Chương 7: Trốn ngủ

Khấu Túy nghịch nắp cốc nước, trong mắt lộ ra một tia thích thú, gật đầu nói: “Thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học quả nhiên có đầu óc hơn người.”

Sau đó, cậu đứng dậy, hơi khom người ghé sát lại gần bên tai Thời Tây, giả vờ như đang chăm chú lắng nghe: “Bà cô ơi, cậu nói đi, tớ nghe đây.”

Khấu Túy vừa chạy bộ xong, hơi thở còn hỗn loạn.

Khi cậu ghé tai đến gần Thời Tây, có mùi mồ hôi nhẹ hòa lẫn với mùi thuốc bắc thoang thoảng bay vào mũi Thời Tây.

Trên khuôn mặt ướt đẫm mồ hôi của cậu nở một nụ cười xấu xa.

Giữa chiếc cổ đỏ bừng của cậu, yết hầu nhẹ nhàng trượt lên xuống khi cậu nói chuyện, lại có giọt mồ hôi vừa lúc yết hầu nhô lên mà rơi xuống.

Thời Tây chống cả hai tay lên bàn, ngón tay ngắn tròn trịa của cô vô thức bấu vào mặt bàn để ngăn bản thân không bị ngã về phía sau.

Khấu Túy cái người này thật là, không thể cách xa cô hả.

Thời Tây đỏ mặt đẩy cậu ra: “ Tớ có cảm giác từ bà cô này là cậu đang mắng tớ.”

Khấu Túy ngồi trở lại ghế, ngữ khí thoải mái cười: “ Lúc cậu gọi tớ là cháu trai, không phải cũng là đang mắng tớ sao?”

“Vậy thì cho tớ xin lỗi cậu.” Thời Tây không muốn tiếp tục chủ đề này nữa.

“Giờ thì lại nói về cao kiến của tớ đi.”

Khấu Túy cau mày cười: “Được, cậu nói đi.”

Thời Tây dùng giọng điệu chân thành tha thiết đề nghị: "Hay là cậu cũng què đi!”

Không khí đột nhiên im ắng.

Ánh mắt của Khấu Túy khô khan, không cảm xúc, như thể đang nhìn kẻ thiểu năng vậy.

Khấu Túy lành lặn tay chân ngồi trên ghế, ngửa đầu nhìn người tàn tật trước mặt, bật cười nói: “Tớ nói này, cậu thật sự đang nghiêm túc sao?"

Thời Tây cúi đầu: “Không phải.”

Khấu Túy tức giận nở nụ cười: "Nếu vậy, cậu là tới chọc ghẹo tớ à?”

“Cũng không phải.” Thời Tây bị cậu cười đến mất tự nhiên, cúi đầu nói: “Tớ chỉ muốn cung cấp cho cậu một ý tưởng.”

Khấu Túy mỉm cười, xua tay với cô: “Nhảy về đi.”

Khấu Túy cúi đầu mặc lại áo hoodie, tiện tay vò vò tóc hai cái, chuẩn bị nằm úp sấp lên bàn ngủ.

Vừa ngẩng đầu thì thấy Thời Tây vẫn chưa nhảy đi.

Khấu Túy nhướng mày hỏi: “Còn muốn nói gì nữa sao?”

Thời Tây lẩm bẩm hỏi: “Cậu có thể cho tớ số điện thoại cậu đang dùng không?”

Khấu Túy gật đầu, sau đó nói: “Không muốn cho cậu lắm.”

Khấu Túy không muốn ở lại trường, nhưng Thái Nguyên đã nói, chỉ cần là học sinh học lại trong lớp thầy thì nhất định phải ở lại.

Nói như vậy, kỳ thật còn có một cách lý giải khác, đó là không học lại ở lớp Thái Nguyên.

Nhưng Thời Tây không muốn Khấu Túy đến lớp khác học.

Nên mới nuốt lại cao kiến hay này về, đổi thành một đáp án rất ngu ngốc.

Lúc nghỉ trưa, Thời Tây vốn định rủ Khấu Túy đi ăn cùng cô.

Nhưng khi cô từ từ đứng dậy khỏi ghế ngồi bằng một chân và quay lại nhìn thì Khấu Túy đã đi mất dạng rồi.

Do Thời Tây có tình huống đặc biệt là bị què, nên dù học bán trú vẫn có phòng ở ký túc xá để ở lại nghỉ trưa.

Nhưng nhà vệ sinh ký túc xá không có bồn cầu, không tiện cho Thời Tây nên cô chống nạng nhảy về căn hộ ở khu chung cư đối diện trường.

