Chương 17: Người vợ mẫu mực

Chuyện này nằm ngoài dự liệu mất rồi.

So với những gì mà Thời Tây đã tưởng tượng thì những chuyện này lại trái ngược hoàn toàn.

Thời Tây cứng đờ như pho tượng, nín thở không dám cử động.

Khấu Túy dựa đầu vào vai cô, theo nhịp xe chậm rãi lên xuống, Thời Tây cũng cảm nhận được chút áp lực nhẹ trên vai.

Mái tóc ngắn của cậu thỉnh thoảng lại chạm vào tai cô, khiến tai cô có chút ngứa.

Việc tiếp xúc cơ thể như thế này, thực sự là quá gần rồi.

Thời Tây thận trọng nghiêng đầu, hướng mắt xuống nhìn cậu, nhỏ giọng hỏi: "Ngủ rồi sao?"

Khấu Túy không trả lời, hơi thở vẫn đều đặn, lông mi cũng không hề rung lên.

Lông mi của Khấu Túy rất dài, gốc mi cong lên rõ rệt, dính trên mí mắt, như được họa sĩ vẽ lên.

Khi Thời Tây quay đầu lại, mũi cô chạm nhẹ vào mái tóc trên đỉnh đầu cậu.

Cô hít nhẹ một hơi, ngửi thấy mùi dầu gội thơm dịu mà cô thích.

Cẩn thận ngửi kĩ hơn, như thể cô có thể ngửi thấy cả hơi nước ẩm ướt khi cậu tắm trong phòng tắm vào sáng sớm.

Mùi hương trên người Khấu Túy lúc nào cũng rất thơm, nó nhẹ hơn mùi thơm của nước hoa, một mùi thơm khiến cô ngửi mãi mà không biết chán.

Thời Tây bỗng dưng cảm thấy vui vẻ khi Khấu Túy dựa vào vai cô ngủ thϊếp đi.

Giống như cảnh tượng mà trước đây cô chưa từng dám tưởng tượng đột nhiên trở thành sự thật, khiến lòng cô không khỏi nhảy lên vì vui sướиɠ.

Khấu Túy là người có suy nghĩ rất trưởng thành, khiến cho cô nghĩ rằng những cô gái mà Khấu Túy thích phải là kiểu đàn chị năm ba, năm tư giỏi giang và xinh đẹp.

Vì vậy khi có được cơ hội từ trên trời rơi xuống này, cô vô cùng trân trọng.

Thấy Khấu Túy đã ngủ say, Thời Tây nhẹ nhàng lấy điện thoại ra, chuyển sang chế độ im lặng, chụp trộm ảnh cậu đang ngủ trên vai cô.

Giấu kỹ tấm ảnh trong album, Thời Tây chớp chớp mắt, trong mắt cô ánh lên sự vui mừng, nhưng cũng có một chút mất mát khó tả.

Cậu ấy giống như một bảo vật xinh đẹp trong viện bảo tàng, mọi người đều ngưỡng mộ với vẻ ngoài ưa nhìn của cậu, nhưng để thật sự thấu hiểu được nội tâm của cậu ấy thì lại chẳng có mấy ai.

Và đó cũng là món bảo vật mà không bao giờ có được.

Khi xe dừng ở bãi đậu xe ven biển, Tần Diễm Kiều xuống xe trước, Thời Tây ngồi phía sau đang do dự không biết làm thế nào để đánh thức Khấu Túy.

Cô còn muốn cùng cậu ngồi trên xe để cậu ngủ tiếp, không muốn ra ngoài chơi chút nào.

Nhưng đúng lúc này, Khấu Túy từ từ tỉnh dậy.

Thời Tây thấy đầu cậu đang cử động, liền lập tức nhún vai đẩy cậu ra: “Mau thu gọn bàn* lại đi, đến nơi rồi.”

*Chiếc bàn nhỏ thường hay xuất hiện ở chỗ ngồi trên ô tô hoặc máy bay.

