Chương 18: Ôm

Cái tên Khấu Túy này, chắc chắn là cố ý.

Cậu ta và cô cứ nói qua nói lại về chuyện cái nhà vệ sinh cũng thôi đi, ở đây còn có cả Thai Mặc và Tiểu Kiều nữa.

Thời Tây tức đến mức mặt đỏ bừng lên.

Hồi lâu mới phát ra một câu: “Khấu Túy, cậu khốn nạn.”

Khấu Túy bị mắng cũng không cãi lại, dù sao thì trong mấy năm nay, số lần Thời Tây mắng cậu là đồ lưu manh, không đứng đắn cũng không ít.

Cậu cười khẽ, dùng điện thoại gõ vào trán cô: “Được rồi, cậu khá đáng yêu đấy.”

Thời Tây nghe vậy miệng cười toe toét, sao tự dưng lại khen cô đáng yêu vậy nhỉ.

Cô đưa tay sờ trán Khấu Túy: “Cậu phát sốt rồi à?”

Khóe mắt Khấu Túy khẽ run lên, rất nhanh lùi về sau.

Tay Thời Tây dừng ở không trung: “ Cậu trốn cái gì, thật sự phát sốt rồi à?”

Khấu Túy khôi phục lại vẻ mặt như bình thường, nhíu mày lè lưỡi nói: “Tớ đây là không muốn để cậu chiếm tiện nghi.”

Thời Tây cảm thấy khó tin: “Tớ? Chiếm tiện nghi của cậu?”

Khấu Túy hỏi vặn lại: “Chẳng phải cậu đã không ít lần chiếm tiện nghi của tớ rồi sao?”

Từ khi Khấu Túy bắt đầu tới đây, Thời Tây vẫn luôn nhìn cậu, Khấu Túy cũng chỉ nhìn mỗi Thời Tây.

Thai Mặc và Tần Diễm Kiều đứng bên cạnh, Tần Diễm Kiều đã sớm quen với tính khí của hai người này, cúi đầu nghịch điện thoại không nói chen vào, mà dù cô có muốn chen vào cũng không được.

Còn Thai Mặc trầm mặc nãy giờ, ấn đường hơi nhíu lại có vẻ không yên tâm.

Từ nãy đến giờ, chỉ cần Khấu Túy xuất hiện thì cậu ta liền trở thành người vô hình bên cạnh Thời Tây.

Hai người Khấu Túy và Thời Tây cãi nhau một hồi, mắt thấy Thời Tây sắp tức điên lên, Khấu Túy cười nhận thua: “Được rồi, là tớ chiếm tiện nghi của cậu nhiều hơn.”

Không đợi Thời Tây lẩm bẩm thêm nữa, Khấu Túy di chuyển tầm mắt, thấy bên cạnh dựng một chiếc xe đạp, cậu liền nói với Tần Diễm Kiều: “Đây là xe của bạn cậu à? Tiểu Kiều, đúng lúc chân của Tây Bảo đi lại không tiện, cậu chở cậu ấy đi một vòng đi?”

Lời vừa nói ra, cả Thời Tây, Thai Mặc và Tần Diễm Kiều đều không nghĩ tới Khấu Túy lại đột nhiên nói ra một câu như vậy, đồng thời sững sờ.

Thai Mặc cho rằng Khấu Túy sẽ muốn đích thân đưa Thời Tây đi.

Tần Diễm Kiều cũng cho là như vậy.

Tần Diễm Kiều theo bản năng hỏi lại: “Sao cậu không đưa cậu ấy đi một vòng đi?”

Thời Tây cũng nhìn Khấu Túy, trong mắt che giấu sự mong đợi, hy vọng Khấu Túy sẽ đưa cô đi dạo.

Khấu Túy lùi lại hai bước, thanh âm hòa lẫn với tiếng sóng, chầm chậm nói : “Cậu ấy nặng lắm.”

“...”

Thời Tây và Tần Diễm Kiều đi dạo quanh bờ biển hai vòng, Thời Tây lẩm bẩm suốt dọc đường, cô nặng chưa tới 48 cân, vẫn chưa tới 48 cân đâu đấy.

Tần Diễm Kiều suốt đường đi đều mặc kệ Thời Tây lẩm bẩm một mình làm Thời Tây cảm thấy việc đạp xe trên bãi biển thật nhàm chán.

Lúc trở về lớp đứng trước chiếc lò nướng đồ ăn, khi Thời Tây nhìn thấy đồ nướng và sò biển bản thân thích ăn cũng không buồn ăn.

Thời Tây đang nghĩ lung tung thì cánh tay bị Tần Diễm Kiều kéo lấy.

Nương theo ánh mắt của Tần Diễm Kiều, Thời Tây nói nhỏ: “Tiểu Kiều, thế này nhé, tôi với cậu cùng nhau ném Tô Lâm Lâm xuống biển đi.”

Tô Lâm Lâm - người ban đầu nói rằng không thích tới vùng biển ăn thịt nướng, cuối cùng đã dắt theo chị em của cô ta tới.

Mái tóc Tô Lâm Lâm đen dài và thẳng, cao 1m68, đi chính giữa, coi bản thân như nữ thần.

