Chương 7: Khó hầu hạ

A Viên đem mì cất vào trong hộp đựng thức ăn, lon ton chạy ra ngoài. Lúc đến cửa lại phát

hiện

khôngcó

một

bóng người, ngay cả

một

cái bóng cũng đều

không

có.

Nàng nhìn con chim đỗ quyên ú núc ních

đang

đậu

trên

tường rào, trong lòng hơi có chút mất mát, xoay người lại:

không

đến cũng

không

nói

một

tiếng!

A Viên tức giận nhìn mì chua cay trong hộp đựng thức ăn, cầm đũa gắp

một

miếng lên bỏ vào trong miệng. Hương vị chua chua cay cay tràn đầy khoang miệng, sợi mì mềm mềm trơn trơn, dưa chua giòn rụm, có

một

ngụm mì lót bụng làm cho nàng cảm thấy thống khoái

không

ít.

Miếng thứ hai, rồi đến miếng thứ ba... Đến cuối cùng, nàng đem nước súp húp sạch

sẽ.

A Viên buông bát xuống, lau miệng, thu don xong

đi

thẳng về phòng.

"Ngươi

đi

đâu vậy, sao đến giờ này mới trở về?" Diêu Uẩn An nhìn nàng

một

cái

nói.

"Ăn no quá nên

đi

ra ngoài dạo

một

vòng." A Viên gục đầu

nói.

Diêu Uẩn An nhìn thoáng qua ngũ quan trong veo như nước, cực kì tinh xảo động lòng người của A Viên,

nhỏ

giọng

thì

thầm: "đã

trễ thế này, cũng

không

sợ có người bắt cóc ngươi

đi..."

A Viên

đi

thẳng tới bên giường, cởi giày lên giường. Nàng xoa

nhẹ

chiếc bụng tròn vo của mình, lặng lẽ thở dài

một

hơi:

thật

sự

ăn no quá rồi...

Trong điện Thanh Loan, Bạch Thấm

đang

dựa vào

trên

giường đọc sách. Nàng mặc trung y trắng như tuyết, mái tóc dài đen như mực xoã tung xuống vai, cả người toát ra vẻ xinh đẹp thanh nhã,

trên

vầng trán cao lộ ra yên tĩnh đạm bạc.

"Nương nương, Hoàng Thượng bị bệnh, ngài

không

đến thăm

một

chút sao?" Nhĩ Nhạc đoạt lấy quyển sách của nàng, la lên.

Bạch Thấm ngước mắt nhìn nàng rồi chậm rãi

nói: "Hoàng Thượng cần phải tĩnh dưỡng."

"Cái gì tĩnh dưỡng! Nô tỳ

đã

hỏi thăm Thái y, là Hoàng Thượng ăn táo bị dị ứng, dị ứng

thì

đâu cần phải tĩnh dưỡng?" Nhĩ Nhạc bĩu môi

nói

: "Sóc Vương phi sinh long phượng thai, ngài xem Thái Hậu vui đến bực nào!"

Bạch Thấm hờ hững,

nhẹ

giọng

nói: "Đó là Sóc Vương phi có phúc."

"Ngài cũng có phúc nha!" Nhĩ Nhạc phản bác: "Ngài chính là quý phi, quản lý hậu cung nhiều năm, ngay cả phượng ấn cũng ở trong tay ngài mà!

không

chừng hai năm sau, vị trí hoàng hậu cũng đều là của ngài!"

"không

được

nói

bậy, quả nhiên là ta

đã

quá dung túng cho ngươi!" Ánh mắt của Bạch Thấm đột nhiên trở nên sắc bén.

"Nương nương thứ tội." Nhĩ Nhạc thấy nàng

thật

sự

nổi giận vội vàng quỳ xuống đất, cúi đầu nhận sai.

Bạch Thấm gõ

một

cái vào trán của nàng ta: "Những chuyện như thế này

đã

bao nhiêu năm qua mà ngươi vẫn còn

không

hiểu sao? Vị trí Hoàng hậu là

hắn

lưu lại cho nữ nhân mà

hắn

thật

tình trân trọng." Nàng nhìn sương khói mờ mịt toả ra từ lư hương trong phòng, thấp giọng nỉ non

một

câu: "Ngươi

khôngphải

không

biết, lúc trước ta vốn

không

muốn gả..."

