Chương 8: Bé thông minh

Thời Tây rất khâm phục Khấu Túy, cậu bị chủ nhiệm lớp gọi đến phòng làm việc để phê bình, thế mà còn có thể thừa dịp chủ nhiệm lớp ra ngoài nghe điện thoại, ngồi vào ghế chủ nhiệm lớp nghỉ ngơi.

Đã vậy còn cùng cô thương lượng chuyện cậu không bán mình.

Cậu ấy làm thế nào mà có thể ung dung như vậy.

Thời Tây đứng cúi đầu, Khấu Túy ngồi ngẩng đầu, tư thế này khiến Thời Tây có chút mất tự nhiên.

Cô lùi lại một chút thì thầm: “Cho dù cậu có bán mình, tớ cũng không thèm mua.”

Khấu Túy nhìn Thời Tây như giữ khoảng cách lùi về phía sau, cười cười không nói gì. Ngả đầu tựa vào ghế nhắm mắt, nói: “Vậy cậu thật sự không có mắt nhìn, có biết bao nhiêu người chờ tớ bán thân đấy.”

Thời Tây không thích nghe nửa câu sau Khấu Túy nói "Có biết bao nhiêu người chờ cậu bán mình", mặc dù đây đúng là sự thật.

Thời Tây nhịn rồi lại nhịn, nhưng rồi không kìm được nói: "Cậu có thể đừng tự luyến như vậy không?”

“Tớ đây không phải tự luyến.” Khấu Túy khép nửa con mắt liếc cô: “Chỉ là tớ lớn lên đẹp trai và cũng tự nhận thức được điều đó.”

Nói đi nói lại, như vậy còn không phải tự luyến à.

Thời Tây chỉ vào mình: "Tớ đây lớn lên cũng xinh đẹp, cũng tự nhận thức được, nhưng mà không có như cậu….”

Khấu Túy nhướng mày.

Thời Tây ấp a ấp úng phun ra một chữ: “Phóng túng.”

Khấu Túy nhìn chằm chằm Thời Tây hai giây, cười khẽ nhắm mắt lại: "Nhắc nhở thân thiện, tớ độc thân đã mười tám năm lẻ tám tháng, tớ rất tự trọng tự ái.”

Âm thanh Thái Nguyên gọi điện thoại ngoài cửa trở nên yếu đi.

Thời Tây kịp thời kéo đề tài đang bay thật xa trở lại, khom lưng tới gần cậu, nói nhanh bên tai cậu: "Cậu có thể nhờ Khấu Văn thay cậu.”

Khấu Túy vốn đang khép hờ mắt, ngay lập tức mở to mắt ra.

Trong tầm mắt cậu là cần cổ trắng nõn của Thời Tây, cùng lỗ tai hơi đỏ của cô.

Thời Tây tiếp tục nói bên tai Khấu Túy: “Khấu Văn và cậu giống nhau, che mắt lại thì miệng cũng giống cậu như đúc, vừa đúng tháng tám cậu ấy chưa khai giảng, có thể giúp cậu thay thế một tháng. Chờ một tháng sau, cậu thăm dò được quy luật kiểm tra phòng ngủ của chủ nhiệm lớp thì mỗi tuần ít nhất cũng có thể trốn ngủ ba ngày. Nếu mà may mắn hơn một chút, đổi thành bác bảo vệ kiểm tra phòng ngủ, cậu tùy tiện tìm người là có thể thay thế rồi.”

Thời Tây sợ bị Thái Nguyên nghe thấy nên cố nói rất nhỏ, dùng giọng gió thì thầm, hơi thở ngắt quãng phả vào tai phải Khấu Túy.

Trên người cô có mùi sữa rất nồng, giống như mỗi ngày cô đều tắm sữa.

L*иg ngực phập phồng của Khấu Túy đột nhiên dừng lại, ngay sau đó mạnh mẽ lùi ghế dựa ra phía sau, xoa xoa vành tai phải một vòng.

Thời Tây không hiểu sao đột nhiên cậu lại cách cô xa như vậy: "Cậu làm sao vậy?”

Khấu Túy im lặng một lát, nói: "Đột nhiên tớ nhớ tới một câu chuyện ma ăn tai người.”