Tần Diễm Kiều tức giận nghiến răng: “ Cậu ta dám đến trêu chọc tớ, tớ sẽ dùng cái que xiên thịt này cắm vào mặt cậu ta.”

Tần Diễm Kiều cùng Tô Lâm Lâm từng có một khoảng thời gian xảy ra chút tranh chấp.

Khi đó Tần Diễm Kiều thích một đàn anh trong đội thi đấu bóng rổ, Tần Diễm Kiều dự định sẽ từ từ theo đuổi anh ta.

Có lẽ Tần Yến Kiều thường xuyên cùng nam sinh đó nói chuyện nên đã bị Tô Lâm Lâm nhìn ra manh mối.

Tô Lâm Lâm thì lúc nào cũng muốn chứng minh sức quyến rũ của bản thân, không tới hai ngày đã dụ dỗ được nam sinh kia.

Tuy nhiên sau này Tần Diễm Kiều nhận ra nam sinh kia cũng không phải thứ tốt đẹp gì, nhưng vẫn ghét bỏ Tô Lâm Lâm, là cực kì ghét.

Bạn bè của Tô Lâm Lâm chào hỏi Thời Tây và Tần Diễm Kiều: “Tiểu Tây, Tiểu Kiều, đã lâu không gặp.”

Tô Lâm Lâm kéo theo thanh âm nũng nịu, như thể bên cạnh có đàn ông vậy, cố làm cho giọng nói của bản thân thêm quyến rũ yêu kiều.

Thời Tây và Tần Diễm Kiều nhún vai, đồng thời thấy ghét bỏ.

Hai người nhìn nhau, cũng làm giọng nũng nịu, đồng thanh nói: “Lâm Lâm, sao cậu lại béo ra vậy?”

“......”

Sắc mặt Tô Lâm Lâm lập tức trở nên xám xịt.

Quan hệ giữa Tô Lâm Lâm và các nam sinh luôn rất tốt, có hai nam sinh thấy cô ta đến liền đi qua chào hỏi: “ Tô mỹ nhân không phải nói hôm nay bận sao, sao lại có thời gian rảnh tới đây?”

Tô Lâm Lâm cười nói: “Muốn cùng các cậu vui chơi nên sớm đã sắp xếp mọi việc ổn thỏa rồi.”

Tần Yến Kiều khịt mũi, nói vào tai Thời Tây: “Nhìn đi, đúng là phong thái của kỹ nữ.”

Thời Tây nhỏ giọng nói thầm: “May mà Khấu Túy không ở đây.”

Khấu Túy đẹp trai như vậy, Tô Lâm Lâm sẽ tới ve vãn cậu ấy, thật không muốn thấy cảnh tượng này.

Thời Tây đứng cùng một vài nam sinh nữ sinh, cúi đầu nghĩ chẳng ra làm sao.

Khuôn mặt hồng lên vì nắng, dùng gậy chọc vào cát, nhìn có vẻ rất không vui.

Khấu Túy hơi nheo mắt, cầm một cái xô và một chiếc ghế nhỏ, từ xa gọi cô: “Thời Tây, mau tới đây đào vỏ sò.”

Thanh âm lanh lảnh, hàm chứa ý đồ không cho phép từ chối.

Thời Tây theo bản năng nhìn về phía Tô Lâm Lâm, quả nhiên Tô Lâm Lâm đang nhìn Khấu Túy.

Con ngươi Tô Lâm Lâm bỗng chốc mở to, sáng lấp lánh, toàn thân đều hướng về Khấu Túy, thật giống như chuẩn bị mất kiểm soát chạy vèo đến chỗ cậu ấy.

Trong lòng Thời Tây thầm nghĩ không ổn, như ăn phải ruồi nhặng, Tô Lâm Lâm khẳng định lại có chủ ý xấu.

Khấu Túy cũng vậy, ai bảo đẹp trai quá làm gì.

Khóe mắt Khấu Túy lướt qua một người, nhưng tầm mắt của cậu không rơi vào người ấy.

Cậu chỉ nhìn Thời Tây, nhấc chiếc xô lên nói với âm thanh to hơn và thân mật hơn: “Tây Bảo, qua đây chơi.”

Thời Tây thoáng bĩu môi, quay người nhảy đến chỗ Khấu Túy.

Tiếp theo nghe thấy Tô Lâm Lâm gọi cô: “Thời Tây, cậu ấy là người bạn tên Khấu Túy của cậu sao?”

Tô Lâm Lâm này thật là, không đợi nỗi một phút đã vội vàng hỏi thăm Khấu Túy.

Khấu Túy sao lại giống như hoa hồ điệp thế này.

Thời Tây chớp mắt nhìn về phía Tô Lâm Lâm, cố ý hỏi : “Cậu có việc gì à?”

Tô Lâm Lâm xấu hổ nháy mắt, cười nói: “Không có gì, mọi người đều đến đây vui chơi, nên làm quen một chút.”

Thời Tây giữ chút thể diện cho Tô Lâm Lâm: “Thật ngại quá, tính cách cậu ấy hơi hướng nội.”