Nhĩ Nhạc thấy đôi mắt của Bạch Thấm đột nhiên mờ hẳn

đi

vì ngấn lệ, lặng lẽ thờ dài: "Nương nương, chuyện

đã

qua như vậy..."

Bạch Thấm cay cay hốc mắt, xoay người nằm nghiêng vào bên trong,

nhẹ

nhàng

nói: "Ta mệt rồi, tắt đèn

đi."

Nhĩ Nhạc thở dài, tắt đèn xong

nhẹ

nhàng lui ra ngoài.

Bạch Thấm nghe thấy tiếng đóng cửa, chậm rãi mở mắt ra, trong ánh mắt

một

mảnh thanh minh...

Ba ngày sau, Tề Uyên hỏi qua Thái y sau đó liền khôi phục lâm triều.

"Ngô hoàng vạn tuế vạn tuế vạn vạn tuế!"

Tề Uyên ngồi ở

trên

long ỷ, thản nhiên

nói: "Bình thân

đi."

hắn

nhìn lướt qua, chỉ thấy vài cựu thần rục rịch, nháy mắt với nhau. Tề Uyên khẽ nhướng mày, đột nhiên có

một

loại dự cảm xấu,

hắn

nhìn thoáng qua Ngụy Toàn bên cạnh, Ngụy Toàn lập tức liền hiểu ý của

hắn.

Ngụy Toàn

đi

về phía trước

một

bước, cất giọng

nói: "Có việc

thì

khởi tấu,

không

việc

thì

bãi triều!"

Vừa dứt lời, chỉ thấy bảy tám vị đại thần đồng loạt quỳ

trên

mặt đất, cao giọng

nói: "Thần có việc khởi tấu."

Tề Sóc:...

"Khởi bẩm Hoàng Thượng, nay hậu vị trống rỗng, tứ phi lại chưa phong, trong cung chỉ có mỗi

mộtmình Hiền quý phi lo liệu... Hậu cung trống trải như thế,

thật

sự



không

ổn, khẩn cầu Hoàng Thượng lấp đầy hậu cung, nhanh chóng sinh ra long tự, củng cố nguồn cội của quốc gia!" Lễ bộ Thượng thư Chương Quý Thiện quỳ phục

trên

mặt đất,

nói

đầy dõng dạc.

"Thỉnh Hoàng Thượng lấp đầy hậu cung, sớm ngày lập hậu!"

Tề Uyên nhìn người quỳ bên dưới, gân xanh ở thái dương nhảy dồn dập: "Nguồn cội của quốc gia phải dựa vào mấy đứa con nít khóc oa oa đó củng cố ư?”

hắn

hầm hừ cười

một

tiếng: "Vậy theo như lời ngươi

nói, Ngụy tuyên đế của tiền triều trước sau có khoảng năm mươi hai người con, thế nào? Quá nhiều đúng

không? Vậy căn bản của quốc gia

đã

đủ củng cố? Nhưng kết quả như thế nào?"

"Chuyện này..." Chương Quý Thiện ngập ngừng,

nói

không

ra lời.

"Con nối dòng kéo dài càng đông

thì

mới có thể phúc trạch vạn năm a Hoàng Thượng!"

Tề Uyên xoa

nhẹ

mi tâm,

âm

thanh lạnh lùng

nói: "Loại lời

nói

vô vị như thế này sau này đừng bao giờ để trẫm nghe thấy nữa, bãi triều!"

"Hoàng Thượng! Hoàng Thượng!"

"Sóc Vương gia, xin ngài khuyên hãy khuyên ngăn Hoàng Thượng." Bọn họ thấy Hoàng Thượng

đi

rồi, toàn bộ tất cả đều vây quanh bên người Tề Uyên- - Sóc Vương gia Tề Sóc, đệ đệ ruột thịt duy nhất của hoàng thượng.

Tề Sóc nhìn đâm người đông nghìn nghịt vây chung quanh cười cười: "Ta

sẽ

bảo Vương phi mang theo mấy đứa

nhỏ

tiến cung thường xuyên hơn để hoàng huynh nhìn xem, được

không?

không

được

thì

chỉ còn cách..."

Tề Uyên mặt bình tĩnh trở lại điện Dưỡng Tâm, trong lòng phiền chán

không

chịu nổi.

Ngụy Toàn đứng ở bên cạnh hầu hạ, ngay cả thở mạnh cũng

không

dám.