“…”

Thái Nguyên nói chuyện điện thoại xong trở về, thấy tư thế đứng của Khấu Túy đầy năng lượng hơn lúc nãy một chút, trong khi Thời Tây thì ngồi trên băng ghế bên cạnh cúi đầu làm bài.

“Thời Tây, em về phòng học trước chờ thầy, lát nữa thầy sẽ đi tìm em để giảng cho em hiểu.”

Sau khi Thái Nguyên trả lời điện thoại, cảm xúc vẫn chưa nguôi ngoai, lạnh lùng nhìn về phía Khấu Túy: "Em, bây giờ gọi cô của mình lên đây nói chuyện chuyển lớp đi. Lớp của Thái Nguyên tôi không chứa được tôn Đại Phật là em đâu, mau chuyển đi đi!”

Thời Tây chống nạng, chậm rãi đứng dậy.

Ánh mắt liếc trộm Khấu Túy, muốn nhắn nhủ tới cậu rằng thân là đại trượng phu phải biết tiến biết lùi, thế nhưng Khấu Túy không nhìn cô.

Cô muốn nói gì đó để làm dịu bầu không khí, lại sợ đổ thêm dầu vào lửa nên thôi.

Thời Tây dù đã thả chậm tốc độ nhảy ra cửa cũng không nghe Khấu Túy mở miệng.

Cửa phòng làm việc đóng lại, Thời Tây ghé vào cửa nghe trộm. Có thể nghe được tiếng nói chuyện bên trong nhưng không nghe được cụ thể là nói cái gì.

Mười phút sau, Khấu Túy từ bên trong đi ra, Thời Tây vội vàng hỏi: "Thế nào rồi?”

Khấu Túy vẫn giữ bộ dáng thoải mái, ung dung, mắt trái híp lại, mắt phải nhướng lên: “ Có vị quân sư là cậu trợ trận thì cậu nói xem?”

Thời Tây lập tức cười, nhảy nhót đi theo sau Khấu Túy:" Có khen thưởng cho quân sư không?”

Hai tay Khấu Túy đút túi, đôi chân dài đi lên phía trước, nghe vậy dừng lại, cười quay đầu nhìn cô, vỗ nhẹ đỉnh đầu cô nói: "Cảm ơn.”

Thời Tây không thể tin được mở to mắt: "Chỉ một câu cảm ơn? Cậu cũng keo kiệt quá rồi, mời tớ ăn một bữa cơm ở căn tin cũng được nha.”

Thanh âm Khấu Túy vang vọng trong hành lang có chút trống trải: "Không phải keo kiệt mà là không có thời gian.”

Thời Tây lại muốn hỏi rốt cuộc cậu đang bận gì nhưng cô biết hỏi cũng bằng thừa.

Ngay cả Khấu Văn và cô Khấu Y Tâm cũng không biết cậu đang làm gì thì chắc chắn cậu cũng sẽ không nói cho cô nghe.

Đi tới đầu cầu thang, Khấu Túy và Thời Tây đồng thời dừng lại.

Thời Tây ngẩng đầu nhìn Khấu Túy, Khấu Túy rũ mi nhìn Thời Tây, lại nhìn cái chân đang bó thạch cao của Thời Tây.

Thời Tây trầm ngâm mở miệng: "Tráng sĩ, có thể tớ sắp chết rồi.”

Khấu Túy híp mắt chờ cô nói tiếp.

Thời Tây chỉ xuống dưới lầu. "Tầng ba tuy không cao lắm, nhưng tớ vẫn rất dễ dàng bị ngã lăn xuống dưới khi nhảy lò cò xuống đó, giống như trong phim truyền hình lăn xuống rồi bể đầu gì đó.”

Thời Tây nói một cách chính trực: "Nhưng Khấu ca yên tâm, tớ không để cậu cõng tớ đâu, dù sao trông cậu cũng rất, rất..”

Khấu Túy như cười như không nhìn cô:"Rất cái gì?”

Thời Tây cẩn thận nói: "... Rất yếu ớt.”

“Không đúng.” Sau khi nói xong, Thời Tây hơi sợ hãi: "Chủ yếu là do cậu có vành mắt thâm quầng, tròng trắng mắt đều là tơ máu đỏ ngầu.”