Tô Lâm Lâm vẫn không bỏ cuộc: “Tính cách hướng nội, càng nên làm quen cùng mọi người.”

Lần này Thời Tây không chừa mặt mũi cho cô ta nữa: “Cậu ta là gay, bạn thân đồng tính của tôi, làm quen với con trai là đủ rồi.”

“......”

Thủy triều xuống, Khấu Túy tìm thấy một bờ cát nhiều lỗ nhỏ, cậu đỡ Thời Tây ngồi lên ghế cho chắc chắn.

Cậu ngồi xổm bên cạnh Thời Tây, rắc muối vào lỗ, có con nghêu nhô đầu ra khỏi lỗ cát, Thời Tây rất phối hợp dùng xẻng múc vào trong xô.

Rắc muối một lúc, đột nhiên Khấu Túy cười nhẹ nghiêng đầu hỏi Thời Tây: “Tiểu mỹ nhân, bạn thân đồng tính là tớ đây phục vụ có tốt không?”

“......”

“Nếu không, tớ có thể cố gắng một chút, phục vụ cậu chu đáo hơn, thế nào?”

“......”

Trong giọng nói của Khấu Túy mang theo ý cười, còn tràn đầy hài hước.

Nếu Khấu Túy nói với Tô Lâm Lâm những lời này, có lẽ Tô Lâm Lâm sẽ mềm nhũn người mất thôi.

Tai Khấu Túy thính lắm sao, cô cẩn thận quan sát biểu tình của cậu: “Anh hai à, không phải cậu giận đấy chứ?”

Khấu Túy liếc xéo cô: “Lúc làm sai, ngược lại còn biết gọi anh hai cơ à.”

Mặt Thời Tây đầy ý cười: “Cậu nhỏ à, đừng giận nha?”

Khấu Túy không nói chuyện, rủ mi tiếp tục rắc muối.

Bị cô nói là gay, còn bị trêu là thụ, Thời Tây cảm thấy chắc chắn là Khấu Túy giận rồi.

Cô sai rồi, thực sự sai rồi.

Bản thân mắc lỗi, Thời Tây phải nhận lỗi.

Thời Tây nghĩ một lúc, tìm thấy đồng 100 tệ được gấp thành hình trái tim từ hai ngày trước trong chiếc túi đeo chéo của mình, rụt rè đưa nó cho Khấu Túy.

Thời Tây nghiêng đầu nói: “Tặng cậu một trái tim, được không?”

Khấu Túy dừng động tác của mình lại, mắt nhìn chằm chằm vào đống muối trắng trên bãi cát, rồi nhẹ ngẩng đầu lên.

Gió biển dần thổi mạnh, tóc Khấu Túy bị gió biển thổi dường như trở nên mềm mại hơn, đôi mắt lim dim ngái ngủ của cậu vì lời nói của cô mà cứng đờ.

Thời Tây vội vàng bổ sung: “Một trái tim biết nhận lỗi.”

Đôi mắt của Thời Tây bị ánh nắng và gió biển làm cho hơi nhíu lại, đôi mắt to tròn giờ như mảnh trăng lưỡi liềm, ánh mắt lộ ra vẻ hơi lo lắng.

Là trái tim nhận lỗi vì đã nói cậu là thụ.

Khấu Túy cúi đầu cười, tiếng cười nhẹ hình như còn pha chút cảm xúc: “Tớ còn tưởng là, cậu lỡ yêu anh trai mất rồi, nên muốn tặng anh trai cả trái tim cơ đấy.”

Thời Tây vô thức phủ nhận, gương mặt lộ sự đồng cảm: “Anh trai à, mau tỉnh lại đi, không là không ai cứu được anh đâu.”

Khấu Túy nhìn chằm chằm Thời Tây, khuôn mặt Thời Tây lúc này như muốn nói: “Trời đất, cậu đang đùa thôi phải không? Tớ làm sao có thể thích một người hay tự mình đa tình như cậu được cơ chứ? Xin cậu đừng có nghĩ nhiều nữa được không?”

Khấu Túy đè nén tình cảm trong lòng, cố tỏ vẻ hứng thú: “Tớ không tỉnh lại được. Tớ cũng rất buồn, sao nhiều năm như vậy mà tiểu mỹ nhân không có chút rung động nào với anh trai sao?”

Thời Tây hoảng đến mức muốn nhảy xuống biển, cô suýt nữa thì thốt lên "có đó", cô không chỉ từng rung động mà bây giờ vẫn đang như vậy nè.

Nhưng nếu bây giờ cô mà nói “có rung động” thì Khấu Túy sẽ rất khó xử, nên cô chỉ đành chậm rãi đứng dậy chuyển đề tài: “Đi thôi, đi ăn thịt nướng.”

Cậu tránh mặt cô kể từ lúc đó.

Cô không muốn cậu tránh mặt cô, không hề muốn chút nào.

Dù cho cả đời này cậu không thích cô, cô cũng không muốn cậu biết được chút tâm tư nhỏ này của mình, nếu vậy cậu sẽ không còn trêu chọc cô nữa.