"Hoàng Thượng, Quý phi nương nương đến." Ngoài điện, tiểu thái giám bước vào thông báo, bầu

khôngkhí trầm lặng đến ngột ngạt này làm

hắn

sợ đến mức tim gần như ngừng đập.

Tề Uyên nhìn nhìn tiểu thái giám líu lon bẩm báo, nhàn nhạt

nói

: "Cho nàng vào

đi."

Ngụy Toàn nghe thấy tổ tông lên tiếng, cuối cùng cũng thở phào

nhẹ

nhõm.

"Thần thϊếp bái kiến Hoàng Thượng." Bạch Thấm cúi người hành lễ, thanh

âm

ôn nhu như nước lại mang theo mấy phần xa cách.

"Đứng lên

đi." Ánh mắt của Tề Uyên khi nàng cũng bình tĩnh như nước, thần sắc đều là nhàn nhạt, giống như người vừa phiền chán giận dữ vừa rồi

không

phải

hắn: "Có việc gì?"

"Nghe

nói

Hoàng Thượng bị bệnh, thần thϊếp làm chút điểm tâm đến thăm." Bạch Thấm

nói

xong đem hộp đựng thức ăn trong tay Nhĩ Nhạc cầm tới, bước sen

nhẹ

nhàng

đi

lên phía trước.

Nàng xốc miếng vải đậy lớp

trên

lên, đem đĩa điểm tâm được sắp xếp tinh xảo đặt ở bên tay

hắn, khẽ cúi mặt, ôn nhu như làn mưa bụi Giang Nam.

"Ngươi cũng là thuyết khách mà đám đại thần kia tìm đến?" Tề Uyên nhíu mày, đôi mắt khẽ sâu.

"Đại thần?" Bạch Thấm sửng sốt, động tác

trên

tay dừng

một

chút.

Tề Uyên thấy thần sắc nàng đờ ra

không

giống giả bộ, ánh sáng lạnh trong tròng mắt hơi thu liễm.

hắnnhìn điểm tâm tinh xảo xinh xắn

trên

bàn, đột nhiên mở miệng

nói: "Hôm nay đám lão thần kia đồng loạt khuyên can, bảo trẫm chiêu mộ phi tần, lấp đầy hậu cung."

"Thần thϊếp nghĩ là, các lão thần cũng là vì trung tâm với Hoàng Thượng." Bạch Thấm rót

một

chén trà

nhỏ

cho

hắn, ôn nhu

nói: "Tuyển tú hao tài tốn của, dân gian vì tránh né tuyển tú thậm chí

sẽ

vội vàng quyết định việc hôn nhân cho con

gái

trong nhà, ngược lại cũng

không

tốt."

Tề Uyên hơi ngạc nhiên nhìn nàng, ngày xưa nàng là người khuyên mình nên tuyển tú lấp đầy hậu cung mỗi khi lặp mình.

"Cung nữ trong hậu cung đều xuất thanh từ gia thế trong sạch, đều là những



nương nhà lành, nếu hoàng thượng muốn, chọn

một

vài người rồi cho chức vị, cũng xem như bịt miệng các vị đại thần." Bạch Thấm trầm ngâm

nói.

Tề Uyên:...

"Trẫm còn tấu chương phải phê duyệt, ngươi

đi

về trước

đi."

"Vâng." Bạch Thấm khom người thi lễ, xoay người mang theo Nhĩ Nhạc lui xuống.

"Nương nương, ngài

thật

đúng là ứng phó nhiệm vụ đến đây." Nhĩ Nhạc mím chặt môi, thấp giọng

nói.

Bạch Thấm lại mang theo dáng vẻ thập phần nhàn nhã tự tại: "Ngươi

không

biết như

hiện

nay là tốt nhất sao?"

"Tốt?" Mặt của Nhĩ Nhạc đầy nghi hoặc.

"hắn

cho ta đầy đủ thể diện và tôn trọng, cũng

không

cần ta cố ý xu nịnh lấy lòng, cuộc sống này còn chưa đủ thoải mái sao?" Bạch Thấm cười

nói: "Năm đó, phụ thân

không

thèm quan tâm đến ý nguyện của ta, cưỡng bức ta vào cung, vì chuyện đó làm ta bàng hoàng, tự đày đoạ bản thân

một

thời gian. Nay mới hiểu được,

không

phải người đến đường cùng

thì

cũng

không

cần cố gắng chống chọi gay gắt, ai cũng thoải mái mới là quan trọng nhất."