Khấu Túy ngơ ra vài giây, chưa định hình ra mình đang ở đâu, cậu nghiêng đầu nhìn ra ngoài cửa sổ, thấy một quầy bán phao bơi và đồ uống lạnh cách đó không xa, lúc này mới định hình lại được.

Cậu xoa bóp cổ, hình như là nghĩ ra gì đó, bỗng nhiên khẽ cười: “ Nói thật chứ…”

Thời Tây: “ Gì cơ?”

Khấu Túy cười: “Cái bàn nhỏ này của cậu cũng có ích đấy chứ.”

Thời Tây cố nhịn ý định ném cậu xuống biển: “Công việc mà cậu bận mỗi tối, là ở công trường chuyển gạch sao?”

Khấu Túy nghiêng đầu suy nghĩ một chút: “Cũng gần như thế, tính chất công việc cũng khá giống nhau.”

Thời Tây đang định hỏi công việc của cậu là làm gì, Khấu Túy chậm rãi nói: “Đều là vì phục vụ cuộc sống của nhân dân.”

Thời Tây bị dọa cho sợ hãi: "Này, không phải là cậu ở khu đèn đỏ bán sắc đấy chứ?”

Khấu Túy không nói gì, mở cửa xuống xe, tay bám vào cửa xe rồi nghiêng người cười với cô.

Nụ cười có chút gì đó tà mị quyến rũ.

Thời Tây đang nhặt chiếc nạng dựa trên kệ để chân chuẩn bị ra ngoài, thì lại bị nụ cười quyến rũ của cậu làm cho mất cảnh giác, tim lỡ mất vài nhịp.

Cô vội vàng quay mặt đi, Thời Tây mở cửa rồi lẩm bẩm: “Cười cái rắm ấy.”

Khấu Túy càng cười tươi hơn: “Tớ đang cười cục phân đó chứ.”

“...”

Thời Tây nhảy xuống xe, hít thở mùi tanh nồng của biển cả, không hiểu sao lại cảm giác như ngửi thấy cả mùi phân, tức giận đến mức muốn đá cậu ta xuống biển.

Cô quay người lại định gọi Khấu Túy đi cùng thì bỗng dưng cảm thấy hình như đầu cậu đang dựa lên vai cô.

Giống như ngày hôm đó bên ngoài văn phòng của thầy Thái Nguyên, cậu cũng đột nhiên tiến gần cô như vậy.

Hơi thở của cậu bên tai cô cứ như từng đợt sóng, chạy qua vành tai, qua lỗ tai, rồi xuống đến dái tai cô.

Khuôn mặt của Thời Tây vẫn rất bình tĩnh, nhìn ra bờ biển trước mặt không chớp mắt: “Xin hỏi các hạ có chuyện gì muốn nói sao?”

Khấu Túy cười nhẹ, đôi mắt nheo lại nhìn vào cô: “ Vừa rồi không phải cậu nói tớ bán sắc ở khu đèn đỏ sao?”

“Hay là như thế này đi.” Khấu Túy nhẹ nhàng đặt cằm xuống, dựa vào vai cô, chậm rãi nói: “Đợi sau này tớ đủ tiền chuộc thân rồi, sẽ làm vợ của Thời Tây công tử, có được không?”

Khuôn mặt của Thời Tây đỏ bừng, thực sự không thể tưởng tượng rằng cậu có thể đột ngột nói ra những lời như thế.

Lời nói cực kì không đoan chính, lại còn có chút phong lưu đào hoa, khiến cô cảm thấy có gì đó mất mát.

Thời Tây mím chặt môi, đỏ mặt nói ra một câu: "Cưới cậu làm vợ, trên đầu Thời Tây công tử tôi chẳng phải sẽ biến thành cả một khu rừng sao."

Cả khu rừng lớn là đằng khác.

*Bên Trung Quốc, việc đầu có màu xanh lá đồng nghĩa với việc bị cắm sừng.

Khấu Túy dựa đầu vào vai cô, dừng lại suy nghĩ hai giây, rồi cười nhẹ: “Sợ bị cắm sừng sao?”