Như vậy thì sẽ tệ lắm.

Sắc mặt Thời Tây cực kỳ bình tĩnh: “Coco, cậu thử nghĩ kỹ lại đi, ngoại trừ vẻ ngoài ưa nhìn, cậu còn có ưu điểm gì nữa?”

Hai tay Khấu Túy chống cằm, cẩn thận suy nghĩ nói: “Hình như cũng đúng, không có ưu điểm gì hết.”

Im lặng một lúc, Khấu Túy lại nhìn về phía Thời Tây, chậm rãi nói: “Tiểu mỹ nhân Thời Tây ngoại hình xinh đẹp, học giỏi, gia cảnh tốt, nhân cách tốt.

Còn tớ ngoài đẹp trai, thì chẳng còn gì nữa.”

Thời Tây nghe thấy, đôi mắt đột nhiên cảm thấy đau đớn.

Cậu ấy đang nói bản thân học không giỏi, gia cảnh không khá giả, tính cách cũng không tốt.

Cậu đang nói rằng cậu không có gì cả.

“Không phải đâu.” Thời Tây nhẹ nhàng nói: “Tớ chỉ đùa thôi, cậu rất tốt, cực kì tốt."

Trên mặt Khấu Túy không có biểu cảm đau buồn gì, ngược lại còn đang cười, cười nhìn Thời Tây xem cô có biểu hiện gì, cậu chậm rãi hỏi: “Ồ? Thế anh trai tốt ở chỗ nào?”

Trong suy nghĩ của Thời Tây lúc này, cậu như chàng hiệp sĩ vậy, ở đâu cũng rất tốt.

Từ năm lớp sáu, mỗi khi cô gặp khó khăn, cậu đều xuất hiện để giúp đỡ cô.

Cậu là người dịu dàng nhất trong lòng cô.

Cậu từng là một học sinh giỏi, gia cảnh tốt, tính cách tốt, nhưng vì xảy ra chuyện, bị liên lụy rồi trở thành như bây giờ.

Cậu rất tốt, tốt đến mức khiến cô thầm yêu cậu từ năm lớp 6 cho đến tận bây giờ.

Thời Tây nghĩ một hồi, tự dưng đỏ mặt, rồi nói sang chuyện khác: “Ừ thì, thân hình của cậu cũng khá ổn đấy.”

Từng đợt sóng xô mạnh vào bờ, rồi lại dần kéo ra xa.

Cảm xúc nguôi ngoai dần, tiếng cười của Khấu Túy đan vào tiếng sóng: “Quả thật, nếu nói đến cái đó thì quả thực điểm này của tớ cũng khá ổn đấy nhỉ.”

Khấu Túy cuối cùng cũng cười rồi, Thời Tây vui lắm.

Thời Tây nắm chặt tay rồi đẩy Khấu Túy một cái: “Cậu mượn thẻ nhà ăn của tớ, giờ tớ rút ra 100 tệ, trả lại cho cậu đấy.”

Khấu Túy không nhận 100 tệ, vì lòng tự trọng không cho phép cậu làm thế.

Cậu nợ cha của Thời Tây rất nhiều tiền, một trăm tệ này chẳng là gì.

Khấu Túy cúi đầu rắc muối vào miệng hố trên bãi cát.

Một lúc sau, những con ốc móng tay nhô lên.

Khấu Túy mỉm cười, nắm lấy chúng: “Tớ vừa nhận ra rằng Tây Bảo hình như còn một ưu điểm nữa.”

Thời Tây cúi đầu nhìn chằm chằm Khấu Túy.

Cậu ngẩng đầu lên, ánh mắt có chút mơ hồ nhìn cô: “Không đúng sao?”

Khấu Túy liếc nhìn chiếc túi nhỏ trên áo cô, nở một nụ cười tà mị: "Dáng người cũng rất đẹp đấy chứ."

Thời Tây vô thức ôm mặt.

Gương mặt cô đỏ bừng: “Cậu là đồ lưu manh.”

“Đâu có.” Khấu Túy nghiêng đầu nói: “Cậu nghĩ kỹ lại xem, vừa rồi cậu là người khen tớ có dáng người đẹp trước đấy chứ. Sao tớ vừa khen cậu một câu, lại trở thành lưu manh rồi?”

Thời Tây nghĩ lại, quả thực cô mới là người khen cậu trước.

Nhưng Thời Tây vẫn muốn mắng cậu, cô đỏ mặt lẩm bẩm: “Đúng là đồ tự luyến.”

Khấu Túy nghe thấy, ném ốc vào trong thùng: “ Cậu nói ai cơ?”

Thời Tây: “ Cháu tớ.”

Khấu Túy cười nói: “OK.”

Sau khi mọi người vui vẻ chơi đùa, ăn thịt nướng, Thai Mặc vốn định tổ chức cho mọi người chơi bóng chuyền bãi biển.

Nhưng Tô Lâm Lâm lại nói rằng trời quá nóng, vì vậy muốn mọi người ở trong cùng chơi trò chơi.

Tần Diễm Kiều rất muốn ra ngoài chơi, nhưng vì nhớ ra chân Thời Tây đang bị thương nên cũng đành đồng ý.