Ở căn hộ, Đổng Vi Trúc sắp xếp dì Vương trong nhà tới làm cơm trưa cho Thời Tây, cũng cắt hoa quả cho cô.

Thời Tây ăn cơm trưa xong nhìn đống hoa quả kia nói: “Dì Vương, dì giúp cháu chia trái cây thành hai hộp nhỏ nhé. Cháu mang cho Khấu Túy một hộp, lại mang cho bạn cùng bàn mới của cháu một hộp.”

Ngẫm nghĩ một lúc, Thời Tây lại bổ sung: “Thêm một hộp nữa đi dì.”

Hôm nay Tề Bác đã giúp cô lau bảng, cô phải cảm ơn cậu ấy.

Dì Vương cười nói: “Được, tiểu Tây có muốn mang sữa theo không? Cho cháu hai chai sữa tươi nhé? Dì nhớ Khấu Văn không uống sữa, Khấu Túy có uống không?”

Thời Tây suy nghĩ một chút gật đầu nói: “Cũng được ạ, Khấu Túy thích uống sữa.”

Buổi chiều, Thời Tây mang trái cây đến lớp, chia cho bạn cùng bàn mới là Phương Diệc Viên.

Phương Diệc Viên vô cùng cảm động, vừa ăn vừa tán gẫu với Thời Tây: “Đúng rồi Thời Tây, đã có người đến lớp chúng ta hỏi thăm số điện thoại của Khấu Túy rồi đó, khoảng vài người.”

Trong tay Thời Tây cầm hai hộp trái cây khác, có chút kinh ngạc: "Nhanh vậy sao?”

“Đúng vậy, nhanh thế đấy.” Phương Diệc Viên nói: “Lúc tập thể dục không phải lớp mình phải chạy vòng quanh sân thể dục sao, đây chính là tạo điều kiện cho toàn trường vây xem mà. Hơn nữa lúc đó cậu ấy không mặc đồng phục, chạy trong một đoàn người mặc đồng phục, cậu ấy không nổi mới là lạ.”

Phương Diệc Viên chỉ vào cửa sau: “Còn nữa, lúc cậu ấy trở về sau giờ nghỉ trưa, tình cờ gặp một nhóm nữ sinh ở cửa, hình như cậu ấy có nói câu gì đó, nữ sinh dẫn đầu vừa nghe thì đỏ mặt cúi đầu bỏ đi, khoảng cách xa quá, tớ không nghe thấy cậu ấy nói gì, nhưng cũng cảm giác được cậu ấy đặc biệt có hào quang ngôi sao.”

Thời Tây quay đầu nhìn Khấu Túy, cậu đang nằm sấp trên bàn ngủ, đã thay đồng phục không biết lấy ở đâu ra.

Không còn mang áo hoodie đen nữa mà ăn mặc giống với các bạn học trong lớp, thoạt nhìn rất ngoan ngoãn nha.

Nếu chỉ đơn thuần nhìn vào vẻ bề ngoài vô hại này, cũng khó trách các bạn nữ tự tin tấn công.

Thế nhưng dựa theo hiểu biết của Thời Tây đối với Khấu Túy, cô cẩn thận suy nghĩ một lát rồi đoán vừa rồi Khấu Túy nói chuyện với cô gái kia rất có thể là nở một nụ cười nhẹ rồi khẽ nói: "Thật ngại quá bạn học, bạn gái tớ trông khá chặt, tớ sợ vợ lắm.”

Còn mười phút nữa là vô học, Thời Tây cầm trái cây đi tìm Tề Bác.

Tề Bác ngồi trước Khấu Túy, cậu ấy không có bạn cùng bàn, một mình độc chiếm hai chỗ.

Tề Bác đang tự chơi cờ caro với bản thân, tự vẽ x rồi vẽ o.

Thời Tây ngồi xuống bên cạnh Tề Bác:"Anh Bác, tớ mang hoa quả cho cậu nè.”

“Ây da, tớ mà cũng có đãi ngộ này sao?”

Tề Bác vui vẻ nói: “Cảm ơn nha.”

Tề Bác mở hộp ra ăn: “Hộp kia là cho anh Khấu đúng không, giờ cậu ấy ngủ rồi, cậu cứ để ở chỗ tớ đi, lát nữa tớ đưa cho cậu ấy.”

Thời Tây dò la nói: “Anh Bác, cậu có biết Khấu Túy gần đây đang làm gì không?”

Tề Bác nhất thời cảnh giác: "Miệng tớ rất kín.”

“Tớ còn chưa bắt đầu nói khách sáo, cậu đã đặt mìn trước rồi." Thời Tây nhỏ giọng hỏi. "Tớ chỉ lo lắng thôi, cậu ấy không làm chuyện gì phạm pháp chứ?"