Khấu Túy đứng thẳng lên, cẩn thận suy xét rồi nói: “Tớ không để ý việc Thời Tây công tử có tam thê tứ thϊếp đâu. Vì dù sao thì tớ cũng là một người vợ cả mẫu mực biết điều mà.”

“?”

Thời Tây nghi ngờ hỏi: “Không phải chứ, tớ có tam thê tứ thϊếp từ khi nào vậy?"

Khấu Túy hơi nhướng mày, hất cằm về phía người đang bước tới: “Bên kia có một người.”

Thai Mặc từ phía đối diện đi tới, tay cầm một cái thùng nhỏ cùng chiếc xẻng để đào hải sản.

Lúc này thủy triều vừa rút nên có thể đào được một số hải sản nhỏ.

Đường nét trên gương mặt Thai Mặc không sắc nét như Khấu Túy, khuôn mặt Thai Mặc thanh tú nhưng có chút lạnh lùng, một khi đã lạnh lùng thì sẽ toát lên một loại khí chất thần tiên không vướng bận khói lửa nhân gian.

Nhưng may là Thai Mặc có EQ cao và rất hòa đồng, khi tiếp xúc với người khác cũng rất tỉ mỉ cẩn thận, điều này làm cho những người được cậu quan tâm cảm thấy vô cùng thoải mái khi ở cạnh cậu.

Về việc chơi với Thai Mặc, Thời Tây cũng cảm thấy rất vui vẻ.

Hôm nay Thai Mặc ăn mặc giản dị với chiếc quần đùi, áo sơ mi và đôi dép tông, trông toát lên hương vị mặn mà của biển cả.

Thời Tây mỉm cười vẫy tay với Thai Mặc: “Lớp trưởng hôm nay trông giống ngư dân thật đấy.”

Ngày hôm trước, Thời Tây đã nói cho Thai Mặc nghe về việc Khấu Túy cũng đi cùng.

Nguyên nhân là do mẹ cô lo lắng cho đôi chân của cô, nên muốn để một người anh trai đi cùng, cô muốn hỏi ý kiến Thai Mặc xem có được hay không.

Thai Mặc đương nhiên không phản đối, lúc này nhìn thấy Thời Tây và Khấu Túy đứng cùng nhau, cậu cũng không có vẻ gì là ngạc nhiên, vẫn chào Thời Tây như thường lệ: “Vừa rồi Khổng Siêu cũng nói y như thế, lát nữa để tớ thử bắt vài ba con cá cho cậu.”

Thai Mặc nói xong liền nhìn Khấu Túy: “Xin chào, tôi là Thai Mặc, lớp trưởng của Thời Tây.”

Khấu Túy cũng tỏ vẻ thân thiện: “Xin chào, tớ là Khấu Túy, là..."

Ngập ngừng một lúc, Khấu Túy nhìn về phía Thời Tây rồi ra hiệu cho cô tiếp tục giới thiệu.

Nhưng Thời Tây thực sự không biết phải giới thiệu Khấu Túy thế nào, liền quay đầu ra phía biển: “Ôi, trời hôm nay không thấy có gió nhỉ.”

“...”

Khấu Túy cười nhẹ, rồi nhìn về phía Thai Mặc hỏi: “Nhà vệ sinh ở đâu nhỉ?”

Thai Mặc đưa tay chỉ về phía chiếc thuyền mô hình: “Bên kia, trong túi cậu có tiền lẻ không? Bên đó có thu phí, một tệ một lần.”

Khấu Túy gật đầu: “Cảm ơn.”

Thời Tây nhìn chằm chằm vào Khấu Túy.

Khấu Túy nhướn mày: “Cậu nhìn cái gì, tớ đang hỏi giúp cậu đấy.”

Thời Tây thực sự không hiểu tại sao Khấu Túy lại quan tâm việc cô đi vệ sinh như thế, hình như cậu ta giả vờ quan tâm như vậy chỉ là vì muốn chế nhạo cô.

“Khấu Túy.” Thời Tây nói một cách nghiêm túc: “Cậu cứ đợi đấy, sớm muộn gì cũng què cho coi.”