Thời Tây ngồi giữa Khấu Túy và Tần Diễm Kiều, phát hiện ánh mắt Tô Lâm Lâm lúc nào cũng hướng về phía Khấu Túy.

Khấu Túy quả thực rất đẹp trai, đẹp một cách quyến rũ, đến cả ánh mắt cũng toát lên vẻ câu dẫn người khác, cho dù là không nhìn vào cô gái nào khác, chỉ xét đến cách cậu nhìn xiên thịt trên bàn cũng như đang dụ dỗ xiên thịt.

Với dáng người chuẩn, gương mặt đẹp trai cùng cách cư xử trưởng thành lịch thiệp hơn so với các bạn cùng trang lứa, cô gái nhỏ nào có thể chịu đựng được cơ chứ.

Nhưng Khấu Túy, có lẽ cậu ấy sẽ không thích những cô gái như Tô Lâm Lâm đâu nhỉ.

Có điều sở thích của con trai rất khác với con gái, có những cậu con trai lại thích những kiểu con gái mà khiến cho người ta khó mà chấp nhận được.

Thời Tây hơi chán nản, Khấu Túy đẹp trai như vậy làm gì cơ chứ.

Cô quay sang thì thầm với Khấu Túy: “Cậu biết ở đâu bán Axit sunfuric không?”

“Loại đặc ấy.”

Khấu Túy: “?”

Thời Tây nhìn chằm chằm khuôn mặt tuấn tú của cậu, bất đắc dĩ lắc đầu: “Quên đi.”

“...”

Mọi người đang chơi Ma Sói thì Tần Diễm Kiều bỗng dưng nghĩ ra trò Sự Thật Hay Thử Thách để mọi người cùng chơi.

Bữa tiệc như thế này, cho dù có người rủ chơi một trò chơi nhàm chán, thì vì không muốn làm mất hứng của mọi người sẽ không ai dám từ chối cả, chỉ đành đồng ý.

Vì có nhiều người, nên khi thẻ bài được chia xong thì vòng nướng thịt thứ hai cũng bắt đầu.

Qua vài vòng chơi, thì cuối cùng cũng đến lượt Tô Lâm Lâm và Khấu Túy.

Lúc này, Tô Lâm Lâm hỏi Khấu Túy: “Anh Khấu, anh chọn Sự Thật hay Thử Thách?”

Cả Khổng Siêu và Tần Diễm Kiều đều gọi Khấu Túy là anh Khấu, nên mấy cậu con trai cũng gọi theo.

Nhưng Tô Lâm Lâm vừa cất tiếng gọi thì lập tức khiến người ta cảm thấy có vẻ gì đó rất thân thiết.

Khấu Túy đang buồn ngủ, mắt nhắm mắt mở, uể oải ngồi bên cạnh Thời Tây nghỉ một lúc.

Nghe thấy vậy, cậu không thèm mở mắt nhìn Tô Lâm Lâm, chọn việc nhẹ nhàng không tốn sức: “Cái đầu tiên.”

Tô Lâm Lâm tất nhiên không tin việc Thời Tây nói Khấu Túy là gay, cô ta tỏ vẻ ngại ngùng hỏi: “Em chỉ muốn hỏi là anh Khấu thích kiểu con gái như thế nào vậy?”

Bàn tay đang cầm xiên cá của Thời Tây đột nhiên siết chặt lại, cô cũng muốn biết.

Trong lòng cô lúc này vậy mà lại muốn tặng cho Tô Lâm Lâm một like.

Khấu Túy ngáp nhẹ, dưới cái nhìn của mọi người, cậu cầm đôi đũa trên đĩa của Thời Tây, gắp lấy một miếng thịt trên đĩa cô.

Chậm rãi nói: “Không phải Tây Bảo mới nói rồi sao?”

Tô Lâm Lâm không kịp phản ứng: “Anh nói gì cơ?”

Khấu Túy giơ tay khoác vai Thời Tây, nhướng mày mỉm cười với cô: “Tôi là bạn thân đồng tính của Tây Bảo.”

Yên lặng một lúc, Khấu Túy cười nhạt bổ sung: “ Mấy bạn nam ở đây yên tâm đi, tớ chỉ thích những bạn thấp bé, không cao qua 1,60 mét là tốt nhất, mọi người đều cao quá rồi.”

“...”

Thời Tây, người chỉ cao có 1,58 mét, cảm thấy như Khấu Túy đang chế nhạo cô.

Tô Lâm Lâm cao 1,68 mét cũng chỉ biết im lặng.

Sau một vài vòng chơi thì đến lượt Thai Mặc hỏi Thời Tây.

Khấu Túy đang ngồi uể oải nhắm hờ mắt lại khẽ nhướng mi nhìn Thai Mặc.

Thai Mặc không phải là người sắc bén, cậu rất kiệm lời, giống như một vị cao thủ ngồi sau tấm bình phong, đây cũng là một phần trong tính cách của cậu.

Đồng thời, trên người cậu cũng toát ra khí chất trưởng thành và ổn định hơn so với các bạn cùng lứa tuổi, điều này có thể là do môi trường trưởng thành và giáo dục của gia đình.