“Nghĩ cái gì vậy, chắc chắn là không thể nào rồi.”

“Tớ thấy cậu ấy giống như thiếu ngủ trầm trọng, thức đêm hại thân lắm.”

“Cũng đành chịu thôi, cậu ấy nhất định phải thức đêm, không thức đêm không được đâu.”

“Thức khuya chơi game? Tớ nhớ lúc trước cậu ấy đâu có nghiện game.”

“Đúng là không nghiện, bây giờ cậu ấy cũng không chơi game.”

"Như vậy là làm điều trái với đạo đức rồi, chứ nếu không cần gì phải che giấu.”

“Tất nhiên là không phải rồi, cậu ấy chính là đang làm...”

Thời Tây chớp mắt nhìn cậu: “Đang làm gì?”

Tề Bác nhẹ nhàng cho mình một cái tát: "Nhìn cái miệng này của tớ, thiếu chút nữa đã bị cậu gài rồi.”

Thời Tây im lặng hai giây, lại không ngừng cố gắng: "Bác ca, số di động Khấu Túy đang dùng bây giờ là số nào, số 138 hay số 185?"

“Để tớ xem thử.”

Tề Bác liếc nhìn cửa trước cửa sau phòng học, lấy di động ra xem, không hề đề phòng nói: “ Là số 134.”

“Số nào tớ cũng không dùng.”

Khấu Túy bỗng nhiên lên tiếng, giọng nói lúc vừa tỉnh ngủ không chứa chút lực nào, thấp hơn bình thường một chút, lười biếng như mèo: "Nhóc con, trở về chỗ ngồi của cậu đi.”

Thời Tây hỏi: "Cậu tỉnh lúc nào vậy?”

“Ngay lúc cậu ngồi xuống đó.” Khấu Túy đưa tay. “Cho tớ trái cây và sữa đi.”

“…”

Thời Tây không xin được số điện thoại của Khấu Túy, cũng không biết cậu đang bận cái gì nên cảm thấy rất bất mãn.

Về nhà ngủ một đêm, sáng hôm sau tự học, Thời Tây mang đầy ý chí chiến đấu giải đề vật lý.

Còn mười phút là kết thúc giờ tự học buổi sáng, Thái Nguyên đạp cửa xông vào, cửa va vào tường phát ra âm thanh đinh tai nhức óc.

Thời Tây bị dọa giật mình, nhìn thấy Thái Nguyên hung tợn trừng mắt: “Khấu Túy, ra đây!”

Tất cả bạn học đều nhìn xuống hàng cuối cùng, Khấu Túy nằm sấp trên bàn, đang ngủ hồn nhiên đến không biết trời trăng gì.

Thái Nguyên lại nổi giận gầm một tiếng: "Khấu Túy!”

Tề Bác dùng sức đẩy cánh tay Khấu Túy: “Khấu ca mau tỉnh tỉnh.”

Cuối cùng Khấu Túy cũng tỉnh lại, đôi mắt đỏ ngầu hiện đầy tia máu.

Hai tay cậu chầm chậm dụi mắt, nhìn về phía Thời Tây.

Thời Tây bất ngờ đυ.ng phải ánh mắt của Khấu Túy, sửng sốt, không biết cậu nhìn cô làm gì.

Ngay sau đó, Khấu Túy thu hồi tầm mắt, ánh mắt trở nên linh động, rõ ràng hơn, chống bàn đứng lên, đi về phía thầy Thái.

Thời Tây sững sờ, vội vàng xé một tờ giấy, nhanh chóng viết xuống: “Chuyện gì vậy?” Sau đó cô vo nó thành một cục, quay đầu ném về phía Tề Bác.

Chưa tới một phút sau, Thời Tây bị một cục giấy đập vào gáy, cục giấy đập vào gáy cô liền lăn xuống đất, Thời Tây cúi người nhặt nó lên.

Phía trên có một hàng chữ to như con gián bò: "Tối hôm qua Khấu ca trốn ngủ!”

Thời Tây không chút suy nghĩ cầm đề vật lý lên, chống gậy đi theo.

Hành lang không có ai, Thời Tây quay về lớp hỏi Phương Diệc Viên: "Văn phòng làm việc của chủ nhiệm ở đâu vậy?”

Phương Diệc Viên chỉ ngón trỏ hướng lên trên, lại quẹo phải: “Phòng thứ ba bên phải lầu ba.”

Phòng làm việc ở lầu ba, Thời Tây đau lòng cho chính mình.

Nhảy lò cò lên lầu ba, đầu Thời Tây đã đổ mồ hôi đầm đìa.