Khấu Túy không nói gì, bước xuống một bậc thang, hơi khuỵu đầu gối ngồi xổm xuống: "Lên đây.”

Khấu Túy cúi thấp lưng, chỉ cần Thời Tây nghiêng về phía trước, liền vừa vặn có thể nằm sấp trên lưng cậu.

Còn có thể giang hai tay ôm lấy cổ cậu, cách mặt của cậu rất gần.

Nhưng giờ tự học buổi sáng đã kết thúc, trong hành lang có rất nhiều học sinh, cũng có học sinh mặc đồng phục đi tới đi lui xuống lầu, đi qua bên cạnh hai người bọn họ.

Thời Tây do dự, giữa ban ngày ban mặt, lại ở trường học, vẫn không dám để bạn học nam cõng cô.

Nếu như là trời tối thì tốt rồi.

Sẽ không bị ồn ào, đỏ mặt cũng sẽ không bị phát hiện.

“Tớ đùa cậu thôi.” Ngón tay Thời Tây chỉ vào bả vai anh, không biết sao lại thốt ra một câu: “Khấu công công, cậu đỡ ai gia một chút là được.”

Cho tới trưa, cửa trước và cửa sau của lớp học đã trải qua một phen lễ rửa tội của các nữ sinh từ các lớp khác.

Tất cả đều là đến xem Khấu Túy.

Thời Tây thấy Khấu Túy vẫn luôn nằm bò trên bàn ngủ, ngay cả trán cũng không lộ ra thì không biết có cái gì đẹp để xem cả.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, nếu thích một người thì thật sự sẽ cảm thấy ngay cả tóc của cậu ta cũng đẹp.

Thời Tây thu hồi ánh mắt rơi trên mái tóc mềm mại của cậu, cúi đầu tính toán.

Thật ra cô rất muốn nói với cậu đừng ngủ nữa, ít nhất hãy học thuộc lòng hai phương trình hóa học, khói màu gì, kết tủa màu gì đi.

Buổi chiều tiết thứ ba là tiết tự học, Thái Nguyên cầm danh sách điểm danh tiến vào lớp, gõ lách cách lên bàn: "Xốc lại tinh thần cho tôi, hai hàng nằm sấp phía sau kia, ngồi dậy cho tôi! Muốn ngủ thì về nhà ngủ, ngủ đủ giấc thì quay lại!"

Thời Tây góp vui quay đầu lại nhìn, Khấu Túy uể oải ngồi dậy, tóc hơi rủ xuống vì ngủ gật, cậu lắc lắc đầu tới hai cái.

Sau đó, cậu giống như người không xương, một tay chống mặt, vừa ngáp vừa nhìn Thái Nguyên.

Thời Tây lại nhìn về phía Tề Bác, không biết Tề Bác ngủ như thế nào mà để trên mặt bị vẽ hai vết bút đen, một nét trên trán, một nét trên mặt.

Thời Tây càng nhìn càng thấy mắc cười, chờ đến khi Tề Bác mơ mơ màng màng đối diện tầm mắt cùng cô, cô vội vàng phất tay nhắc nhở trên mặt cậu có mực bút.

Tề Bác không hiểu nên Thời Tây chỉ vào Tề Bác rồi lại chỉ vào mặt mình.

Giống như đang chơi trò "tôi khoa tay múa chân cậu đoán", Tề Bác càng nhìn càng khó hiểu, bối rối liên tục há miệng: "Hả?”

Thời Tây bừng bừng hăng hái khoa tay múa chân, thậm chí còn cầm bút giả vờ vẽ lên mặt mình.

Đột nhiên, cô nghe thấy tiếng cáo trạng kéo dài giọng của Khấu Túy: "Thầy ơi, học sinh giỏi làm trò mèo trước mặt thầy, sao thầy không quan tâm?"

Thời Tây sửng sốt, trong nháy mắt hoài nghi liệu học sinh giỏi mà Khấu Túy nói có phải là cô hay không.

Sao cậu lại đi cáo trạng?

Ngay sau đó, đầu Thời Tây bị phấn đập vào: "Thời Tây, em xoay lại cho tôi!”