Khấu Túy lại nhắm mắt lại, quay đầu về phía Thời Tây, nhẹ nhàng dựa vào vai cô.

Thời Tây nghĩ rằng Khấu Túy đã ngủ rồi nên ngoan ngoãn nhích vai về phía cậu để cậu có thể dựa vào chắc chắn hơn, đồng thời quay sang nói với Thai Mặc: “Lớp trưởng, tớ chọn sự thật.”

Thai Mặc liếc qua vị trí mà Khấu Túy dựa vào cô, cố gắng kiềm chế bản thân để không hỏi rất nhiều điều bản thân thắc mắc, nhưng cậu lại không kiềm chế được, chậm rãi nói: “Cậu hãy nói xem tại sao lại muốn học lại.”

Gương mặt Thời Tây cứng đờ, ngay cả vai cô cũng thế.

Khấu Túy khẽ ngồi dậy, như cũng đang chờ đợi câu trả lời của cô.

Thời Tây im lặng một lúc.

Mọi người vẫn ngồi đó ăn uống, thỉnh thoảng liếc nhìn cô, không thúc giục, cũng không có ý bỏ qua.

Chuyện thủ khoa khối Khoa Học Tự Nhiên toàn tỉnh chọn học lại này, không chỉ hiệu trưởng và giáo viên của ngôi trường mà Thời Tây đã theo học, chủ nhiệm của trường đại học mà Thời Tây từ bỏ, cả ban chủ nhiệm của các trường đại học khác và các phóng viên truyền thông đều đang tìm mọi cách để có được lý do mà Thời Tây chọn học lại.

Thủ khoa kỳ thi tuyển sinh đại học, lúc nào cũng đều thu hút sự chú ý, nhưng Thời Tây chưa bao giờ nói ra, cô cảm thấy đó là chuyện của mình, vả lại chuyện này nếu nói ra thì cô lại phải giải thích hết cái này đến cái khác.

Thời Tây cũng không nghĩ rằng Thai Mặc sẽ hỏi chuyện này.

Im lặng một hồi, cô cười rồi đứng dậy, cầm chai rượu của bạn nam ngồi đối diện: “Tớ xin phép uống rượu vậy.”

Thai Mặc vừa định ngăn cô lại, Khấu Túy đã cầm lấy chiếc ly rỗng bên cạnh, úp ngược xuống bàn: “Tôi uống hộ cô ấy.”

"Không cần, tớ tự uống là được rồi.”

Thời Tây giành lại chiếc cốc rỗng của mình.

Khấu Túy nhanh hơn cô một bước, cầm lấy chiếc cốc, ngước mắt nhìn cô, thấp giọng nói: “Cậu thử giành lại xem.”

Thời Tây lùi một bước, ngượng ngùng rút tay ra, nhỏ nhẹ nói: “Tớ mười tám tuổi rồi, có thế uống rượu.”

Khấu Túy bình tĩnh nói: “Cho dù là hai mươi tám, cậu cũng không được phép uống trước mặt tớ.”

Khấu Túy lấy lại rượu từ tay Thời Tây, rót vào cốc của mình, Thai Mặc đột nhiên nói: “Không cần uống, tớ đổi câu hỏi khác.”

Lần thay đổi quy tắc đột ngột này, hai cô gái bên cạnh Tô Lâm Lâm không đồng ý, Thai Mặc không quan tâm, trực tiếp hỏi Thời Tây: “Không hỏi vì sao cậu quyết định học lại nữa, năm sau cậu định học chuyên ngành gì, liệu có thể trả lời không?”

Thời Tây nhớ Tần Diễm Kiều từng nói rằng lớp trưởng muốn biết cô đăng ký chuyên ngành gì, có lẽ Thai Mặc thực sự muốn biết.

Nhưng trước giờ Thai Mặc không bao giờ ở trước mặt nhiều người nhân cơ hội công khai hỏi cô những việc mà cô không muốn trả lời, hôm nay cậu ấy có chút bất thường.

Còn về học chuyên ngành gì, không khó để trả lời bằng câu hỏi kia.

Thời Tây nhìn Thai Mặc, nghiêng đầu trả lời: “Nghiên cứu ung thư.”

Khấu Túy đang buồn chán rũ mắt thì bị câu trả lời của cô làm cho ngạc nhiên, cậu ngước mắt lên, cau mày nhìn cô.

Lông mày cậu nhướng lên thật cao, nghiêng đầu nhìn Thời Tây, cố gắng tìm xem trên mặt cô đang có biểu hiện thế nào.

Nhưng Thời Tây lại không nhìn cậu, chỉ cúi đầu ăn thịt nướng.

Đây cũng là lần đầu tiên Tần Diễm Kiều nghe Thời Tây đề cập đến chuyện này, nhỏ giọng hỏi cô: "Sao cậu đột nhiên lại muốn học y? Nếu cậu muốn học y, Thanh Hoa và Bắc Đại cũng có phải không?”

Thời Tây ngồi cắn một miếng măng: “Tớ muốn học ở quê.”