Tìm đến được phòng làm việc của Thái Nguyên, thấy cửa mở, cô cẩn thận thăm dò xem bên trong có chuyện gì.

Khấu Túy đứng đối diện cô, thầy Thái Nguyên thì ngồi quay lưng lại với cô.

Vị trí này vừa vặn.

Thầy Thái Nguyên ở văn phòng không gào thét như trong phòng học nhưng lửa giận vẫn hừng hực như cũ.

“Khấu Túy, cậu thi tốt nghiệp trung học được 0 điểm! 0 điểm!”

“Tôi nói nhất định phải ở lại trường, đêm đầu tiên khai giảng cậu đã trốn đi, cậu nhất định phải đối nghịch với tôi đúng không, đây là đang khiêu chiến giới hạn cuối cùng của tôi?"

Khấu Túy một mực im lặng, rũ mi suy tư cái gì đó.

Thế nhưng Thời Tây cảm giác Khấu Túy càng giống như sắp chìm vào giấc ngủ.

“Được, tôi nói cho em biết giới hạn cuối cùng của tôi.”

"Bây giờ tôi sẽ gọi điện cho cô của em, bảo cô ấy đến đón em đi, lớp Thái Nguyên tôi không nhận em nữa!"

Muốn gọi điện thoại cho cô Khấu Y Tâm sao, thế thì Khấu Túy sắp gặp rắc rối rồi.

Thời Tây cân nhắc, người có tâm địa Bồ Tát như cô hẳn là nên giúp Khấu Túy một chút.

Khấu Túy dường như cũng nhận ra gì đó, đột nhiên ngẩng đầu, nhìn thấy một cái đầu từ cửa thò vào.

Cái đầu kia cũng không biết nghĩ như thế nào, còn chụp bím tóc đuôi ngựa của mình đưa ra phía trước bịt kín mắt.

Khấu Túy không nhịn được cười khúc khích một tiếng.

Thái Nguyên càng giận: "Em còn cười?”

“!”

Nhìn thấy tầm mắt Khấu Túy, Thái Nguyên quay đầu nhìn ra cửa: "Thời Tây? Em tới đây làm gì!”

Thời Tây lập tức lấy đề vật lý ra, ngoan ngoãn nói: "Thưa thầy, em tới hỏi bài ạ.”

Thái Nguyên chưa kịp nói chuyện, Thời Tây đã nhảy vào: "Thầy xem em vừa hay là tấm gương học tập tốt nhất, thầy có thể lấy em làm gương mà mắng cậu ấy."

Thái Nguyên nhíu mày muốn vặn hỏi tiếp thì tiếng chuông điện thoại vang lên, ông đành cảnh cáo hai người im lặng rồi đi ra ngoài nghe điện thoại.

Thân thể Khấu Túy mềm nhũn ra, ngồi lên ghế xoay của Thái Nguyên, tê liệt như không còn sức lực, ngửa đầu nhìn Thời Tây.

Giọng khàn khàn nói: "Tiểu Tây, cậu tới dập lửa hay là tới thêm dầu?”

Thời Tây nháy mắt ra hiệu với cậu: "Tớ tới để chụp ảnh.”

Khấu Túy im lặng một lát, gật đầu: "Được, vừa lúc hôm nay tớ mặc áo sơ mi bên trong, thích hợp cởi cúc áo, bây giờ có chụp không?"

Thời Tây không còn gì để nói, ngập ngừng thì thầm:" Cậu có thể đừng đùa giỡn lưu manh không?”

Khấu Túy nhắm mắt lại nghỉ ngơi: “Cậu đây là chỉ cho phép châu quan phóng hỏa đó à.”*

Tục ngữ: Chỉ cho phép châu quan phóng hóa, không cho dân chúng đốt đèn. Nghĩa là: Cùng một kiểu hành vi nhưng một nhóm người thì được phép làm và mặc nhiên xem nó là đúng đắn. Song khi những người khác làm thì bị quy tội là sai phạm, là tội ác.

Thời Tây nghe thấy có vẻ như Thái Nguyên ở bên ngoài sắp sửa gọi điện thoại xong liền nhanh chóng nói: “Về chuyện cậu không muốn ở lại trường, lần này tớ thật sự có biện pháp. Cậu xin lỗi giáo viên chủ nhiệm trước đi, tớ sẽ giúp cậu giải quyết chuyện không ở lại trường.”

Khấu Túy từ dưới nhìn lên đánh giá cô, không biết vì sao đột nhiên nở nụ cười: “Đã nói trước rồi mà, tớ không bán mình đâu nhé.”