Thời Tây vỗ phấn trên tóc mình, quay đầu lại, ánh mắt lướt qua Khấu Túy, thấy khóe miệng Khấu Túy lộ ra một nụ cười đạo đức giả.

?

Cô chọc vào cậu ta lúc nào?

Thái Nguyên viết chữ lên bảng đen: Lớp trưởng, lớp phó học tập, lớp phó thể dục, lớp phó lao động, lớp phó tâm lý.

Viết xong, Thái Nguyên gõ bảng đen: "Nào, hôm nay chúng ta bầu ban cán sự lớp, các loại cán sự khác vô dụng với lớp học lại, chỉ còn vài chức cán sự hữu dụng trong mấy tháng học lại, để tôi xem có bạn học nào xung phong nhận việc hay không.”

Lớp học hoàn toàn yên tĩnh.

Thái Nguyên không giận:"Không ai xung phong nhận việc đúng không? Vậy tôi chỉ định, đã chỉ ai thì chính là người đó.”

Thái Nguyên nhìn Thời Tây hai giây: "Em làm lớp phó thể dục đi.”

Thời Tây: "?”

“Thầy." Thời Tây nhặt nạng trên mặt đất lên. “Em là một người què.”

Thái Nguyên đã sắp xếp chu đáo. "Một tháng sau em sẽ không què nữa, tháng sau em nhậm chức cũng không muộn.”

Tiếp theo, Thời Tây nghe được một sự chỉ định càng khó tin hơn: "Khấu Túy, em sẽ làm lớp phó học tập.”

Nhất thời cả lớp đều phát ra tiếng thở dài, bao gồm cả bản thân Khấu Túy.

Khấu Túy đứng lên, tư thế có chút cà lơ phất phơ.

Cậu dựa vào tường, tay ấn đầu bút, đầu bút gõ gõ trên mặt bàn: "Thầy, em thì không sao nhưng thầy phải hỏi những bạn học khác có nguyện ý hay không?"

“Tất cả đều đồng ý."Thái Nguyên nói một cách phi lý: "Em ngồi xuống đi, tiếp theo chọn lớp trưởng.”

Thời Tây mơ mơ màng màng, cũng không biết mình phải làm lớp phó thể dục như thế nào.

Sau đó cô nghĩ lại, nếu làm lớp phó thể dục không chừng sau này có thể làm biếng chạy vòng, nghĩ kỹ tThỉ Thỉnh như cũng được.

Tiết tự học sáng hôm sau, Khấu Túy vẫn nằm úp sấp trên bàn ngủ.

Thái Nguyên lại khua chiêng gõ trống hô to một trận gọi các bạn học nằm sấp trên bàn ngủ ngồi dậy, sau đó thầy vừa đi, mọi người lại ngủ.

Giờ tự học buổi sáng kết thúc, Thời Tây vui tươi hớn hở nhảy đến bên bàn Tề Bác.

“Bác ca, hôm qua Khấu Túy lại trốn ngủ hả?”

Tề Bác và Khấu Túy cùng ký túc xá, gật đầu nói: "Có trốn.”

Thời Tây hưng phấn: "Thế thầy có đi kiểm tra phòng ngủ không?”

“Không bắt được phải không?”

“Phải.” Tề Bác gật đầu. “Khấu Văn và anh trai cậu ấy trông giống nhau quá, Khấu Văn tới đó một chuyến, bịt mắt lại thì chủ nhiệm lớp hoàn toàn không phát hiện ra vấn đề.”

Thời Tây nhất thời cao hứng chọc vào cánh tay Khấu Túy: “Anh ơi.”

Tấm lưng phập phồng của Khấu Túy dừng lại, chậm rãi ngẩng đầu nhìn cô: "Cháu gái.”

Thời Tây bị chiếm lợi cũng cảm thấy không sao cả, cười chống má nhìn cậu: "Anh trai, em là đứa bé thông minh đúng không?"

Khấu Túy híp mắt nhìn cô, giống như muốn tìm ra điểm khác thường từ trên khuôn mặt cười tươi như đóa hoa của cô.

Ngay sau đó, Thời Tây đưa tay về phía cậu: "Phiền anh trai viết số di động lên tay em.”

Khấu Túy nhướng mày.

Thời Tây cười: "Con người em, rất thích cáo trạng đó nha.”