Một lúc sau, Thời Tây không kìm được, ngẩng đầu lên nhìn Khấu Túy.

Lại thấy Khấu Túy đang khép mắt thờ ơ, Thời Tây thấy cậu không có biểu hiện gì, lẩm bẩm nói: “Đồ không có lương tâm.”

Khấu Túy không mở mắt, chỉ giơ tay đặt lên đầu cô.

Xoa xoa rồi vỗ nhẹ hai cái.

Đây là lần đầu tiên Khấu Túy xoa đầu cô, Thời Tây ngạc nhiên mở to mắt.

Nhịp tim của Thời Tây đột nhiên như to hơn cả tiếng sóng biển, đập nhanh và mạnh như từng nhịp trống.

Động tác xoa nhẹ đầu của cậu cho cô cảm giác như được cưng chiều.

Tâm trạng nhảy cẫng lên vì sung sướиɠ.

Nhưng sau khi cậu rút tay lại, trong lòng cô lại tràn ngập sự thất vọng cùng buồn bã.

Sau này, cậu cũng sẽ xoa đầu cô gái khác như vậy.

Tô Lâm Lâm không yên lặng được bao lâu, sau vài vòng chơi, đến lượt Tô Lâm Lâm hỏi Thời Tây.

Tô Lâm Lâm hỏi Thời Tây chọn gì, Thời Tây không sợ Tô Lâm Lâm gây chuyện, thẳng thắn nói: “Sự thật đi.”

Tô Lâm Lâm mỉm cười nhìn Thời Tây một lúc, sau đó nhìn những người cùng bàn, cười và nói rằng cô ấy cũng rất ngại khi hỏi câu này, nhưng cô ấy thực sự rất tò mò.

Tần Diễm Kiều cười lạnh một tiếng: “Vậy thì đừng có hỏi nữa.”

Tô Lâm Lâm tự giải vây cho mình, cười nói: “Nhưng nếu không hỏi, thì tớ sẽ thấy khó chịu lắm, tớ tin rằng những bạn học khác ở đây cũng rất muốn hỏi câu này.”

Mặt Tô Lâm Lâm vẫn mang nụ cười không biến sắc: “Tớ chỉ đang đặt ra một giả thuyết, Tiểu Tây à, nếu phải chọn một người giữa lớp trưởng và anh Khấu, cậu sẽ chọn ai làm bạn trai của mình?”

Trong nháy mắt, mọi người đang ăn uống đều phải dừng lại, xung quanh trở nên yên tĩnh lạ thường.

Chọn một người giữa Thai Mặc và Khấu Túy, câu hỏi này của Tô Lâm Lâm thực sự rất hóc búa, mà lại làm cho mọi người ai cũng rất tò mò.

Khấu Túy vẫn nhắm mắt, yên lặng không hề cử động.

Thời Tây cũng không nể mặt, nghiêng đầu mỉm cười, hỏi Tô Lâm Lâm bằng một giọng ngọt ngào: “Lâm Lâm này, cha và mẹ cậu cùng rơi xuống sông, cậu sẽ cứu ai?”

Tô Lâm Lâm không hài lòng nói: “Tiểu Tây, cậu đang đánh trống lảng. Lớp trưởng và anh Khấu đâu thể so sánh với cha mẹ được.”

“Tớ đánh trống lảng sao?”

Giọng điệu của Thời Tây đột nhiên trở nên rất giống Khấu Túy: "Lâm Lâm à, tớ chỉ đang lấy ví dụ để cậu tham khảo thôi.”

“Tham khảo cái gì?”

Thời Tây chống cằm nhìn cô: “Để cậu tham khảo, người hỏi tớ muốn chọn ai làm bạn trai, có phải rất giống kiểu người hay thích đặt ra những câu hỏi ngu như ‘ Em và mẹ anh cùng rơi xuống nước, anh sẽ cứu ai?’ không nhỉ?”

Thời Tây là một người lúc nào cũng ăn nói nhẹ nhàng, luôn mỉm cười dù có chuyện gì xảy ra, cô chưa bao giờ mắng ai là ngu như vậy cả.

Cô vừa nói xong, tất cả mọi người đều sững sờ, mắng người thế này đúng là không nể mặt ai cả, mặt Tô Lâm Lâm cũng đỏ bừng vì bị mắng.

Mà bên cạnh Thời Tây đột nhiên có tiếng cười khúc khích, như thể cậu đã đoán trước được Thời Tây sẽ mắng người vậy.

Sắc mặt Tô Lâm Lâm rất tệ: “Thời Tây, làm gì có ai nói chuyện như cậu cơ chứ.”

Thời Tây tỏ vẻ vô tội: “Thì cũng làm gì có ai nói chuyện như cậu đâu.”

Tần Diễm Kiều đột nhiên cười lớn rồi vỗ tay ầm ĩ: “Lần đầu tiên trong đời, tớ được nghe thấy Thời Tây mắng người, mà người bị mắng lần này, đúng là đáng mắng.”