Nhĩ Nhạc thở dài, lặng lẽ

đi

theo.

Tề Uyên cau mày, bên cạnh tựa hồ còn lưu lại hương sen

trên

người Bạch Thấm. Những năm gần đây

hắn

cũng từng nghĩ, hay cứ xuôi tay nhắm mắt thuận theo tự nhiên, thân ở đế vương vốn là có quá nhiều lắm bất đắc dĩ.

hắn

cũng từng nghĩ

sẽ

đối đãi

thật

tốt với nàng, nhưng nàng lại giống như

mộtđám mây, dường như cảm thấy bất lực

không

còn hy vọng gì với cuộc đời này, huống hồ đôi khi nghĩ là

một

chuyện, làm lại là

một

chuyện khác,

hắn

không

thể cho nàng tình

yêu

thương toàn tâm toàn ý cùng

sự

trân trọng

thật

lòng, cũng chỉ có thể cho nàng tôn trọng lớn nhất, làm hết sức mình để cho nàng có cuộc sống thoải mái nhất.

Tề Uyên nhìn

trên

bàn bánh đậu đỏ, trong đầu đột nhiên

hiện

lên tiểu



nương với nốt ruồi son luôn cười khanh khách, rực rỡ như ánh mặt trời, như

một

dòng suối mát lành chảy qua tim, cuốn trôi

đi

tất cả những muộn phiền buồn bực trong lòng

hắn.

Ngụy Toàn nhìn thấy ý cười

trên

môi Tề Uyên, lặng lẽ rũ mắt xuống.

A Viên bận rộn xong, bắt đầu dùng vẻ mặt hưng phấn mà vận chuyển đồ đạc, cực kỳ giống con sóc

nhỏđanh vận chuyển lương thực bảo tồn cho mùa đông.

"Ngươi

đang

làm gì vậy?" Diêu Uẩn An

không

hiểu nhìn nàng: "Xiêm y cung nữ

nhỏ

như thế này mà ngươi còn lưu trữ lại làm gì?"

"Chờ mấy ngày nữa cha mẹ ta đến đây, ta để cho bọn họ mang về cho bọn muội muội mặc." Mặt A Viên tràn đầy hưng phấn: "Y phục trong cung cực kì tốt, người bình thường ngay cả gặp được cũng chưa từng đó."

"Đỗ quyên, đỗ quyên, đỗ quyên ~"

đang

lúc A Viên dọn dẹp cao hứng, bên ngoài viện vang lên vài tiếng chim đỗ quyên gọi.

A Viên vừa muốn đứng dậy, liền nhớ lại chuyện đêm đó

hắn

thất hẹn,

không

chỉ là thất hẹn, còn biến mất suốt mấy ngày.

Nàng bĩu môi lại ngồi trở về: Chờ xem!

"Đỗ quyên, đỗ quyên, đỗ quyên ~ "

Lòng của A Viên mềm nhũn, cuối cùng đành đứng dậy

đi

về hướng phòng bếp. Nàng nhìn thoáng qua chung quanh, thập phần bi ai phát

hiện: Chỉ còn bánh bao...

Tề Uyên đứng đợi ở ngoài cửa Thượng Thực Cục rất lâu cũng

không

thấy bóng người,

đang

lúc

hắnxoay người muốn quay trở về, liền nghe thấy cánh cửa ở sau lưng vang lên "Ken két".

hắn

quay đầu nhìn nhìn, rơi vào đôi mắt đen sâu như bóng đêm: "Bánh bao được

không?"

hắn

nhìn hai cái bánh bao lớn trắng tròn trong tay A Viên, im lặng

không

lên tiếng đưa mắt chuyển qua

trên

người của nàng, trong đôi mắt viết đầy cự tuyệt.

A Viên im lặng, có chút bất lực

không

biết

nói

gì:

"Ngươi còn khó phục vụ hơn cả Hoàng Thượng!"

Tác giả

nói

ra suy nghĩ của mình: Tề Sóc: Hoàng huynh, sinh

một

đứa

đi

~ Tề Uyên: Cút!

Lôi kéo tiểu vương gia

đi

ra trượt

đi

~