Khấu Túy cúi mặt nhìn chằm chằm vào đôi chân của cô vài giây, rồi lại đưa mắt lên.

Cậu nhấc chân bước tới gần cô, trên mặt còn mang theo nụ cười mỉa, chậm rãi nói: “Đàn ông dù có què, thì cũng vẫn đứng lên được. Cậu không biết sao?”

Ahhh!

Thời Tây thực sự muốn gϊếŧ chết tên lưu manh này.

Khấu Túy như đoán trước được rằng cô sẽ dùng nạng để đánh người liền sải bước chạy đi.

Thời Tây tức giận đuổi theo: “Khấu Túy, cậu đứng lại cho tớ.”

Thai Mặc vẫn đứng yên chỗ cũ, nhìn bóng lưng hai người rời đi, khẽ nhíu mày.

Trong ba năm cấp ba, cậu chưa từng nghe nói cô chơi thân với chàng trai nào cả, cậu luôn cho rằng Thời Tây chỉ quan tâm đến việc học.

Nhưng vừa rồi, câu lại thấy Thời Tây và Khấu Túy thân thiết, dính lấy nhau như nam châm vậy.

Có rất nhiều khách du lịch trên bãi biển, chiếc ô lớn để che lúc nướng thịt mà Thai Mặc chọn cách khá xa đám đông và cũng tương đối sạch sẽ.

Thời Tây dẫn Khấu Túy đi giới thiệu làm quen mọi người, để tránh cho mọi người hiểu lầm rằng cô đưa bạn trai mình đi theo, chỉ đơn giản nói rằng đây là anh họ cô.

Một vài nam sinh đang chơi bài poker cũng nhiệt tình mời Khấu Túy chơi cùng.

Khấu Túy không lạnh lùng chút nào, cậu cười rồi đi tới bên cạnh đám nam sinh nói: “Tớ không biết chơi, đứng xem các cậu chơi là được rồi.”

Khổng Siêu rót cho Khấu Túy cốc rượu, cảm giác thân thiết như thể đã từng uống cùng nhau, cậu nhường ghế rồi nói: “Làm sao có thể có người không biết chơi poker, anh Khấu mau cùng chơi đi, chúng tôi không chơi ăn tiền, chỉ là người nào thua sẽ bị phạt nhảy xuống biển.”

Khấu Túy vẫn từ chối: “Thật sự không biết chơi, các cậu chơi đi.”

Lúc này Thời Tây nghĩ rằng Khấu Túy đang giữ thể diện cho cô.

Nếu trước mặt đây mà là bạn bè của cậu, cậu chắc chắn sẽ không nói gì, cướp lấy cái ghế nào đó rồi ngồi xuống, gác chân lên bàn, đeo kính râm đi ngủ.

Hơn nữa cậu cũng sẽ không vẫy tay để tỏ ý từ chối mà chỉ đứng sang một bên và phớt lờ mọi người.

Thời Tây biết được con người thật của Khấu Túy, cậu thực sự rất lạnh lùng.

Cậu luôn có thái độ thờ ơ không quan tâm tới mọi người, cũng không hay để tâm đến nhiều việc.

Vì thế cô biết cậu đang phải cố làm những chuyện mà mình không thích.

Chỉ số EQ của Khấu Túy khá cao, cậu sẽ không bao giờ khiến người lạ cảm thấy khó chịu, làm chuyện gì cũng đều cân nhắc cẩn thận.

Nhưng nói đi cũng phải nói lại, Thời Tây thực sự không hiểu Khấu Túy tới đây để làm gì.

Tần Diễm Kiều có chút ngạc nhiên hỏi Thời Tây: “Khấu Túy thực sự không biết chơi bài poker sao?”

Trông Khấu Túy rõ ràng là kiểu người cái gì cũng biết chơi, hơn nữa còn chơi rất giỏi là đằng khác.

Thời Tây gật đầu, lắc đầu, rồi lại gật đầu.

