêu xanh bỏ vào chảo, chờ đến khi dậy mùi thơm
thì
bỏ thêm chút giấm vào đảo đều, sau đó bỏ nước hầm xương
đã
đun nhiều giờ trước vào. A Viên nghĩ nghĩ lại cắt thêm chút dưa chua cùng thịt bò băm nhuyễn bỏ vào, chờ súp trong nồi sôi ùng ục, trước khi nhấc ra khỏi bếp, bỏ thêm bột ớt
đã
được xào sẵn vào. Trong thoáng chốc, bên trong phòng bếp bay đầy mùi hương chua chua cay cay.
A Viên hít hít cái mũi
nhỏ, lòng tràn đầy vui mừng: Tề Nhị nhất định
sẽ
thích! Nàng ngồi
trên
băng ghế
nhỏ
đợi rất lâu, nhưng vẫn
không
nghe thấy
âm
thanh chim Đỗ Quyên gọi.
Có lẽ
hắn
đột nhiên có việc, nên
không
thể tới được? A Viên nhìn chén mì nóng hôi hổi, cảm xúc từng chút từng chút hạ xuống.
"Đỗ quyên ~ "
Thanh
âm
của chim vang lên, A Viên đứng bật dậy: Nhất định là Tề Nhị!
Tác giả
nói
ra suy nghĩ của mình: Ngụy Toàn: Cả đời này cũng
không
muốn ăn táo! Sợ toá!!!
Ai
nói
Tề Uyên
không
biết dỗ nữ hài tử thế! Tình nguyện để bản thân mình bị dị ứng cũng muốn cho A Viên vui vẻ nha!