Chị em tốt của Tô Lâm Lâm lập tức đứng lên xếp hàng để mắng Thời Tây, Khấu Túy vươn vai rồi xoa đầu Thời Tây: “Đi thôi, anh trai dẫn cậu đi xe đạp lượn một vòng.”

Đám chị em của Tô Lâm Lâm không đồng ý: “Thời Tây, cậu đừng có mắng người rồi bỏ chạy như thế.”

Khi Thời Tây chuẩn bị dùng miệng lưỡi sắc bén để đáp trả, Khấu Túy đáp: “Ồ?

Chúng tôi vẫn cứ đi đấy, cậu có thể làm gì nào?”

Cô gái không biết phải nói gì, chỉ tức giận thốt lên câu: “Cậu!” rồi không biết nói gì hơn.

Khi lần đầu tới biển, là Tần Diễm Kiều đã đạp xe đưa Thời Tây đi vòng quanh, vậy mà Thời Tây lại vô tâm vô phế cảm thấy nhàm chán.

Bây giờ đổi thành Khấu Túy, Thời Tây ngồi phía sau xe, cười thầm lộ ra hàm răng trắng đều.

Ngay cả khi hỏi cậu, cô cũng không nhịn được ý cười: “Khấu Túy, tại sao cậu không giúp tớ ngay từ đầu?”

Khấu Túy hỏi ngược lại: “Cậu thông minh như vậy, việc cãi nhau như thế này, cũng cần tớ giúp sao?”

“Cũng đúng.” Thời Tây nhất trí: “Tớ đúng là thông minh.”

Cười chưa được bao lâu, chiếc xe đạp đột nhiên xóc mạnh, đôi tay cô đang chống lên đùi hoảng hốt bám chặt vào yên xe cho khỏi ngã: “Khấu Túy, cậu cán phải cái gì thế?”

Khấu Túy trả lời: “Không sao, chỉ là đường hơi xóc.”

Cậu buông tay lái bên phải, đưa tay ra sau: “Đưa tay đây.”

Thời Tây dường như đoán được cậu muốn làm gì, nhưng vẫn không dám tin, chậm rãi vươn tay, nhỏ giọng nói: “ Cậu muốn làm gì?”

Khấu Túy cầm tay cô ấn vào eo mình: “Bám chắc vào tớ.”

“Ừm…”

Lòng bàn tay của Thời Tây bắt đầu nóng lên, cũng không rõ là tay cô nóng, hay là eo cậu nóng.

Cảm thấy lòng bàn tay như sắp đổ mồ hôi, Thời Tây thăm dò hỏi: “Này, cậu có cơ bụng không?”

“Có chứ.” Khấu Túy dùng giọng điệu không đứng đắn: “ Cậu muốn sờ không?”

Thời Tây muốn sờ nhưng lại không dám, đồng thời chất vấn: “Cậu còn không có thời gian để ngủ, làm gì có thời gian tập thể dục chứ?”

Khấu Túy hiếm khi nghiêm túc trả lời cô: “Chống đẩy, đu xà thì bất cứ lúc nào cũng có thể tập mà.”

Sau đó cố ý quyến rũ cô, dùng giọng điệu phong lưu đa tình: “Tiểu mỹ nhân, cậu có thể sờ thử, xem cơ bụng của tớ có làm cậu hài lòng không.”

Cậu lại cố tình trêu chọc cô.

Thời Tây liền phớt lờ cậu.

Một lúc sau, mũi của Thời Tây chạm vào áo của cậu, nhẹ nhàng hít thở mùi hương dễ chịu của cậu.

Mũi cô không may chạm vào lưng Khấu Túy, Khấu Túy liền thẳng lưng: “Thời Tây, cậu làm gì vậy?”

Khấu Túy gọi cô bằng tên đầy đủ, khiến Thời Tây cảm thấy có chút lạ lẫm.

Thời Tây nói nhỏ: “Chỉ là ngửi một chút thôi mà.”

Giọng nói Khấu Túy có vẻ căng thẳng, nhưng cũng rất nhẹ nhàng: "Ồ? Thế ngửi thấy mùi gì?”

“Tớ ngửi thấy...” Trong lòng Thời Tây muốn nói rằng bản thân ngửi thấy mùi khiến trái tim cô rung động, nhưng lời tới miệng lại đổi thành chán ghét: “Coco, người cậu có mùi tanh như hàu vậy.”

Khấu Túy đột nhiên dừng lại, đôi chân dài của cậu chống trên mặt đất, giọng nói của cậu có chút chậm rãi: “Cậu mà còn gọi tớ là coco, tớ sẽ ném cậu xuống biển đấy.”

“…Ồ.”

Thời Tây im lặng được khoảng hai mươi mét rồi lại thì thầm: “Coco.”

Xe đạp của Khấu Túy giảm tốc độ rồi dừng lại, cậu lại chống chân xuống đất.

Thời Tây lại một lần nữa gọi: “Coco.”

Cứ như cố tình thách thức giới hạn của cậu, nhưng cậu vẫn không nói gì.

Hai giây sau, Khấu Túy tiếp tục đạp xe.

Gió biển truyền lại giọng nói bất lực của Khấu Túy: “Thỉ Thỉ à, cậu được lắm.”