Chương 38: ???

Vì thế cô chu miệng, lông mày nhíu lại, bày ra bộ dáng vô cùng đáng thương: “Tôi không muốn về nhà… Căn nhà kia không phải của tôi... Không ai chào đón tôi...”

Diệp Bắc Thù còn chưa kịp phản ứng lại, Nam Oánh đã nhào vào trong l*иg ngực anh nức nở: “Tôi không muốn trở về...”

Nếu Diệp Bắc Thù cho rằng cô say rượu, vậy thì cô phải làm cho giống. Dù sao con ma men làm gì đều có lý do.

Quả nhiên Diệp Bắc Thù có hơi luống cuống, không biết làm gì. Nam Oánh quá mềm mại, quá nhỏ xinh, anh không dám dùng sức đẩy cô ra, sợ làm cô bị thương.

Anh tự tẩy trắng cho bản thân, dù sao đây cũng không phải là lần đầu tiên.

Vì thế anh ôm ngang Nam Oánh lên, đi đến cửa nhà ăn thì gọi một chiếc taxi tới, nói với bác tài địa chỉ nhà mình.

Ngày thường anh không trở về Diệp gia, một mình ở lại chung cư, đưa thêm một người về cũng không có vấn đề gì.

Đến tận khi về đến nhà Diệp Bắc Thù, Nam Oánh vẫn treo ở trên người anh không chịu đi xuống.

Diệp Bắc Thù muốn ôm cô đặt lên trên sô pha, đáng tiếc Nam Oánh ôm anh quá chặt, kết cục cuối cùng biến thành cả hai người cùng ngã vào trên sô pha.

Nam Oánh “uống say” không an phận, rõ ràng hai người đã dán đến độ quá mức thân mật, cô còn lộn xộn cọ sát, trước không nói đến việc xúc giác kí©h thí©ɧ, chỉ là thị giác —— ánh mắt của Diệp Bắc Thù quét tới làn váy bị kéo lên cao của cô, đùi tuyết trắng càng lộ càng nhiều, đến tận khi nhìn thấy viền ren của qυầи ɭóŧ.

Là màu hồng nhạt mị hoặc.

Hầu kết anh giật giật, bộ vị nào đó không chịu nổi mà nổi lên biến hóa, dường như có một ngọn lửa cháy từ tâm tới hông.

Nam Oánh nhận thấy được có đồ vật gì đó cương cứng đặt trên bụng nhỏ của mình, khóe môi hơi câu.

Cô nghĩ, lại thêm một ngọn lửa nữa.

Vì thế cô hơi hơi nâng thân mình lên nhìn về phía Diệp Bắc Thù. Váy liền áo treo trên người cô, cổ áo lỏng lẻo, Diệp Bắc Thù chỉ cần liếc mắt một cái đã có thể thấy được hai khoả mềm mại bị áo ngực màu hồng nhạt bao bọc lấy, phập phập phồng phồng, làm người ta nhìn chỉ muốn chôn mặt vào.

Anh thiếu chút nữa đã làm như vậy.

Một tia lý trí cuối cùng còn lưu lại ép anh đẩy Nam Oánh ra, làm cô ngã nhào trên sô pha, sau đó giống như chạy trốn mà rời khỏi phòng khách chạy vào phòng mình.

Nam Oánh: “???”

Diệp Bắc Thù đóng cửa khóa trái liền mạch lưu loát, dựa vào trên ván cửa lạnh băng, dùng tay che mắt lại há miệng thở dốc.