Tần Diễm Kiều: “?”

Khi Thời Tây đang định nói gì đó, Thai Mặc liền đi tới, lấy hai xiên cá nướng nhỏ chia cho Thời Tây và Tần Diễm Kiều, hỏi Thời Tây: “Học lại thế nào, có mệt không?”

Cuộc nói chuyện bị gián đoạn, Thời Tây khẽ thở phào một cái, cắn miếng thịt cá ngoài giòn trong mềm rồi nói: “Không tệ, cũng không khác năm ngoái là bao.”

Thời Tây ăn một cách nhàn nhã, cái miệng nhỏ nhắn động đậy giống như con vật nhỏ đang nhai.

Thai Mặc nghiêng đầu hỏi: “Tại sao cậu lại muốn học lại?”

Mỗi lần Thời Tây gặp phải câu hỏi này, cô đều không biết làm thế nào để từ chối trả lời sao cho lịch sự.

"Thì… " Thời Tây lảm nhảm: “Do lúc đó đầu tớ có hơi ngốc một chút.”

Thai Mặc đương nhiên không coi đó là thật, cậu cười một cái, cũng không gặng hỏi tiếp, rất tự nhiên nói: “Nếu như cậu không bận lắm, thì sau này tớ đến chơi với cậu được không?”

“Hả?”

Thời Tây ngạc nhiên: “ Chơi với tớ?”

Bình thường Thai Mặc hay chơi cùng với Khổng Siêu và những người khác, hơn nữa lịch học của cô cũng rất dày, sáu ngày một tuần, lát nữa trời tối còn phải quay lại trường với Khấu Túy để học tiết tự học buổi tối.

Thời Tây cẩn thận xem xét lịch học của mình: “Nếu cậu thường xuyên đến tìm tớ thì sợ là không được mất rồi, tuần sau tớ phải đến dạy thêm cho Khấu Văn, còn tuần sau nữa thì tớ có lịch đi xem cuộc thi bóng rổ. Lớp trưởng, chẳng phải hai tuần nữa là cậu khai giảng rồi sao, làm gì còn thời gian thường xuyên đến chơi với bọn tớ cơ chứ.”

Thời Tây vô thức đổi từ “tớ” thành “bọn tớ”.

Thai Mặc biết rằng khi Thời Tây nói “bọn tớ” , chắc chắn là đang nói đến cô và Khấu Túy.

Tiếng sóng vỗ xa dần, như thể có một thứ gì đó cũng dần dần trở nên xa cách.

“Cũng đúng, lịch học của lớp học lại đúng là có hơi kín.”

Sắc mặt Thai Mặc không đổi, chỉ vào chiếc xe đạp bên cạnh lò nướng: “Bọn họ đánh bài xong mới bắt đầu tiệc nướng, tớ chở cậu đi dạo một vòng nhé?”

Chiếc xe đạp gấp mà Thai Mặc mang đến có một bánh xe lớn và một khung ghế như được đặc biệt lắp thêm vào ở phía sau.

Thời Tây vô thức nhìn về phía Khấu Túy.

Ở trước cổng trường hôm ấy, Thai Mặc đã nói sẽ mang theo xe đạp gấp nhưng cô không mấy để tâm.

Vậy nên ngay lúc này đây, đặc biệt là khi Khấu Túy cũng có mặt, cô cảm thấy hơi khó xử.

Nếu bây giờ ngay trước mặt Khấu Túy, cô ngồi lên xe của người con trai khác, thực sự không đoán được Khấu Túy sẽ nói gì.

Vừa nghĩ đến đó, Khấu Túy chợt quay người lại.

Bắt gặp ánh mắt của cô, cậu bước lại gần.

Đằng sau Khấu Túy là cảnh biển cả tráng lệ với từng cơn sóng xô mạnh.

Cậu đi tới trước mặt cô, không để ý tới Thai Mặc đang đứng đó, hạ thấp tầm mắt xuống, cười rồi hỏi cô: “Sao lại có biểu cảm như vậy, nhà vệ sinh là dạng hố sao?”